Chương 733: Hòa thượng nhìn lén tiên tử tắm
Ngay cả thổ phỉ cũng nhìn không được!
Đây con mẹ nó là hòa thượng gì ah, nhìn thấy một nữ tiên xinh đẹp hạ xuống bên cạnh hồ liền nghĩ người ta muốn tắm rửa, vạn nhất người ta qua lấy nước thì sao? Vạn nhất người ta tìm địa phương bí ẩn giải quyết nỗi buồn thì sao? Trên đời này có bao nhiêu nữ tiên xinh đẹp dám ở dã ngoại tùy tiện tìm hồ tắm rửa, dựa theo kinh nghiệm đến xem, ở bên ngoài tắm rửa đều là loại chẳng ra sao?
Bất quá Tiểu hòa thượng Thần Tú lại phân tích đạo lý rõ ràng:
- Vừa rồi sư huynh ở trên mây ngủ gà ngủ gật không thấy được, ta là thấy rõ ràng, nếu nàng đi lấy nước, thì không cần ở xung quanh sơn cốc bố trí xuống nhiều cấm chế chướng nhãn như vậy? Nếu đi giải quyết nỗi buồn cũng không cần tốn công tốn sức như vậy, hơn nữa ta còn thấy nàng ở trước khi hạ xuống, ở trong rừng mai lấy rất nhiều cánh hoa và hương thảo, vô duyên vô cớ cầm nhiều đồ vật như vậy làm gì? Rõ ràng chính là muốn đi tắm...
- Đừng gọi ta sư huynh, ta gọi ngươi sư huynh là được, con mẹ nó ngươi nhìn quá cẩn thận đi?
Tiểu hòa thượng Thần Tú xấu hổ đỏ mặt, có chút nhăn nhó nói:
- Tiên tử kia lớn lên rất xinh đẹp, nên nhịn không được chăm chú nhìn nhiều chút...
Phương Hành trợn trắng mắt nhìn Thần Tú, Thần Tú thì đầy cõi lòng mong đợi nhìn Phương Hành, chờ đối phương cưỡng ép mình đi xem.
Nửa ngày sau, Phương Hành bất đắc dĩ, đá vào trên mông Thần Tú một cước:
- Đi xem đi!
Thần Tú suýt nữa nhảy dựng lên, xoa xoa tay nói:
- Tốt tốt!
Nói xong nhanh như chớp xông tới, nhưng chạy mấy bước lại quay đầu nhìn Phương Hành nói:
- Là ngươi bức ta!
- Con mẹ ngươi...
Phương Hành tức suýt nữa xoắn tay áo xông lên đánh hắn, bất quá nghĩ lại, có cơ hội tốt như vậy không nhìn không được, vì vậy mình cũng đuổi theo, kéo Thần Tú chuẩn bị lao thẳng đến hồ lớn lại, lôi hắn hạ xuống, sau đó giống như mèo chui vào trong rừng, thần không biết quỷ không hay áp sát hồ lớn.
Ở chung quanh hồ lớn, nhìn thế nào cũng không có chỗ khác biệt, nhưng nhìn kỹ lại có từng tia sương mù màu trắng, vận chuyển pháp nhãn nhìn, có thể lần theo sương mù nhìn thấy mấy trận kỳ, đây là có người bố trí cấm chế, phàm nhân dã thú ở dưới cấm chế này ảnh hưởng, căn bản không đến được bên hồ, khẽ dựa gần đầu óc sẽ choáng váng, tu sĩ tu vi thấp gặp phải cấm chế lợi hại bực này, cũng sẽ bị hù quay đầu bỏ chạy, không dám tới gần, mà tu sĩ tu vi cao, nếu khăng khăng tới gần, sẽ lập tức bị người bố trí cấm chế phát giác, sớm chuẩn bị kỹ càng, nói chung xem như vạn vô nhất thất rồi.
Bất quá đụng phải hai con lừa trọc tu vi vừa cao, lại ác ý lén vào mà nói, tiên tử kia cũng coi như xui xẻo.
Âm Dương Thần Ma Giám thôi động, bố trí bực này ở trong mắt Phương Hành giống như trò trẻ con, dễ dàng mang theo Thần Tú tránh khỏi tất cả cấm chế, đến đằng sau một tảng đá cạnh hồ, sau đó hai người len lén thò đầu ra nhìn, chỉ thấy hồ phẳng như giếng, sương khói mênh mông, tầng tầng sương mù ẩn chứa linh khí dồi dào biến cả hồ lớn thành tiên cảnh, xuyên thấu qua tầng tầng sương mù, mơ hồ có thể thấy được trong hồ có một thân ảnh, nhấc cánh tay vẩy nước, dáng người như tiên.
- Ai nha, thật đẹp...
Thần Tú có chút kích động, cái đầu không nhịn được trông về phía xa, chóp mũi chảy xuống máu cam.
- Đậu phộng, khoảng cách xa như vậy, là nam hay nữ ngươi cũng thấy không rõ, chảy máu mũi cái rắm...
Phương Hành vừa khinh bỉ lại bó tay, thấp giọng mắng.
Thần Tú vuốt cái mũi, ủy khuất nói:
- Ta lớn như vậy, còn không có cùng nữ nhân nói chuyện qua a...
- Ách...
Phương Hành không biết nói cái gì cho phải, vỗ vỗ bả vai Thần Tú an ủi.
- Thật xinh đẹp...
Thần Tú lại quay đầu đi, nhìn hồi lâu nói:
- Chỉ là hơi không rõ...
Phương Hành cảm giác có chút im lặng, hồ lớn nằm ở trên linh mạch, hơi nước ẩn chứa linh khí, hơi nước bực này cũng không phải ánh mắt có thể tùy tiện xuyên thấu, lúc này khoảng cách lại xa, bọn họ không dám vận chuyển pháp nhãn hoặc thần niệm phá vỡ tầng tầng hơi nước, bởi vì dưới loại tình huống này, vận chuyển thần niệm hoặc thi triển pháp nhãn đi xem, sẽ càng dễ bị phát giác, tự nhiên là thấy không rõ lắm.
- Ta có biện pháp!
Nể tình Thần Tú đáng thương, Phương Hành quyết định làm người tốt một lần... Đương nhiên còn bởi vì hắn cũng muốn nhìn bộ dạng của tiên tử kia dài ngắn thế nào, dù sao Phương đại gia tín niệm đã là như thế, cướp bóc phải cướp được, nhìn lén tắm rửa tự nhiên cũng phải thấy rõ ràng, nếu không uổng công làm tặc một lần... Nghĩ như vậy, liền giật cánh tay của Thần Tú, vận chuyển Liễm Tức Thuật, lặng yên không một tiếng động lặn xuống nước.
Một đoàn khói xanh bao phủ hắn và Thần Tú, một mực khóa lại khí tức của bọn hắn không tiết ra ngoài, mà động tác của bọn hắn cũng cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như hai khúc gỗ an tĩnh, lặng lẽ bơi tới giữa hồ, ở trong quá trình này còn thi triển Bố Vũ Đại thuật, trong quá trình bơi qua, ngay cả một tia gợn sóng cũng nhìn không thấy.
Vô luận là năng lực phá vỡ các loại cấm chế, hay Liễm Tức Thuật thu liễm khí tức, đều không phải bản sự bình thường, chỉ sợ Nguyên Anh tới cũng không thuần thục được như vậy, nhưng vào lúc này, tiêm thuật đỉnh cấp thế gian, lại bị hai con lừa trọc dùng để nhìn lén nữ nhân tắm rửa, nếu truyền ra ngoài, sẽ bị người cười đến rụng răng.
Bất quá cũng chính vì nguyên nhân này, thật bị hai người bọn họ sờ soạng tới giữa hồ, cách cái bóng mơ hồ kia càng ngày càng gần.
- Bành bành...
Nhịp tim của Tiểu hòa thượng Thần Tú càng ngày càng mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ giống như quả táo chín.
Phía trước đã xuất hiện một mảng lớn hoa sen, cây cây đứng thẳng ở trên mặt hồ, bởi vì hồ linh khí nồng đậm, hoa sen cũng lớn hơn ở địa phương khác, lá sen to lớn giống như cối xay che đậy mặt hồ, hơn nữa ở giữa hồ, thân hình nữ tử kia càng ngày càng rõ ràng, lại vòng qua một lùm hoa sen, chắc hẳn có thể nhìn thấy chân dung, hai con lừa trọc đều có chút kích động.
Chậm một chút, chậm một chút...
Tới gần, tới gần...
Thời điểm bọn hắn sắp vòng qua một mảnh lá sen to lớn, sau lưng bỗng nhiên bọt nước khẽ động, một quái ngư thân hình to lớn lặng yên không tiếng động phá vỡ mặt hồ, chui ra ở sau lưng hai người bọn họ, quái ngư cao mười trượng, đầu tím râu vàng, miệng đầy răng nanh, một nửa thân hình chui ra mặt hồ, ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn qua.
Trên mặt nước, Phương Hành và Thần Tú không có gây ra một chút gợn sóng, sương mù màu xanh khóa lại khí cơ, không có nửa phần tiết lộ, dùng tu vi của nó lại chỉ có thể nhìn thấy một đoàn sương mù nhàn nhạt, chỉ bất quá Thần Tú một đường chảy máu mũi, từng chút từng chút tung bay ở trong nước hồ, bị nó ngửi được mùi vị máu tanh, dọc theo tơ máu nhàn nhạt truy tung đến trong sương mù...
Mà lúc này, Phương Hành và Thần Tú đang ngưng thần tĩnh khí sờ soạng về phía trước, quái ngư trời sinh thông minh, lại ở trong nước, nhất cử nhất động đều không dễ dàng bị người phát giác, lại thêm hai người bọn họ quá quan tâm tràng cảnh hương diễm ở sau lá sen, cho nên đường đường hai cao thủ đỉnh phong, lại không phát hiện đằng sau có thêm một quái vật...
Mà quái ngư kia, cũng kinh ngạc nhìn đoàn khói xanh, ánh mắt tò mò.
Nó không có trí tuệ giống như người, nhưng lại có linh tính, đôi quái nhãn cẩn thận nhìn đoàn khói xanh, lại nhìn phương hướng chủ nhân của mình, nó dường như đoán được cái gì, ánh mắt dần dần trở nên cảnh giác, do dự một chút, nó quyết định thăm dò, miệng dần dần mở ra...
Oanh!
Đột nhiên, quái ngư phun ra một thủy kiếm, lực lượng cực mạnh, mắt thường nhìn lại, thủy kiếm đánh rách hư không, cơ hồ vượt qua pháp khí Thần cấp, một tiếng ầm vang xuyên thấu đoàn khói xanh, sau đó thẳng tắp xuyên thấu nước hồ, cuốn lên sóng lớn cao trăm trượng.
- Ôi má ơi...
Phương Hành và Tiểu hòa thượng Thần Tú kinh hãi quái khiếu, ai có thể nghĩ tới phía sau xuất hiện một quái ngư? Xuất kỳ bất ý, thủy kiếm đã đánh tới, may mắn bọn họ tu vi cao thâm, vừa có nguy cơ lập tức cảnh giác, thủy kiếm còn không tổn thương được bọn họ, hai người đồng thời tách ra hai bên, tránh khỏi nguy hiểm, bất quá dưới xuất kỳ bất ý, vẫn bị sóng nước chấn lên cao, hai bóng người kẹp trong sóng nước, quái khiếu ngã rahai bên.
Hai người này một cái tránh bên trái, một cái tránh bên phải, vừa lúc bị sóng nước xông về hai phương hướng khác nhau, Tiểu hòa thượng Thần Tú bị quái ngư húc bay ra ngoài, hắn ngẩn ra một chút, sau đó quát to một tiếng, quay đầu bỏ chạy, sau lưng quái ngư xông ra mặt nước, nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Phương Hành thì càng xui xẻo, vậy mà bay thẳng vào bụi hoa, vốn định giá vân khống chế thân hình, lại không nghĩ tới bây giờ tu vi của hắn vận chuyển, toàn bộ dựa vào Vạn Linh Đan, mà cái này cũng chú định hắn khống chế thuật pháp không ất ổn định, thời điểm Vạn Linh Đan nháo lợi hại, hắn vận chuyển thuật pháp tốc độ sẽ chậm hơn mấy phần, lúc này Vạn Linh Đan bay nhảy một chút, vậy mà khiến cho linh khí của hắn nhất thời không vận chuyển được, thân hình giống như người bình thường ngã tới, theo bản năng hai tay nắm oạn.
Đột nhiên cảm giác ấm áp trượt trượt, Phương Hành vô ý thức ôm tới, sau đó một tay đè xuống, muốn ổn định thân hình, nhưng cảm thấy tay đặt ở trên một đoàn mềm mại, nhịn không được bóp thêm vài cái, sau đó quay đầu nhìn sang, lại thấy một khuôn mặt tú lệ đờ đẫn gần trong gang tấc, cái miệng anh đào nhỏ nhắn há to có thể nuốt một quả trứng gà, hẳn là bị hù dọa, đang đần độn nhìn mình.
Mà mình, lúc này một tay ôm cổ nàng, một cánh tay khác...