Chương 750: Tách Hỗn Độn tạo thức giới
Phong Thiện Đỉnh đã không biết ở trên Phong Thiện Sơn bao nhiêu năm tháng, trở thành một loại biểu tượng.
Các tu sĩ chỉ biết đỉnh này là Tiên Đế thời thượng cổ lưu lại, nhưng ai cũng không biết nó đến tột cùng có thể làm được cái gì, hơn nữa ở dưới các thế lực Bắc Vực kiềm chế lẫn nhau, cũng không có ai lớn mật đến dám mang đỉnh này đi nghiên cứu, hoặc luyện hóa lần nữa, giao cho nó một loại quy tắc và lực lượng nào đó, thậm chí từ thượng cổ đến nay, đại đỉnh này cũng chỉ có thể đặt ở trên Phong Thiện Sơn, xem như một bài trí, vĩnh viễn không di dời.
Đương nhiên, mười năm trước ra một cái ngoài ý muốn, nó rốt cục bị người mang rời khỏi Phong Thiện Sơn, sau đó mười năm không thấy ánh mặt trời.
Mà mười năm sau, Phương Hành lần nữa vận dụng Phong Thiện Đỉnh do thượng cổ Tiên Đế lưu lại.
Hắn dùng đỉnh này, chính là mượn lực lượng trấn áp của đại đỉnh.
Vạn Linh Đan có linh tính, lúc bị phong ấn ở trong cơ thể Phương Hành, nó lúc nào cũng nghĩ đào tẩu, huống chi là thời điểm muốn nó luyện hóa?
Cho nên muốn luyện hóa Vạn Linh Đan, đầu tiên phải trấn áp nó, Linh Sơn Tự là muốn dùng phật uẩn vạn năm trấn áp, mà Phương Hành thì chạy về Quy Khư, dùng đại trận trong Thái Thượng di chỉ trấn áp, chỉ bất quá đến cuối cùng, hắn lại ngoài ý muốn phát hiện, mình hoàn toàn có thể dùng vật khác đến trấn áp, cái kia chính là Phong Thiện Đỉnh !
Vô luận là phật uẩn ở Linh Sơn Tự hay đại trận trong Thái Thượng di chỉ, đều cần Phương Hành ở một chỗ, mãi cho đến luyện hóa xong Vạn Linh Đan mới có thể rời đi, mà dùng đại đỉnh này, hắn lại không cần ở một chỗ, chỉ cần mang theo đại đỉnh ở trên người là được.
Nói đến lực lượng trấn áp... thế gian này có vật nào vượt qua Phong Thiện Đỉnh có thể trấn áp khí vận một Vực?
Sự thật cũng đúng như này, thời điểm Vạn Linh Đan muốn mạnh mẽ đột phá phong ấn, Phong Thiện Đỉnh bị Phương Hành giơ lên, lực lượng trấn áp giống như thuỷ triều bị Phương Hành dẫn vào trong cơ thể, hóa thành hư ảnh cự đỉnh, bao phủ lấy Vạn Linh Đan, mà Vạn Linh Đan thì giống như Lữ Mỹ Mỹ bị Thần Tú gõ mõ, trong nháy mắt trung thực, không nhúc nhích trầm xuống, chìm vào trong Hỗn Độn...
Phương Hành cười ha ha, một sợi thần quang bồng bềnh lung lay, bay đến trên không, cắm rễ ở trên người nó, hấp thu từng tia sinh cơ trong Vạn Linh Đan, bắt đầu to lớn lên...
Linh quang vốn không đến nửa tấc, lúc ẩn lúc hiện, lúc này bắt đầu dần dần cường tráng, trưởng thành.
- Nếu không có viên Vạn Linh Đan này, dựa vào chính ta tu luyện sợi thần quang kia, muốn khôi phục lại cảnh giới lúc trước, chí ít cần gần trăm năm, thậm chí mấy trăm năm, hơn ngàn năm? Dù sao lúc ấy ta cảm ngộ đến, là khôi phục một sợi sinh cơ mà thôi, nhưng hôm nay có Vạn Linh Đan làm chất dinh dưỡng, đoán chừng rất nhanh tu vi sẽ hoàn toàn khôi phục, đây thật là...
Phương Hành thở dài tổng kết:
- Hoa màu phát triển tốt, toàn bộ nhờ phân ah...
...
...
Thần quang hiển hiện, trong thức giới của Phương Hành lại hiện ra cảnh tượng sáng tỏ.
Nguyên bản hắn tu luyện Thái Thượng đan đạo, thức hải hóa thức giới, tạo thành một vùng không gian.
Trong không gian đó, thần hồn là liệt nhật, thể phách làm đại địa, các loại pháp chủng hiển hóa, biến ảo Ngũ Hành vạn vật.
Mà sau khi đạo cơ của hắn vỡ nát, thức giới cũng vỡ nát theo, ngoại trừ thần hồn của hắn, mặc dù quang mang ảm đạm, nhưng vẫn còn như u hồn bồng bềnh ở trong không gian này ra, thì đại địa đã rạn nứt, không chứa một tia sinh cơ, núi cao đổ sụp, không còn chút khí tượng, sông lớn khô cạn, không có chút linh khí, ngay cả long châu hình thành đại dương, cũng đã trở thành biển chết, không có một tia gợn sóng, không trung mây mù lượn lờ, không có lôi quang hiển hóa, sương mù ở sâu trong thức giới cũng hoàn toàn tĩnh mịch, không hề có động tĩnh gì...
Mà bây giờ, theo từng tấc thần quang sinh trưởng, trong thức giới lại hiện lên biến hóa vi diệu.
Một tấc thần quang, một tấc sinh cơ.
Trong thức giới, đại địa rạn nứt bắt đầu có thanh tuyền tuôn ra, làm dịu thổ nhưỡng, ánh sáng thái dương càng sáng tỏ, trong thức giới sắc trời ảm đạm được chiếu sáng mấy phần, Phong Thiện Sơn ý hình thành đại sơn lúc đầu rách nát giống gò núi, vào lúc này lại ầm ầm tăng vọt, nguy nga cao lớn gấp đôi trước kia, phảng phất như đỉnh thiên lập địa, trấn trụ đại địa, chống đẩy hư không, mà long châu hình thành đại dương, sóng biển cũng bắt đầu lăn lộn, sóng nước cao mấy trượng thỉnh thoảng đập vào bờ biển...
Hết thảy ở trong thức hải, đều theo thần quang bắt đầu xuất hiện mà sinh trưởng, khôi phục sinh cơ.
Thần kỳ hơn là, ở dưới đại địa, Vạn Linh Đan bị Phong Thiện Đỉnh trấn áp, một sợi đạo nguyên hoàn chỉnh bị thần quang hấp thu, đạo nguyên lại hóa thành một cái bóng, tiến vào vùng thế giới này, cái kia rõ ràng là một giao long dài mấy trăm trượng, nó chỉ còn lại một lạc ấn, nhưng hiển hóa ở trong thức giới lại không khác vật sống, nó vốn đã tuyệt vọng, khiếp sợ nhìn thế giới này, nửa ngày sau đột nhiên trở nên vui mừng reo hò, cao cao bay lên, đâm vào trong biển cả.
Bọt nước tóe lên, trong thức giới xuất hiện sinh linh thứ nhất!
Mà ở sau nó, còn có càng nhiều lạc ấn đang chậm rãi bắn ra tiến vào trong thế giới này...
...
...
Ngoại giới, trên Quy Khư di chỉ, từ khi Phương Hành bế quan bắt đầu, liền có mây đen dày đặc một mực thâm trầm phủ xuống, trùng điệp tầng tầng, giống như có thần linh ở trên không, mượn mây đen nặng nề đến che đậy thân hình của mình, lại như ma vân phủ xuống, bao phủ toàn bộ di chỉ, hiện ra một loại cảm giác thâm trầm tuyệt vọng, không mang theo một chút hi vọng.
Nhìn ma vân nặng nề trên đỉnh đầu, ngay cả Thần Tú và đại biểu tỷ cũng không có tâm tư làm chuyện khác, thần sắc lo lắng.
- Ngươi nói Đại Nhật Như Lai Kinh ở trên thân thể ngươi?
Đại biểu tỷ nghe Tiểu hòa thượng Thần Tú nói, tức giận đến thay đổi sắc mặt.
Tiểu hòa thượng Thần Tú cũng ủy khuất:
- Không phải ở trên người ta, mà là ở trong lòng ta... Ta lĩnh hội kinh này vài chục năm rồi...
Đại biểu tỷ giận dữ quất tới:
- Vậy ngươi còn trơ mắt nhìn hắn đi mạo hiểm? Ngươi nhìn ma khí trên không trung, thấy thế nào cũng không giống như dấu hiệu tốt, còn không biết tên vương bát đản kia đang làm gì, ngươi rõ ràng có phương pháp giúp hắn không cần mạo hiểm vượt qua cửa ải khó, vậy mà khoanh tay đứng nhìn, coi như sư đệ gì chứ, ta phải đánh chết ngươi...
- Ai nha, đừng đánh đừng đánh...
Tiểu hòa thượng Thần Tú khổ não chạy ra hơn mười trượng, vừa lo nghĩ vừa đi trở về:
- Không phải ta không nỡ, dọc theo con đường này, ta ám chỉ hắn rất nhiều lần, thậm chí có lần cùng hắn hàn huyên chân ý của Đại Nhật Như Lai Kinh nửa ngày, ta không tin hắn nghe không hiểu, nhưng hắn rõ ràng không nguyện ý học kinh văn này, ta có biện pháp nào...
- Không có khả năng, không học pháp môn cao minh nhất của Phật môn, lại muốn tự mình vượt qua?
Biểu lộ của đại biểu tỷ âm trầm, thần sắc lo lắng:
- Chẳng lẽ hắn còn có pháp môn gì lợi hại hơn Đại Nhật Như Lai Kinh? Nhưng cũng không thể, Đại Nhật Như Lai Kinh đã là đứng đầu nhất giữa thiên địa, còn có pháp môn gì có thể siêu việt tâm pháp này?
Tiểu hòa thượng Thần Tú trầm mặc cau mày, nửa ngày sau mới nói:
- Có lẽ có một loại...
Đại biểu tỷ giật mình, quay đầu nhìn hắn.
Biểu lộ của Thần Tú nghiêm túc:
- Pháp môn do mình tìm hiểu ra!
Biểu lộ của đại biểu tỷ đột nhiên biến đổi, giống như ý thức được cái gì.
Mà biểu lộ của Thần Tú thì càng ngưng trọng, nín thở thật lâu, mới chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí nói:
- Đối với thiên địa chúng sinh mà nói, pháp môn có cao thấp, Đại Nhật Như Lai Kinh tự nhiên là một trong mấy pháp môn cao nhất giữa thiên địa, nhưng đối với hắn, pháp môn thích hợp nhất mới là đứng đầu nhất, ta một mực nghĩ... Hắn không chịu học Đại Nhật Như Lai Kinh, có phải hắn đã...
- Không có khả năng!
Đại biểu tỷ chém đinh chặt sắt nói:
- Tu hành giống như đại thụ, thuật là lá, pháp là cành, thần thông là thân, tâm pháp là gốc, ta tin tưởng hắn có thể tìm hiểu ra thuật pháp, thần thông, nhưng không tin dùng niên kỷ của hắn, đã có thể tìm hiểu ra tâm pháp của mình... Phải biết đây là đồ vật chỉ Nguyên Anh lão tổ đỉnh phong mới có thể đi nghiên cứu, dùng để đối kháng chín đạo lôi kiếp, hiện tại hắn mới bao lớn? Tuổi còn nhỏ, tu vi chỉ là Kim Đan cảnh, chẳng lẽ đã có được tâm pháp của mình sao?
Nhưng thời điểm nàng thấp giọng bác bỏ, Tiểu hòa thượng Thần Tú lại ngơ ngác nhìn về phía sau nàng.
Nét mặt của hắn ngốc trệ mà kinh ngạc, sau một hồi lâu mới cười khổ:
- Vậy ngươi quay người nhìn một chút đi!
Đại biểu tỷ cũng kinh ngạc quay người, sau đó ngây dại.
Trên không Thái Thượng di chỉ, mây đen nặng nề chẳng biết lúc nào đã nứt ra một cái khe, một tia nắng tươi đẹp từ trên trời giáng xuống, rơi vào một tàn điện trong Thái Thượng di chỉ, mà tàn điện kia, chính là chỗ Phương Hành bế quan...
- Thiên địa cảm ứng, phong vân biến hóa, là biểu thị hắn...
Đại biểu tỷ thấp giọng mở miệng, tia nắng kia xuyên thấu tầng tầng ô quang, chiếu xuống Thái Thượng di chỉ cơ hồ vạn năm không thấy ánh mặt trời, lộ ra cực kỳ thần dị, để bọn hắn từ nơi sâu xa, cảm nhận được một loại ý cảnh huyền diệu khó giải thích nào đó, tâm thần rung động.
- Kẹt kẹt...
Đại môn cũ nát của tàn điện bị đẩy ra, trong cửa tối om, một hòa thượng áo xám vẻ mặt trang nghiêm đi ra, nhìn hắn tuổi không lớn lắm, khuôn mặt còn có chút non nớt, bộ dáng lại có chút biến hóa, giống như biến trở về bộ dáng mười năm trước, mặc dù sắc mặt vẫn có chút hôi bại, nhưng lại nội uẩn sinh cơ, lộ ra tinh thần tràn đầy, từ trong di chỉ chậm rãi đi tới.
Quanh người tung bay mười mấy hạt châu mượt mà không tì vết, những hạt châu này linh quang lấp lóe, chiếu sáng hư không, hiển hóa ra đại đạo huyền ảo, có linh thú, có tiên cầm, có xà giao, mà ở trên tay hắn, thì nâng một tiểu đỉnh, chính là Phong Thiện Đỉnh, lúc này không biết vì sao lại nhỏ đi mấy lần, bị hắn nhẹ nhàng nắm ở trên tay.
Hòa thượng mỉm cười nhìn Thần Tú và đại biểu tỷ, trên người khí tức thánh khiết, cơ hồ khiến bọn hắn ngây người.
Biết rất rõ ràng là ai, nhưng hai người bọn họ lại sinh ra một loại cảm giác không dám nhận.
Bất quá đi ra ngoài hơn mười trượng, hòa thượng áo xám thánh khiết bỗng nhiên ngừng lại, gãi gãi đũng quần, đưa tay lên ngửi ngửi, tiện không thể tả, sau đó tiếp tục đi tới, hai người lập tức xạm mặt lại, trong lòng bất đắc dĩ cho ra một kết luận.
- Là hắn...