Lược Thiên Ký

Chương 820: Tiền có thể đập chết người

Chương 820: Tiền có thể đập chết người

- Không ổn...
Lữ Tiêu Dao thậm chí đám thích khách của Trường Sinh Kiếm, trong lòng đồng thời dâng lên báo động mãnh liệt.
Nhất là Lữ Tiêu Dao, hắn vốn không để đồng bạn của Phương Hành vào mắt, vô luận là kiến thức hay thực lực, bọn họ đều không thể tạo thành uy hiếp với mình, nhưng khi bọn hắn lấy ra ná cao su, hắn liền không nhịn được dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, trong nháy mắt buông tay đang chụp về phía Phong Thiện Đỉnh, thân hình phóng lên trời.
Cùng lúc đó, những tu sĩ Trường Sinh Kiếm kia cũng hô to, Trảm Ngũ Sát Trận tản ra, hóa thành đạo đạo kiếm quang lướt đi bốn phương tám hướng.
Nhưng ngay khi đó, trên bốn ngọn núi ở chung quanh, có Phù Thạch bắn ra.
Bốn phương tám hướng, lực lượng kinh khủng của Phù Thạch nổ tung, đủ loại Hồng Hoang di chủng tích lũy lực lượng không biết bao nhiêu năm ở thời khắc này nổ tung, bao phủ cả sơn cốc, hư không vỡ nát, tia chớp màu đen du tẩu, thiên địa kêu khóc, ngàn dặm tan hoang.
Loại pháp bảo ná cao su này, diệu dụng ngay ở chỗ chế tác quá đơn giản.
Lúc này Thần Tú cầm, bất quá là một chạc cây cổ thụ, phía trên quấn một dây cung, ở giữa cột một túi da, nhìn kém xa cái của Phương Hành, nhưng ở dưới pháp lực của hắn quán chú, cũng đủ để Phù Thạch bay vào trong sơn cốc, mà dùng tu vi của hắn, có thể trong nháy mắt bắn ra bảy tám viên Phù Thạch, giống như mưa rơi.
Vương Quỳnh thì quấn hai thanh binh khí dài lại, dùng Khổn Tiên Thằng mềm dẻo làm dây ná, khuôn mặt lạnh lùng, không ngừng từ trong túi lấy ra Phù Thạch bắn về phía sơn cốc, mang theo oán khí rất lớn.
Sở Từ bình thường nhu nhu nhược nhược, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lạnh lẽo, cột kiếm làm thân ná, lại dùng nhuyễn tiên mà Phương Hành cho nàng làm dây cung. Nhìn cũng không nhìn, thậm chí không thèm ngắm chuẩn, cứ nhớ kỹ Phương Hành phân phó, hoàn toàn không để ý tới sự tình gì khác, chỉ lo bắn hết 30 viên Phù Thạch của mình là được.
Mà con lừa thì lợi hại hơn, ná cao su của nó là Phương Hành tự tay làm giúp, dùng một gốc cây hai chạc kiên cố làm thân, lúc này bị nó cắm ở trước mặt, há miệng cắn dây cung kéo căng, cái đuôi thì linh hoạt cuốn Phù Thạch lên nhét vào túi da, sau đó đầu hất lên, Phù Thạch bay ra ngoài, sau đó lại há miệng cắn dây cung, cái đuôi lần nữa cuốn lấy Phù Thạch bắn ra...
Có lẽ tu vi của bọn hắn tốt xấu lẫn lộn, nhưng ở thời điểm này, phát huy ra thực lực lại cực kỳ giống nhau.
Cho dù ná cao su của bọn họ kém xa cái của Phương Hành, nhưng bắn vào sơn cốc là đầy đủ, hơn nữa bọn họ căn bản không cầu chính xác, chỉ nhằm vào một phạm vi to lớn không ngừng bắn mà thôi, mỗi một viên Phù Thạch bay ra ngoài, đều tương đương một kích toàn lực của Nguyên Anh cảnh, mà nhiều như thế, uy lực liền cực kỳ đáng sợ...
Ai từng thấy gần trăm Nguyên Anh cảnh đồng thời công kích một sơn cốc chưa?
Tu sĩ Trường Sinh Kiếm và đám người Lữ Tiêu Dao, lúc này không ngừng kêu khổ, đầy trời là Phù Thạch bay tới bay lui và thần quang cường đại, xem như bọn họ trốn cũng không trốn thoát, lại càng không cần phải nói đi phản công.
Thậm chí có thể nói, bây giờ trong cả sơn cốc, người an toàn duy nhất chính là Phương Hành. Phong Thiện Đỉnh bay ở trên đỉnh đầu, bao phủ bản thân, chung quanh đều có lực lượng của Phong Thiện bảo vệ, lực lượng kinh khủng của Phù Thạch vọt tới, cũng bị Phong Thiện Đỉnh chấn ra, không thương được hắn.
Tu sĩ Trường Sinh Kiếm và Lữ Tiêu Dao đã ý thức được sai lầm của bọn hắn. Bọn họ muốn chém giết ma đầu này, chỉ cần vây khốn, liền không lo sẽ xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn rơi vào bẫy, bởi vì lần này Phương Hành là lấy mình làm mồi nhử, dẫn dụ tu sĩ Trường Sinh Kiếm và Lữ Tiêu Dao tới, lại do mấy người khác oanh loạn.
Dù sao hắn có Phong Thiện Đỉnh hộ thể, những người khác có thể có Tiên Khí như Phong Thiện Đỉnh hộ thể sao?
- Mỗi một viên Phù Thạch tương đương với một đạo thần thông, hắn không đi lĩnh ngộ, lại dùng để bắn, ma đầu kia đốt tiền sao?
Ở thời khắc này, Lữ Tiêu Dao cũng hận nghiến răng nghiến lợi, hắn bình thường rất ít xưng Phương Hành là "tiểu ma đầu", đại khái là ở đáy lòng hắn, cảm thấy Phương Hành còn không đạt tới cấp bậc "ma đầu", nhưng bây giờ lại hận ý tràn đầy kêu lên, hắn xem thời cơ nhanh, mượn Tiêu Dao thân pháp đạp không rời đi, tránh né Phù Thạch và lực lượng trùng kích, mặc dù thụ thương, nhưng miễn cưỡng sống sót.
Nhìn sơn cốc chung quanh thành tử địa, hắn cũng không nhịn được hãi hùng khiếp vía, vừa rồi mình chậm một chút mà nói, hiện tại chỉ sợ kết cục sẽ giống như đám thích khách Trường Sinh Kiếm kia, dưới uy thế cỡ này, quản ngươi có thủ đoạn giết người gì, có pháp bảo cường đại gì, tất cả đều vô dụng, Phù Thạch nổ tung, lực lượng tàn sát bừa bãi đủ để hủy diệt tất cả thần thông, chỉ có thể chờ chết.
Nhìn thấy loại cục diện này, bọn họ đều tức đến phát cuồng!
Con mẹ nó phải lãng phí bao nhiêu, mới có thể lấy Phù Thạch bắn loạn?
Những thích khách Trường Sinh Kiếm kia nói là bị Phù Thạch bắn chết, chẳng bằng nói là bị tiền đập chết!
- Ma đầu, ta và ngươi không chết không thôi...
Lữ Tiêu Dao khó khăn lắm chống nửa ngày, cuối cùng không thể không làm một quyết định để hắn cực kỳ thống khổ, gầm nhẹ một tiếng, bắt pháp ấn, trong mi tâm, một tia tiên khí tản ra, hóa thành hỏa diễm linh tính mờ mịt, bao vây cả người hắn lại, sau đó thần niệm tăng lên tới cực hạn, đạp trên hư không, chạy trốn về nơi xa, chung quanh phù hỏa, thiểm điện, khói độc thậm chí nham tương vô tận nổ tung ở bên người, nhưng khi tiếp xúc phải hỏa diễm kia, tất cả đều tan rã, che chở hắn một đường bay đi...
Thiêu đốt Tiên Linh!
Dưới tình huống tuyệt vọng, hắn không thể không thiêu đốt Tiên Linh lần nữa!
Vừa rồi vì bảo đảm Phương Hành sẽ bị giảo sát, hắn thiêu đốt một tia Tiên Linh, phong tỏa cả tòa sơn cốc.
Nhưng hắn không nghĩ tới, nhanh như vậy đã phải thiêu đốt sợi Tiên Linh thứ hai, che chở mình chạy ra nơi này.
Cần phải biết, đối với hắn hiện tại mà nói, Tiên Linh chính là căn cơ của hắn!
Lúc ấy hắn bị Tiểu hòa thượng Thần Tú ám toán, đập trở về thức hải của Lữ Phụng Tiên, lại bị Liên Nữ và chín tàn hồn của Thái Thượng Đạo chặt đứt liên hệ với Tiên Linh Thể, dẫn đến hiện tại hắn chỉ còn lại đạo Tiên Linh này, vây ở trong thức hải của Lữ Phụng Tiên, mạnh mẽ áp chế ý thức của đối phương, mới khó khăn lắm nắm giữ được nhục thân, mà bây giờ liên tục thiêu đốt hai sợi Tiên Linh, đối với hắn mà nói chính là trọng thương.
- Oanh...
Hắn vội vã như chó nhà có tang, khó khăn lắm trốn ra phạm vi hạch tâm đáng sợ nhất, sau đó phân biệt phương hướng, muốn chạy trốn mất dạng, lại đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hư giữa trước mắt đang có một khuôn mặt nhìn mình.
Đó là một gương mặt tuấn mỹ xuất trần, nhưng hắn nhìn lại đáng giận như thế...
Hoặc nói là giật nảy mình!
Cái ót lạnh sưu sưu, giống như có gió lạnh thổi qua...
- Con mẹ nó, bốn phía đều có người, vì sao ta hết lần này tới lần khác chạy tới chỗ của hòa thượng này...
Lữ Tiêu Dao theo bản năng chửi ầm lên, vội vàng vận chuyển pháp lực, muốn vung kích đâm ra, đồng thời thân hình lui nhanh...
Thời điểm lùi lại, hắn vẫn luôn đối mặt với tiểu hòa thượng áo bào trắng, tuyệt đối không dám giao cái ót cho đối phương.
Nhưng ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, hòa thượng này lại không đánh sau gáy hắn.
Hắn trực tiếp lao về phía mình, thân hình đáng sợ khó mà hình dung, cái mõ gõ đến trên trán mình!
Lữ Tiêu Dao vừa mới trốn thoát đang kinh hoảng, hòa thượng này lại xuất hiện quá đột ngột, hơn nữa vừa rồi hắn thiêu đốt hai tia chân linh, ý thức có chút mông lung, phản ứng chậm nửa nhịp, thình lình bị tiểu hòa thượng đập trúng, đầu ngơ ngơ ngác ngác, ngay cả suy nghĩ cũng không chuyển động được nữa. Thân hình hạ xuống, mí mắt nặng nề, giống như muốn ngủ...
- Sư huynh bảo ta thời điểm bắn Phù Thạch thì bắn ít thôi, như vậy nếu có cá lọt lưới sẽ trốn về phía ta...
Thần Tú cầm mõ tiếp tục xông lên, miệng cười hắc hắc:
- Quả nhiên chạy tới một con cá lớn rồi...
Vừa kêu to vừa cầm mõ chạy tới, vung lên muốn tiếp tục nện.
- Con lừa trọc, ta tuyệt đối không buông tha ngươi!
Lúc này Lữ Tiêu Dao không còn chút tiên phong đạo cốt, bộ dáng tức hổn hển, khàn giọng quát chói tai.
Cùng lúc đó, hắn cắn răng, lại thiêu đốt một tia Tiên Linh, linh hỏa quanh người bành trướng gấp đôi...
Thiêu đốt sợi Tiên Linh thứ ba!
Đây cơ hồ là uống rượu độc giải khát, đối với Lữ Tiêu Dao mà nói, là hành vi giống như tự sát!
Bất quá đã không có biện pháp khác, không làm như thế, hắn cảm giác mình sẽ té xỉu ngay, dù có thể chống được, nhưng một khi bị hòa thượng này cuốn lấy, chờ tiểu ma đầu kia chạy đến truy sát mình, như vậy mình cũng chỉ còn một con đường chết...
Cho nên mặc dù thiêu đốt sợi Tiên Linh thứ ba, với hắn mà nói chính là tổn thương căn bản, nhưng cũng bất chấp!
Ầm... linh hỏa phóng đại, khí thế cuồng bạo, tiểu hòa thượng bị hù đến quay đầu bỏ chạy.
Lữ Tiêu Dao thì nhân cơ hội này rống to một tiếng, thân hóa kim quang, xông thẳng lên không, cả người thình lình giống như sao băng, trong nháy mắt trốn ra ngoài trăm dặm, còn cấp bách hơn chó nhà có tang, mà trên không trung, quay đầu nhìn thoáng qua sơn cốc, trong lòng của hắn phẫn hận khó có thể hình dung:
- Ta rơi hồng trần, tất có đạo kiếp tương ứng, chẳng lẽ ma đầu này và tiểu hòa thượng kia, chính là đạo kiếp của ta sao, bằng không vì sao ta ăn thiệt thòi nhiều lần ở trên tay bọn họ...
Có thể nói, lần này Chân Tiên kia đã bị đánh mê mang.
Nhưng sau một khắc, trong lòng Lữ Tiêu Dao báo động lần nữa đại tác.
Một thanh âm lạnh lẽo cuồng bạo vang lên ở trong lòng hắn:
- Bọn họ không phải đạo kiếp của ngươi, ta mới là!
Trong kinh hoảng, một con mắt của hắn dần dần lộ ra tức giận:
- Ngươi đoạt nhục thân của ta, trấn áp thần hồn của ta, lại không nghĩ tới nhanh như vậy liền thiêu đốt ba tia chân linh, suy yếu tới cực điểm, bằng lực lượng chân linh của ngươi bây giờ, lấy cái gì đến trấn áp ta...
Thanh âm của Lữ Phụng Tiên điên cuồng lại xem thường:
- Mà đối với bọn hắn, ngươi chỉ là đơn thuần đánh không lại mà thôi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất