Lược Thiên Ký

Chương 837: Viên gia Thập Cửu gia

Chương 837: Viên gia Thập Cửu gia

Ba tiên tử đột ngột bay đến chấn nhiếp quần hùng, mà các nàng mỗi người đại biểu một hàm nghĩa, khiến cho thần sắc tu sĩ Bồng Lai nghi hoặc lại trịnh trọng, sau đó ngưng trọng, không riêng gì bọn họ, ngay cả một số đạo thống núp ở phía sau màn chỉ điểm, nghe được ba câu nói kia, nhất là câu thứ ba, làm trong lòng bọn hắn trầm xuống, mơ hồ ý thức được cái gì, sau đó ánh mắt nhìn về phía bờ bên này Thái Âm Hà, trong lòng giống như có một ngọn núi lớn...
Bọn họ đều biết hành cung kia thuộc về ai, cũng biết ba vị tiên tử này đến từ nơi nào.
Viên gia!
Rõ ràng là Trung Vực Viên gia, phái ba tiên tử đến truyền ba câu nói như thế!
Ba người ba câu nói, ba loại biểu lộ, ba loại khẩu khí, cũng ẩn chứa ba hàm nghĩa.
Tiên tử váy vàng nói câu nói đầu tiên, các tu sĩ ở ngoài trại thần sắc nghi hoặc, không biết các nàng có ý gì!
Tiên tử váy đỏ nói câu thứ hai, các tu sĩ ngoài trại thần sắc ngưng trọng, đối phương dùng đại nghĩa làm cờ, muốn ngăn cản bọn họ!
Mà tiên tử váy tím nói câu thứ ba, các tu sĩ ngoài trại nội tâm băng giá!
Ba người này rõ ràng là người Viên gia!
Càng mấu chốt là, bọn họ ý chỉ ở trong sơn trại, cũng là người Viên gia?
Sự tình trên người Phương Hành có ngọc phù của Viên gia, người Thần Châu Bắc Vực đều biết, cũng ẩn có truyền thuyết, nói sở dĩ tiểu ma đầu tùy tiện như vậy, là vì có Trung Vực Viên gia ở sau lưng làm chỗ dựa, bất quá thuyết pháp này người biết rất ít, người tin cũng không nhiều, dù sao sự tích của tiểu ma đầu lưu truyền rất rộng, các tu sĩ biết mặc dù hắn làm việc nóng tính điên cuồng, nhưng chịu khổ cũng không ít, nếu như hắn thật là người Viên gia, các đạo thống, cho dù là Yêu Địa, cũng sẽ chịu đựng nhịn hắn ba phần, sao sẽ có nhiều người dám truy sát hắn như vậy?
Cộng thêm Thần Tử Viên gia tới Ma Uyên Bách Đoạn Sơn, lại theo Hồng Anh tướng quân vào doanh trại, thương nghị một số đại kế, nhưng hết lần này tới lần khác không hề đề cập tới tiểu ma đầu, các tu sĩ cũng bởi vì như vậy, nhận định hắn và Viên gia không có quan hệ.
Nhưng chẳng ai ngờ tới, thời điểm Thần Châu tích lũy đủ khí lực, chuẩn bị gây hấn với hắn, Viên gia lại ra mặt.
- Cái này... là hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn mượn đường mà thôi, cũng không phải cố ý đối địch Viên gia...
Qua thật lâu, tu sĩ trong Bồng Lai tam đảo mới ngượng ngùng mở miệng, biểu lộ xấu hổ.
Người hai đạo thống khác cũng nhẹ gật đầu, không biết nói cái gì cho phải, thân là người Thần Châu Đông Vực, bọn họ tự nhiên tôn trọng người Trung Vực Viên gia, bất quá cũng không muốn hạ uy nghiêm của mình, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương thế lớn, không thể không cúi đầu.
Nhưng lúc này, tiên tử váy vàng ngọt ngào nở nụ cười:
- Lê Chân Nhân không cần như thế, đã hiểu lầm, khuyên nhau là được, Thiếu chủ nhà ta có lệnh, nếu ba vị muốn mượn đường tiến vào Bách Đoạn Sơn, cùng Ma Châu giao phong, hắn tự nhiên sẽ để Trấn Uyên Bộ nhường ra một con đường, đưa ba vị đi tới, còn tiễn đưa pháp bảo phù triện, trợ giúp ba vị mã đáo thành công. Chẳng qua hiện nay Ma Châu thế lớn, hắn bảo ta khuyên ba vị, tạm thời nhẫn nại, đợi chủ lực của Thần Châu tập hợp đủ lại thương nghị. Không biết ba vị ý như thế nào?
- Dễ nói, dễ nói!
Được một bậc thang như thế, Thần Tử của Bồng Lai tam đảo cùng gật đầu, trên mặt có chút ý cười.
Ngay sau đó, nhân mã lui tán, một trận đại chiến hóa thành vô hình.
Mà ba vị tiên tử kia, lại chưa từng rời đi, ở trên không trung xoay người qua, tiên tử váy vàng cười hì hì nhìn Tiểu hòa thượng Thần Tú đang núp ở trong sơn trại vụng trộm nhìn ba người bọn hắn, mỉm cười nói:
- Tiểu hòa thượng, những người kia đều đi rồi, mở cửa để cho chúng ta vào được không?
Tròng mắt Thần Tú xoay chuyển, lại nhảy lên khán đài, chống nạnh nói:
- Có bản lĩnh các ngươi đánh vào...
...
Ba vị tiên tử đều sửng sốt, nửa ngày sau, sắc mặt đều có chút tức giận, thân hình lóe lên, thình lình bay vào trong sơn trại, tiên tử váy vàng nắm chặt lỗ tai trái của Thần Tú, tiên tử váy đỏ nắm lỗ tai phải, tiên tử váy tím thì nâng cằm Thần Tú, biểu lộ không có hảo ý tiến tới trước mặt, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu hòa thượng, ngươi muốn chúng ta đánh vào?
- Phốc...
Nhìn nửa bộ ngực của tiên tử váy tím trắng nõn, Tiểu hòa thượng Thần Tú phun máu mũi, triệt để đầu hàng.
- Sư huynh, các nàng muốn gặp ngươi...
Vẻ mặt Thần Tú cầu xin quay đầu nhìn địa phương Phương Hành ẩn thân.
- Xú hòa thượng thật vô dụng...
Phương Hành chắp tay, bất đắc dĩ đi ra, hung hăng trợn mắt nhìn Thần Tú một cái.
Thủ đoạn ẩn nấp của mình cực kỳ cao minh, đoán chừng trong sân ngoại trừ Thần Tú ai cũng không cảm ứng được, mà ba nữ kia, thấy Phương Hành thực hiện thân ở phụ cận, sắc mặt kinh hãi, dùng năng lực cảm ứng của ba người các nàng, lại không ai phát hiện Phương Hành giấu ở chỗ nào, nếu không đoán chừng cũng sẽ không đùa giỡn tiểu hòa thượng như thế, biểu lộ đều có chút lúng túng nhìn Phương Hành.
- Thập Cửu gia hữu lễ, thủ hạ Thất gia Hoàng Oanh, Hồng Tước Nhi, Tử Diên bái kiến Thập Cửu gia!
Ba tiên tử đứng thành một hàng, sắc mặt kính cẩn thi lễ.
- Các ngươi muốn tìm ta làm gì?
Phương Hành chắp tay sau lưng đi qua, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm ba nữ tử.
Ba nữ liếc nhau một cái, Hoàng Oanh cười nhẹ nhàng mở miệng:
- Thất gia biết Thập Cửu gia ở đây, nên lệnh tiểu tỳ đến đây tiếp đón!
Hồng Tước Nhi thản nhiên nói:
- Đều là người một nhà, đã gặp ở chỗ này, nào có đạo lý không thấy!
Tử Diên nhíu mày nói:
- Thập Cửu gia bối phận nhỏ nhất, lại không chủ động bái kiến Thiếu chủ, là đã hơi quá!
Một người một câu, làm cho ánh mắt Phương Hành cổ quái, nghe nữ tử thứ nhất nói, sẽ để trong lòng người thoải mái, nhưng nghe nữ tử thứ hai nói, đã cảm thấy nói đạo lý có chút chán ghét, mà nữ tử thứ ba ra vẻ, lại làm người ta hận không thể muốn đi quất nàng, nhưng có hai người làm nền ở phía trước, thật đúng là không tiện trực tiếp quất tới.
Mà đối với người Viên gia tới tìm mình, hắn lại sớm có chuẩn bị, trên thực tế ở Thần Châu Bắc Vực lấy ra phù lệnh Viên gia, đã biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng về sau không nghĩ tới, tìm mình trước lại là Ma Châu Bắc Minh gia, mà không phải Thần Châu Trung Vực Viên gia, mà trong miệng ba nha đầu này nói mình là "Thập Cửu gia", cũng làm cho hắn nói thầm, cái "Thập Cửu" này là từ nơi nào đến, Bắc Minh gia xem mình như bảo bối, người Viên gia lại đối đãi mình như thế nào?
Thấy Phương Hành như có điều suy nghĩ, không có lập tức mở miệng, Hoàng Oanh cười tủm tỉm nói:
- Thập Cửu gia mau mau theo chúng ta đi thôi, mọi người đều biết, Trung Vực Tứ Đại công tử, Phù Tô công tử không thích chờ người khác nhất!
Hồng Tước Nhi nói:
- Phù Tô công tử, là Thiếu chủ nhà ta, Thất ca của ngài!
Tử Diên thì nói:
- Người để Phù Tô công tử chờ, sẽ vĩnh viễn không chờ được hắn!
Phương Hành vốn đang suy nghĩ, nghe lời này lại nở nụ cười, tay áo vẫy một cái, cười nói:
- Như vậy sao, vậy cũng tốt, trở về nói cho công tử của các ngươi, ta thích nhất người như vậy, sẽ ở chỗ này chờ hắn tới bái phỏng ta...
Nói xong cười ha ha, trực tiếp quay đầu đi lên núi.
Ba nữ hầu kia nhất thời ngây người, biểu lộ đều hơi kinh ngạc.
Phương Hành thì không để ý, cũng không quay đầu lại đi tiêu sái, mấy bước liền đi đến ngay cả cái bóng cũng nhìn không thấy, chỉ để lại ba nữ hầu ngơ ngác, trên mặt Hoàng Oanh mang theo tiếu dung lúng túng, Hồng Tước Nhi thì gương mặt phai nhạt, ẩn ẩn có bất mãn, mà Tử Diên thì mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, mắt lộ ra hận ý, như nhận lấy vũ nhục cực lớn.
Ngược lại là Tiểu hòa thượng Thần Tú, lấm la lấm lét nhìn ba người này một chút, thận trọng nói:
- Các ngươi còn muốn đánh vào không?
...
...
- Vận chuyển đại trận tới mạnh nhất, sau đó bày tiệc rượu...
Phương Hành về hành cung trên núi, phân phó thủ hạ chuẩn bị:
- Ta muốn chiêu đãi thân thích!
Bọn thủ hạ tự nhiên là đi chuẩn bị, ngay cả Vương Quỳnh và Sở Từ đóng ở trên lãnh địa Đại Tuyết Sơn cũng nghe tin chạy tới, ánh mắt có vẻ kinh ngạc, các nàng nghe qua tin đồn về Phương Hành và Viên gia, nhưng không coi là thật, dù sao Phương Hành vô luận từ phương diện nào nhìn, cũng không có chút quan hệ gì với Viên gia, biết hắn đến nay, càng chưa từng nghe hắn đề cập qua, cho nên thời điểm Viên gia Thần Tử thật sự tới nhận thân, các nàng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Ngoài ra trên mặt hai người cũng có chút ngưng trọng, đã biết Phương Hành cự tuyệt Phù Tô công tử mời, lại nghênh ngang để người ta chủ động tới bái kiến, trong lòng đều có chút bồn chồn, dù sao thanh danh của Thần Châu Viên gia quá thịnh, Phù Tô công tử lại là Viên gia Thần Tử, tuổi trẻ đệ nhất nhân, càng không biết tính nết như thế nào, sợ Phương Hành sẽ cùng hắn một lời không hợp liền đánh nhau.
Đại trận vận chuyển tới mạnh nhất để phòng bất trắc, mà trong hành cung, món ngon cũng được mang lên, rượu ngon thành đống.
Phương Hành lại thật bày ra dáng vẻ mời khách, nhưng vễnh chân bắt chéo ngồi ở trên ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau nửa canh giờ, sự tình đám người Vương Quỳnh lo lắng không xuất hiện, ngược lại ở bắc môn của sơn trại, bờ bên kia Thái Âm Hà, ba nữ tiên tử xinh đẹp bay xuống, tay cầm bái thiếp, Hoàng Oanh đi ra, cao giọng nói:
- Thần Châu Trung Vực Viên gia Phù Tô công tử Viên Vô Đạo, chuyên tới tiếp Thống Thiên Đạo Chủ, mời Đạo Chủ mở rộng cửa trại, hiện thân một lần...
Tiếng kêu này, lập tức dẫn phát chung quanh vô số người sợ hãi thán phục, nhất thời đầu người phun trào, không biết bao nhiêu người từ trong núi hiện thân, xa xa quan sát, biểu lộ trên mặt chấn kinh lại kinh ngạc, Trung Vực Phù Tô công tử có thể nói như mặt trời ban trưa, các tu sĩ cơ hồ không người không nghe nói, càng biết thân phận và giá đỡ của hắn, cho nên nghe hắn tiếp Phương Hành, chấn kinh càng lớn hơn.
- Thực tới?
Phương Hành cũng hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười hét lớn:
- Mở cửa trại, tiếp khách quý!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất