Lược Thiên Ký

Chương 849: Thất thủ ở Tịnh Thổ

Chương 849: Thất thủ ở Tịnh Thổ

- Tuệ Nhi tiểu thư, ngươi khát không?
- Tuệ Nhi tiểu thư, ngươi đói không?
- Tuệ Nhi tiểu thư, ngươi mệt không?
Trong núi hoang ác lĩnh, hai người một lừa chậm rãi dạo bước, trên đầu con lừa cài một đóa hoa hồng, da sinh lân phiến, bốn vó đạp lửa, vừa nhìn là biết dị thú, ngồi trên lưng nó là một nữ tử mặc áo đỏ cao gầy, mặt mũi tràn đầy son phấn, môi đỏ mắt to, xấu không thể tả, hơn nữa bên cạnh thì đi theo một gã sai vặt, người mặc áo bào màu xám, bộ dáng tuấn tú, chậm rãi đi về phía Bách Đoạn Sơn, cực kỳ bình thường.
Đi tới vùng Bách Đoạn Sơn, chỉ thấy trong sơn cốc phía trước vắt ngang một đại trận, mỗi mười dặm có một đạo thống tọa trấn, phòng thủ cực nghiêm, bất kỳ người nào, thậm chí bất luận sinh linh gì cũng không thể vượt qua phòng tuyến, thậm chí ở một bên còn có vô số tu sĩ tuần tra, cầm bức họa đối chiếu mỗi một người tới gần phòng tuyến, có chút cổ quái sẽ lập tức bắt lại, mang đi thẩm vấn.
Một lừa hai người kia từ từ tới gần phòng tuyến, người hầu mắt sắc, phát hiện cách đó không xa trên một đỉnh núi, một la bàn to lớn bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, kim đồng hồ ẩn ẩn có ý chỉ tới mình, may mắn hắn phản ứng nhanh, âm thầm bắt pháp quyết, mơ hồ có khói xanh bay tới, bao phủ ba người bọn hắn, sau đó bất động thanh sắc lui về phía sau, kim đồng hồ trên la bàn như mất đi dẫn dắt, chậm rãi rung động mấy lần, lại đứng im bất động.
- Móa nó, phòng thủ nghiêm mật như vậy...
Lui về địa phương an toàn, gã sai vặt hận hận mắng lên, bộ dáng biến hóa, lại chính là Phương Hành.
Bây giờ hắn đã bắt Phật Tử bốn ngày, vẫn còn tìm cơ hội trở về lãnh địa Thần Châu.
Hắn cũng không biết xảy ra vấn đề gì, ở ngày thứ hai hắn chữa khỏi thương thế, chuẩn bị lặng lẽ trở về, thình lình phát hiện tu sĩ Tịnh Thổ đã phong tỏa các giao lộ trọng yếu, bày ra phòng tuyến, nghiêm trta bất luận kẻ nào thông qua, hắn đoán được đây là nhắm vào mình, bất quá không để ở trong lòng. Dù sao có Quỷ Già Nhãn và pháp môn biến hóa của Vạn Linh Đan, muốn né qua tất cả vụng trộm chạy trở về, hẳn không phải một việc khó, nhưng hắn không nghĩ tới, vừa tới gần phòng tuyến, đã có một la bàn chỉ mình, dẫn tới tu sĩ Tịnh Thổ đại loạn, vô số người tranh nhau lao đến...
Phương Hành phản ứng cực nhanh, thực lực cũng mạnh, lập tức dùng Đả Thần Cung thủ tiêu một nhóm đuổi giết, thong dong đào tẩu, chỉ tiếc từ đó về sau, Tịnh Thổ phòng thủ càng ngày càng sâm nghiêm, trước đó là trên các yếu đạo bày ra phòng thủ, nhưng bây giờ thì dứt khoát từ nam chí bắc, toàn bộ Ma Uyên đều bị bọn họ bày ra đại trận, do nhân mã các đạo thống trấn thủ, nghiêm tra bất luận kẻ nào thông qua, thời điểm Phương Hành tới gần phòng tuyến, vô luận biến hóa như thế nào, cũng sẽ dẫn động la bàn chỉ dẫn, khó mà ẩn thân, chớ nói chi là đi qua.
Hắn rất không rõ, la bàn kia đến tột cùng là cái gì, làm sao lại thần dị như thế?
Hơn nữa tu sĩ Tịnh Thổ cũng quá dốc hết vốn liếng đi, phòng thủ phòng tuyến này, chí ít tiêu hao bảy tám phần mười lực lượng của bọn hắn, nói cách khác, vì bố trí phòng tuyến này, thậm chí bọn họ có không đến ba thành lực lượng lưu ở Bách Đoạn Sơn Mạch...
- Tuệ Nhi tiểu thư, muốn mang ngươi về nhà chồng không dễ dàng a, những người này cũng quá độc ác...
Tại địa phương không người, Phương Hành xách "Tuệ Nhi tiểu thư" từ trên lưng lừa xuống, lấy đi tóc giả, lộ ra một người đầu trọc, rõ ràng là Phật Tử Huệ Năng, trong mấy ngày này, Phương Hành đã mấy lần ý đồ vụng trộm chạy về, nhưng đều dùng loại phương pháp này, Huệ Năng đóng vai thành nữ nhân cưỡi ở trên lưng lừa, mình làm gã sai vặt, khoan hãy nói, phương pháp kia rất tốt, mỗi lần tới gần phòng tuyến, mặc dù hung hiểm vạn phần, nhưng những tu sĩ Tịnh Thổ kia thực không có mấy cái hoài nghi đến trên người bọn họ, đại khái cũng không ai nghĩ tới Huệ Năng đại sư mình đau khổ tìm kiếm, ó tiểu nương tử ngồi ở trên lưng lừa kia...
Sắc mặt Huệ Năng cũng có chút tái nhợt, ánh mắt sâu kín nhìn Phương Hành.
Thật sự là Phật pháp lại cao, cũng không nhịn được nổi điên ah...
- Ngươi còn không hài lòng, ta không có đánh ngươi a...
Phương Hành liếc mắt nhìn Huệ Năng, một bộ đã rất nể tình.
- Tiểu tăng đã rơi vào tay ngươi, các loại vũ nhục chỉ coi là kiếp nạn, không cần lo lắng...
Huệ Năng từ tốn nói, sau đó chân mày cau lại:
- Bất quá bình thường có thể đừng gọi Tuệ Nhi tiểu thư Tuệ Nhi tiểu thư hay không?
Phương Hành nói:
- Vì cái gì?
Huệ Năng nói:
- Quấy rầy ta tụng kinh!
Phương Hành nhất thời không nói, thở phì phò ném một cái chân thỏ đã nướng chín tới:
- Giả vờ chính đáng!
Huệ Năng cũng không để ý tới hắn, nhận lấy chân thỏ, từ từ ăn, không coi là ngang ngược chút nào.
Phương Hành chỉ hắn nói:
- Ngươi nhìn ngươi nhìn, tùy tiện ăn thịt, thanh quy đâu, giới luật đâu?
Huệ Năng thản nhiên nói:
- Cái gọi là thanh quy giới luật, chỉ là vì giam cầm tục tâm, chỉ có khi phàm dục phai nhạt, mới có thể tĩnh tâm lễ Phật, mà ta vốn tâm như giếng cổ, một lòng hướng phật, không giả ngũ sắc, lấy thanh quy có tác dụng gì, muốn giới luật dùng làm gì?
Phương Hành nghẹn nói không ra lời, tức giận nói:
- Ngươi kém xa Thần Tú sư đệ... Hắn phải chờ ta buộc mới ăn!
Huệ Năng nói:
- Đó là bởi vì Phật pháp của hắn còn kém một bậc, mới muốn tự tại mà không được tự tại!
- Ngươi có lý, ngươi có lý!
Phương Hành tức giận:
- Ngươi có lý như thế, sao không đánh ta đi?
- Đánh không lại...
Huệ Năng cười nhạt một tiếng, từ từ ăn thịt, không để ý tới Phương Hành, bộ dáng khoan thai.
Ngược lại là Phương Hành ẩn ẩn có chút tức giận, cảm giác cãi không lại hòa thượng này...
- Ngươi nên để ta lại chỗ cũ rồi!
Ăn xong chân thỏ, Huệ Năng đứng dậy rửa tay, sau đó vừa lau tay ở trên lưng lừa vừa nói, làm con lừa cực kỳ phiền muộn, cũng không biết có nên né tránh hay không, hung hăng nhìn Phương Hành, muốn hỏi mình có thể đá bay hòa thượng này hay không...
- Ngươi nghĩ hay lắm, có bản lĩnh tự mình trốn đi...
Phương Hành không để ý tới con lừa, nhưng tức giận bất bình mắng lại, một bộ cười trên nỗi đau của người khác.
- Tiểu tăng cần gì phải trốn, ở cùng với ngươi, an toàn không nói, còn có người nướng thỏ ăn!
Huệ Năng nói làm Phương Hành nổi trận lôi đình, tức giận trừng hòa thượng này.
Hòa thượng này không phải đồ tốt, một chút cũng không có giác ngộ làm con tin, thân là phàm nhân, một ngày ba bữa, mỗi khi đói bụng, thì rất trực tiếp nói cho Phương Hành, mà nể tình hắn mỗi ngày ngoan ngoãn phối hợp, Phương Hành cũng không tiện để người ta đói, bình thường không có việc gì sẽ buồn nôn đối phương vài lần, hòa thượng này lại lời nói lạnh nhạt, thường thường một câu làm Phương Hành nghẹn muốn chết...
- Vậy ngươi thành thành thật thật làm con tin, chờ tiểu gia dẫn ngươi về nhà chồng...
Phương Hành chỉ có thể tức giận bất bình trả lời một câu.
Huệ Năng lại nhàn nhạt hít một tiếng nói:
- Nhưng nếu ngươi không thả ta, sự tình sẽ càng làm càng lớn!
- Có ý gì?
Phương Hành quay đầu nhìn hắn.
Huệ Năng trầm mặc nửa ngày, thản nhiên nói:
- Không có gì, đều là duyên phận, tiểu tăng đều có thể tiếp nhận!
- Giả thần giả quỷ!
Phương Hành ở sau lưng trừng hòa thượng kia một cái, vụng trộm phun nước miếng.
...
...
- Coi như lấy đạo nguyên của Bắc Minh gia các ngươi làm chỉ dẫn, luyện chế Thần Hồn La Bàn, có thể bảo đảm ma đầu kia không cách nào trốn về Thần Châu, nhưng hắn quá mức trơn trượt, thực lực lại mạnh, trừ khi bị ba Thần Tử bao bọc vây quanh, bằng không hắn muốn chạy trốn, chúng ta rất khó đuổi được, hơn nữa Phật Tử ở trong tay hắn, chúng ta không thể không cẩn thận làm việc, đạo phòng tuyến này, cũng chỉ trị ngọn không trị gốc!
Mà lúc này, trên một ngọn núi của Bách Đoạn Sơn, các Thần Tử cổ tộc cũng đang nghị luận.
- Không sai, chúng ta không biết ma đầu kia bắt Phật Tử, đến tột cùng là vì chuyện gì, chắc là âm mưu của Thần Châu, bây giờ vùng Bách Đoạn Sơn chiến sự khẩn cấp, chúng ta không tiêu hao thời gian được, nếu như qua một đoạn thời gian, tiểu ma đầu kia và Thần Châu hợp kích, nội ứng ngoại hợp, chỉ sợ chúng ta rất khó có thể tiếp tục vây hắn, nhất định phải nghĩ ra đối sách khác!
Các Thần Tử đều lạnh giọng thương nghị, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn về phía hai huynh muội của Bắc Minh gia.
- Hắn nói thế nào?
Nam tữ cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu, không để ý tới gia tộc khác ám chỉ, ánh mắt nhìn nữ tử cưỡi quái ngư.
Nữ tử kia bất đắc dĩ buông ngọc phù trong tay, che trán nói:
- Ta dùng ngọc phù truyền âm gọi hắn, nhưng không thấy hắn đáp lại...
Ánh mắt nam tữ cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu lãnh khốc:
- Vậy ngươi còn chờ cái gì, theo kế hoạch làm việc đi!
Nữ tử lại có chút do dự, thấp giọng nói:
- Ca ca, dù sao hắn cũng người nhà chúng ta...
- Hồ nháo!
Ánh mắt của nam tữ cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu trở nên căm phẫn:
- Đến lúc này, ngươi còn cân nhắc thay hắn? Kẻ này coi trời bằng vung, ngay cả Phật Tử cũng dám bắt, nào còn có tư cách làm người Bắc Minh ta? Chỉ là chuyện này, dù Phật Tử bình an trở về, công đức của Bắc Minh gia chúng ta cũng sẽ hao tổn hơn phân nửa, nếu ta gặp hắn, không nói hai lời, sẽ trước chém kẻ này, thanh lý môn hộ, bây giờ ngươi còn muốn nghĩ đông nghĩ tây? Trò cười, chớ có ấu trĩ như thế, nhanh chóng theo phương pháp ta nói làm việc!
- Cái này...
Nữ tử cưỡi quái ngư do dự thật lâu, thanh âm thật thấp nói:
- Ta nghe ngươi là được!
Màn đêm buông xuống, một phong thư đưa về phía lãnh địa Kiếp Đạo.
Tiểu hòa thượng Thần Tú đang lo lắng chờ tin tức của Phương Hành giật nảy cả mình, lấy được phong thư kia, cả người bị hù run lên, sau đó phong thư bị Vương Quỳnh và Sở Từ thấy được, hai người cũng sợ nói không ra lời, thậm chí Sở Từ lo lắng đến rơi lệ, muốn giết vào lãnh địa Ma Châu cứu người, lại bị Vương Quỳnh ôm lấy...
Rất nhanh, tin tức này truyền vào lãnh địa của chủ lực Thần Châu, nhấc lên một mảnh xôn xao!
Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người trong lòng như có lửa đốt, có người thương nghị đối sách, có người đối xử lạnh nhạt...
Trong thư chỉ có một câu!
Phương Hành muốn cướp Phật Tử, thất thủ ở Tịnh Thổ, nguy cơ sớm tối...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất