Chương 818: Thông minh quá sẽ bị thông minh hại
Bản lĩnh bắn ná cao su của Phương Hành, là từ nhỏ luyện ra được a.
Khi còn bé bắn gà, lớn chút bắn chim, lớn chút nữa cần nó bắn ngọn đèn nhà quả phụ tiểu Hoa, thậm chí bắn mù mắt một tên bộ khoái, bất quá về sau gặp phải người bản sự càng ngày càng mạnh, ná cao su dần dần không có đất dụng võ, mới xem như buông xuống, nhưng hôm nay Phù Thạch xuất hiện, để nó có chỗ phát huy, rốt cục kiếm về bản lĩnh, bắn có thể nói nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, đừng nói cực kỳ chuẩn xác, xem như không chính xác, dưới viên đạn cơ hồ cũng không có mấy người sống sót.
- Hắn ở nơi đó!
Rất nhanh, có người phát hiện vị trí của Phương Hành, thanh âm quát chói tai truyền khắp nơi.
- Sưu sưu…
Trên bầu trời, trong tầng mây, bỗng nhiên có hai đạo quang mang giáng xuống.
Rõ ràng là hai thích khách Trường Sinh Kiếm cực kỳ lợi hại, đột ngột xuất thủ, từ trên trời giáng xuống, một trái một phải vây sát Phương Hành.
Đối mặt dạng xuất thủ này, Phương Hành cơ hồ không cách nào ngăn cản, Đả Thần Cung chỉ thích hợp đánh xa, nói cách khác, đối thủ thực lực tương tự hắn, cách hắn ngàn dặm, Phương Hành xem như thắng chắc, đối phương tránh cũng tránh không được, trốn cũng trốn không thoát, muốn cận thân càng không có cơ hội, nhưng nếu ở ngoài trăm dặm, vậy đối phương còn có mấy phần thắng, mà đối phương tới gần ngàn trượng, nếu Phương Hành chỉ dùng Đả Thần Cung, vậy thì không có phần thắng chút nào, dù sao đến cảnh giới như bọn họ, động tác nhắm chuẩn kéo cung đã lộ ra quá chậm.
Đương nhiên, đây chỉ là nhằm vào tu sĩ bình thường.
Người giỏi đánh xa nhất định không sở trường đánh gần, đây là đánh giá đối với tu sĩ.sử dụng cung tiễn trong giới tu hành
Nhưng Phương Hành khác biệt, nghề chính của hắn là cận thân nha!
- Đao đến!
Đối mặt hai đạo sát cơ từ trên trời giáng xuống, Phương Hành cười lạnh, xòe tay phải ra, "Sưu" một tiếng, Long Văn Hung Đao bay tới trong tay, đối mặt hai tu sĩ Trường Sinh Kiếm từ trên trời đánh tới, Phương Hành vẫy đao, kình khí ngập trời hiện lên, thẳng hướng không trung, đồng thời sau lưng hiển hóa Kiếm Ma Đại Dực, xoắn tới hai người kia.
Chỉ trong nháy mắt, công thủ nghịch chuyển.
Oanh!
Hai tên tu sĩ Trường Sinh Kiếm kia cũng bất phàm, một cái ở trong nháy mắt thân hình na di, lách mình ra sau lưng Phương Hành. Một cái khác thì hét lớn, phía sau hóa ra một đóa hoa năm cánh, thời điểm hắn rống to, bông hoa kia trong nháy mắt thiếu đi hai cánh, phía sau hắn thì nhiều hơn hai đạo thần quang không ngừng lưu động, Long Văn Hung Đao chém tới, hắn ngạnh sanh chống được, hai vệt thần quang biến mất một đạo, sau đó Kiếm Ma Đại Dực xoắn tới, hắn cũng không tránh không né, đạo thần quang thứ hai lại tùy theo phá diệt.
Đối mặt Phương Hành công kích hung ác điên cuồng, hắn thình lình chống được, mình thì một thương đâm về phía ngực Phương Hành.
Trong Trường Sinh Kiếm, đa số là trường kiếm bạch ngọc, mà hắn dùng, rõ ràng là một cây thiết thương.
- Móa nó, không phải là một đám tạp ngư sao? Vì sao khó chơi như vậy?
Loại công kích xuất kỳ bất ý này để Phương Hành đau đầu, Kiếm Ma Đại Dực vỗ mạnh, nhanh chóng lui về phía sau.
Địa phương làm người ta ghét của Trường Sinh Kiếm cũng ở nơi đây, nhìn như tất cả thích khách đều thuộc về một tổ chức, trên thực tế lại đến từ từng tông môn thế gia khác biệt, thật giống như mặt ngoài bọn họ đều sử dụng Bạch Ngọc Trường Sinh Kiếm ngăn địch, nhưng trên thực tế mỗi người tu luyện pháp thuật thần lực khác biệt, hơn nữa quái thai đến Trảm Ngã cảnh như bọn họ, căn bản không có cách từ trên tu vi cân nhắc thực lực một cá nhân, chỉ có thể đường đường chính chính đọ sức một phen, thoạt nhìn như hạng người tạp ngư, nhưng một khi động thủ, thực lực lại để người đau đầu.
Bành bành...
Hai tên thích khách kia đánh hụt, liền chăm chú đuổi theo.
Sưu sưu sưu sưu sưu...
Cùng lúc đó, giữa không trung, bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu tiếng xé gió vang lên, giảo sát về phía Phương Hành.
Lần này Trường Sinh Kiếm tới không dưới ba mươi người, mới vừa rồi bị Phương Hành bắn giết, thủ tiêu mười mấy người, bây giờ còn dư mười mấy người, hơn nữa có thể sống sót, thực lực đều rất bất phàm, lúc này đã vây Phương Hành ở giữa không trung.
- Trảm ngũ đại trận!
Trong vây công, thình lình có người quát, sau đó có chín người ngự không bay lên, bắt pháp ấn.
- Không ổn...
Phương Hành kinh hãi, trong lòng hiện lên vẻ nguy cơ.
Trảm ngũ đại trận này, hắn đã từ trong miệng Khương Lăng Hư nghe qua, chính là một loại đại trận do cao nhân của Trường Sinh Kiếm, nhằm vào những tu sĩ thực lực mạnh mẽ nghiên cứu ra, nguyên lý ở chỗ lấy nhiều đánh ít, nhưng lại có điểm khác nhau, là có thể để rất nhiều tu sĩ thực lực thấp, tập hợp toàn bộ lực lượng vào một chỗ, săn giết người tu vi cao hơn bọn họ, nói đơn giản, chín người bày trận kia, nếu từng cái đến đánh, Phương Hành một tay có thể bóp chết hai cái, nhưng đối phương vây lại, hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm, tùy thời có thể vẫn lạc.
Trảm ngũ, ý nghĩa là đại trận có thể chém giết cao thủ trảm ngũ cảnh!
- Không thể bị bọn họ vây khốn...
Trong lòng Phương Hành phát lên báo động, khẽ quát một tiếng, nặn pháp ấn, quanh người có khói xanh bay tới.
Cùng lúc đó, hắn phóng ra một bước, thân hình tiêu dao như tiên, xê dịch biến hóa, huyền ảo khó lường.
Quỷ Già Nhãn!
Tiêu Dao Kinh!
Giờ khắc này, Phương Hành thình lình sử dụng hai đại pháp môn, thoát ra phạm vi Trảm Ngũ Sát Trận.
Sau khi hắn chiếm được Tiêu Dao Kinh, mặc dù thời gian cấp bách, nhưng ở dưới Thái Thượng Đan Kinh thôi động, cũng có một chút tâm đắc.
Ầm ầm!
Mắt nhìn chín tên tu sĩ Trường Sinh Kiếm thi triển pháp môn, khí cơ trên người muốn nối thành một mảnh lưới lớn vây quanh Phương Hành, nhưng ở thời khắc này, thân hình Phương Hành như ẩn như hiện, tiêu dao ngự không, ở thời khắc cực kỳ nguy cấp đột phá vòng vây đi ra, bay thẳng về phía không trung, nhất thời để thích khách của Trường Sinh Kiếm kinh hãi, sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Trảm Ngũ Sát Trận, nếu muốn đánh chết tiểu ma đầu kia tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng nếu không có cơ hội vây giết hắn ở trong trận, vậy thì làm sao phát huy ra uy lực của Trảm Ngũ Sát Trận?
- Ha ha, lưu ở trong trận đi!
Nhưng đúng vào lúc này, nhìn Phương Hành sắp chạy thoát, trên đỉnh đầu lại vang lên một tiếng quát lạnh.
Một chưởng lực đáng sợ đột ngột xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn, ngạnh sanh đập xuống.
- Con mẹ nó, ngươi muốn làm gì?
Phương Hành gào thét, ra sức ngăn cản một kích này, ầm... đối phương bị hắn ép ra, nhưng hắn cũng không nhịn được bắt đầu hạ xuống.
Phía dưới, khí cơ của Trảm Ngũ Sát Trận đã hình thành, hóa thành một cái lưới lớn, mà Phương Hành thì rơi vào trong lưới.
Trên đỉnh đầu của hắn, một nam tử hắc bào đứng chắp tay, khí vũ hiên ngang.
Đó đương nhiên là Lữ Tiêu Dao, vốn đã liên thủ với Phương Hành, vào lúc này xuất thủ, bức Phương Hành về trong Trảm Ngũ Sát Trận.
Nếu nói ở dưới Quỷ Già Nhãn và Tiêu Dao Kinh, thân hình Phương Hành quỷ thần khó lường, nhưng chỉ có Lữ Tiêu Dao, thủy tổ của Thái Thượng Tiêu Dao Kinh mới có thể ở thời khắc mấu chốt cho hắn một chưởng.
- Mặc dù ta và các đạo hữu của Trường Sinh Kiếm có chút hiềm khích, nhưng cuối cùng vẫn là hợp tác, mà ma đầu ngươi, nhiều lần bất kính với ta, càng là nghịch đồ của Thái Thượng Đạo ta, ngươi ta tử chiến chỉ là sớm muộn, ta sao có thể giúp ngươi đối phó Trường Sinh Kiếm? Ha ha, tiểu ma đầu, ngươi tự cho rằng thông minh, mưu tính ta, mưu tính Trường Sinh Kiếm, nhưng trên thực tế lại là...
Thanh âm của Lữ Tiêu Dao nhàn nhạt vang lên ở trên không trung, mang theo một tia khinh miệt:
- Nghĩ nhiều rồi?
- Mẹ nó Lữ Tiêu Dao, ngươi không biết xấu hổ, không phải chúng ta ký kết khế ước sao?
Phương Hành vừa chống cự Trảm Ngũ Sát Trận vây công, vừa chửi ầm lên.
Nhưng không đề cập tới thì thôi, nhấc lên lời ấy, sắc mặt của Lữ Tiêu Dao càng giận tới cực điểm, chỉ Phương Hành quát lên:
- Tiểu ma đầu, ngươi miệng lưỡi nhanh nhẹn, xảo trá tai quái! Ngươi cho rằng ta không nhìn ra chân linh của ngươi khác thường, ngoại ma trong thánh, song sinh một thể? Cùng ngươi ký kết khế ước, ngươi hoàn toàn có thể không cần tuân thủ, dù có phản phệ, cũng chỉ rơi vào trên Ma xác, không tổn thương được ngươi, nhưng ngươi cũng quá coi thường ta, đã xem thấu dụng ý của ngươi, mới tương kế tựu kế, lừa ngươi vào cuộc mà thôi!
- Ngươi...
Phương Hành nghe lời này, cũng có chút thất kinh, nhất thời nói không ra lời.
Chân linh của hắn ngoại ma trong thánh, có thể nói độc nhất vô nhị, thế gian khó tìm, từ khi có chân linh đến nay, không biết lừa bao nhiêu người, cho tới bây giờ không có lộ ra chân ngựa, lại không nghĩ rằng, lại bị Lữ Tiêu Dao nhìn ra, ngược lại tính kế mình...
Chân Tiên chi linh, quả nhiên ẩn chứa đại thần thông, đủ loại thần diệu, tuyệt đối không phải mình có thể dự đoán.
- Được rồi, bất quá ngươi cũng ký kết khế ước, hiện tại động thủ với ta, không sợ phản phệ sao?
Đến lúc này, Phương Hành chỉ có thể con vịt chết mạnh miệng.
Nhưng Lữ Tiêu Dao nghe lời này, lại cười phá lên:
- Ngươi có ngoài ma trong thánh, ta không có ngoài phàm trong tiên sao? Ngươi dùng Ma xác ngăn cản phản phệ, ta lại có thể dùng phàm linh của thân thể này chống đỡ phản phệ, loại lực lượng phản phệ này không những không tổn thương ta, còn giúp ta triệt để mạt sát phàm linh chậm chạp không chịu tiêu tán kia, giúp ta triệt để nắm giữ thân thể này!
Hắn nói chuyện, khí cơ càng tăng vọt, từng bước đi về phía trước, đỉnh đầu lại dần dần hiển hóa tiên vân, chiếu rọi bốn phương, từng tia từng tia tiên khí giống như mang theo sinh mệnh, lan tràn ra, vậy mà bao phủ cả thung lũng.
- Ta biết ngươi giảo hoạt như quỷ, tâm tư khó dò, có khả năng thiết hạ kế khác thoát thân, chỉ tiếc, ta đã sớm quan sát rõ ràng, ngươi là chân thân đến đây, vậy không cần quản ngươi còn có mưu kế gì, ta thiêu đốt một tia Tiên Linh, phong tỏa sơn cốc này, ngươi có một loại pháp bảo xuyên toa không gian, cũng không thi triển ra được, ngươi có đồng bạn tiếp ứng, ta cũng có thể chống đỡ, cho nên hôm nay ngươi nhất định là khó thoát khỏi cái chết, ta lại muốn hỏi ngươi một câu, tiểu ma đầu, lần này trúng kế, ngươi có phục hay không?
Lữ Tiêu Dao tay áo bồng bềnh, áo bào đen tung bay, đứng ở dưới ánh trăng, tiên phong đạo cốt, âm thanh lạnh nhạt.
Hắn cao cao tại thượng, lại như mang theo một chút hài hước, giống như thần nhân nhìn xuống sâu kiến!