Chương 851: Chớ hại biểu đệ ta
Phù Tô công tử kiếm tru Thần Tú, vốn cho rằng một kiếm tất sát.
Các tu sĩ trong sân có thể thấy rõ kiếm đạo của hắn cũng không nhiều, có thể kịp phản ứng càng không nhiều, có bản lãnh xuất thủ ngăn hắn thì ít lại càng ít, coi như hắn cũng không nghĩ tới, trong đám người từ hành cung đi ra, thình lình có hai người có thể bức hắn ngừng tay, từ vừa rồi hai người kia xuất thủ đến xem, đã đủ để cho hắn nhìn ở trong mắt, cho nên tâm tư lãnh khốc, ánh mắt lành lạnh, con ngươi trầm tĩnh lãnh quang nở rộ, thăm thẳm nhìn về phía người xuất thủ.
- Yêu tộc?
Sau khi hắn thấy rõ bộ dáng của hai người kia, tâm tư không khỏi giật mình.
Hai người kia thình lình xuất thân yêu quái, không nói thanh niên người khoác kim giáp, mặc dù dung mạo trẻ tuổi, cực kỳ tuấn mỹ, nhưng khí tức yêu dị lại không che giấu chút nào, tay cầm trường mâu hoàng kim, rất không phục nhìn mình, mà một cái khác thì rõ ràng hơn, là một hung viên thân cao ba trượng, khí thế hung ác giống như thực chất, tay xách Thủy Hỏa Đại Bổng, nhếch miệng cười quái dị nhìn mình.
- Tiểu tổ nãi nãi của ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe sao?
Thiếu niên khoác kim giáp lại không hề sợ Phù Tô công tử, bước lên một bước, lạnh giọng quát hỏi.
Mặc dù bộ dáng hung hoành, nhưng lời nói lại làm cho người có chút dở khóc dở cười, không biết bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Sở Từ, trong lòng nghĩ tiểu cô nương nũng nịu kia, nhìn còn nhỏ hơn ngươi mấy tuổi, lại là tiểu tổ nãi nãi của ngươi?
Sở Từ bị nhìn đỏ mặt, người trẻ tuổi kia lại trừng đám người nói:
- Nhìn cái gì, bối phận của nàng lớn không được sao?
Cái thân thích này là luận như thế nào a...
Các tu sĩ đều có chút im lặng, một cái là người, một cái là yêu, hoàn toàn không có quan hệ máu mủ ah!
Nghĩ như vậy, lại có người nhìn hung viên, không biết vị này lại có bối phận gì.
Hung viên nhếch miệng cười một tiếng, giống như sợ người khác hiểu lầm, cười hắc hắc giải thích:
- Tiểu nha đầu kia không phải cô nãi nãi của ta. Tộc loại khác biệt, một chút quan hệ máu mủ cũng không có, bất quá ta nợ người nhân tình, liền giúp thê tử của hắn mà thôi!
Ánh mắt của Phù Tô công tử lãnh khốc, cũng không để ý tới quan hệ loạn thất bát tao kia, nhưng từ bộ dáng của hai người đã nhìn ra bọn họ một lòng theo ý nguyện của Sở Từ làm việc, lại thêm lúc mình đi vào, đã nhìn thấy hai người bọn họ từ trong hành cung đi ra, xem ra cùng Phương Hành quan hệ cũng tâm đầu ý hợp. Nghe hắn thất thủ ở Tịnh Thổ, liền chạy đến thương nghị, còn nhanh hơn cả mình.
Mà bây giờ ở dưới vạn chúng chú mục, Phù Tô công tử Viên Vô Đạo ỷ vào thân phận, một kích không trúng, đã không thể lập tức ra kích thứ hai, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Từ, lạnh giọng nói:
- Ta trảm hòa thượng này, một là vì trừng phạt Linh Sơn Tự mưu toan mượn lực lượng Viên gia ta, hai là giúp ngu xuẩn kia đoạn đi họa nguyên. Ngươi đã là đạo lữ của hắn, vì sao sai người ngăn cản ta?
- Tiểu Cửu đến tột cùng vì cái gì mới đi làm sự kiện kia ta không rõ ràng, hắn cũng không có nói cho ta biết...
Sở Từ lấy hết dũng khí, tiến lên mấy bước, chính diện đón ánh mắt của Phù Tô công tử nói:
- Bất quá ta có thể xác định, hắn quyết không cho phép người thừa dịp hắn không có ở đây giết chết sư đệ của mình, ta là đạo lữ của hắn, đương nhiên phải giúp hắn bảo vệ người hắn không muốn bị thương tổn! Còn nữa, Tiểu Cửu thông minh như vậy, sao sẽ dễ dàng bị người lừa gạt? Tô thiếu gia minh giám, lúc này kêu đánh kêu giết còn quá sớm, không bằng trước lưu lại tính mệnh của Thần Tú sư huynh, nhanh chóng thương nghị sự tình làm sao cứu Tiểu Cửu trở về đi...
Thái độ của Sở Từ rất tôn trọng, ngôn từ thành khẩn, nhưng lại không kiêu ngạo không tự ti, nhất thời để Phù Tô công tử không tiện phát tác.
Đến lúc này, hắn cũng có chút nghiêm túc đánh giá tiểu nha đầu kia, đối với thân phận như hắn mà nói, bên người tự nhiên không thiếu cao thủ người hầu, nhưng người có thể nhìn rõ thế cục, thời điểm then chốt ngăn cản một phương lại không thấy nhiều...
- Cứu? Ha ha, cứu như thế nào?
Trầm mặc thật lâu, Phù Tô công tử thấp giọng cười lạnh, ánh mắt ám muội nhìn về phía Sở Từ:
- Hắn thất thủ ở lãnh địa Ma Châu, lãnh địa kia sao mà to lớn, ngươi biết hắn ở nơi nào sao? Huống hồ, ai biết đây có phải một cái bẫy hay không? Nếu như vì cứu hắn, Thần Châu chúng ta bị liên lụy, kết quả hãm sâu trận địa địch, cái quả đắng này, lại có ai có thể cõng nổi?
- Cái này...
Sở Từ nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Mặc dù nàng từng làm Sở Vực Nữ Hoàng mười năm, cách cục và tầm mắt đều không kém, nhưng trong thực chất vẫn là tính tình yểu điệu, sau khi nghe Phương Hành xảy ra chuyện, trước tiên liền có chút luống cuống, mà bây giờ, nàng chỉ muốn cứu người, lại chưa nghĩ tới nên cứu như thế nào.
Phù Tô công tử nhàn nhạt hỏi, câu câu đập vào chỗ sơ hở trong lời nói của nàng, để cho nàng nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Bất quá vào lúc này, lại có một nữ hài mặc váy vàng nhẹ nhàng đi tới bên người Sở Từ, cầm tay nàng, thình lình cũng từ trong hành cung đi ra, xuất thân Yêu Địa, nàng an ủi Sở Từ, lại quay người nhìn Phù Tô công tử nói:
- Ta tu là Chúng Sinh mệnh thuật, am hiểu thôi diễn nhất, tự nghĩ có thể thôi diễn ra phương vị của Phương Hành đại ca bị nhốt, nếu muốn cứu, khó khăn không lớn!
Nói xong nàng lại thấp giọng an ủi Sở Từ:
- Ngươi yên tâm, vừa rồi ta đã tính một quẻ, Phương Hành đại ca không có nguy hiểm, trong thời gian ngắn chắc là không có nguy cơ gì, nhưng mệnh số của hắn hay thay đổi, có quá nhiều quấy nhiễu, cho nên chúng ta phải nhanh nghĩ biện pháp!
- Chúng Sinh mệnh thuật?
Lời này vừa ra, không chỉ Phù Tô công tử, ngay cả Vương Quỳnh thậm chí các tu sĩ ở chung quanh, đều nhịn không được nhìn thoáng qua nữ hài kia.
Đại đạo ba ngàn, mệnh thuật khó tu nhất, ở trong giới tu hành, tu sĩ tu mệnh thuật giống như phượng mao lân giác.
Mà ở trong đồng lứa nhỏ tuổi, ngoại trừ đệ tử Thiên Cơ Cung và Thần Châu Bắc Vực Âm Linh Đạo Trà Trà Tiên Tử, còn chưa nghe nói qua ai có tạo nghệ ở đạo này, nữ hài đến từ Yêu Địa nhìn tuổi tác không lớn, lại có lòng tin ở trong Ma Uyên, thôi diễn ra vị trí của Phương Hành, phần tự ngạo này, ngược lại để các tu sĩ cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Đã có người nhịn không được nghĩ thầm, tiểu ma đầu Phương Hành kia, mặc dù cừu gia khắp thiên hạ, nhưng trong bằng hữu ngược lại cũng không thiếu năng nhân dị sĩ.
- Hồ nháo!
Ngoài dự liệu của mọi người, nghe nữ hài nói, Phù Tô công tử trầm mặc nửa ngày, lại lạnh lùng mở miệng quở trách:
- Tu mệnh thuật, thôi diễn phương vị của xuẩn vật kia? Ngươi coi đây là trò trẻ con? Nhìn ngươi tuổi còn nhỏ, dù từ nhỏ tu hành, mệnh thuật 49 đạo, lại có thể tu ra mấy đạo? Huống hồ, dù ngươi kỳ tài ngút trời, tu ra 49 đạo, còn có "một" đạo chạy trốn không thể nắm lấy kia, ở trong Ma Uyên, pháp tắc vỡ nát, thiên tàn địa khuyết, mệnh thuật sai lầm càng to lớn, ngươi lại có thể có mấy thành chuẩn xác?
- Ta... Ta đương nhiên sẽ hết sức...
Nữ hài có chút đỏ mặt nói.
Phù Tô công tử lại nhàn nhạt phất tay áo, nói khẽ:
- Hai chữ hết sức của ngươi, đảm đương không nổi tính mệnh của các tu sĩ Thần Châu, được rồi, Thiên Cơ Cung Ngọc Ki Tử ở hai ba ngày sau sẽ đi vào Ma Uyên, vẫn là chờ hắn tới, thôi diễn qua rồi mới quyết định, mà bây giờ, các ngươi không được hồ nháo, dù sao xuẩn vật kia cũng là người nhà họ Viên, ta sẽ không ngồi yên không lý đến, sẽ nghĩ biện pháp phái người nghe ngóng đến tột cùng!
Dứt lời hất tay áo lên, lạnh lùng nhìn Thần Tú một chút, quay người rời đi.
- Cái này...
Đám người từ trong hành cung đi ra, đều hai mặt nhìn nhau, muốn cản mà không được.
Nghe ý tứ của hắn, Thiên Cơ Cung Ngọc Ki Tử còn phải hai ba ngày nữa mới có thể tới, Phương Hành có thể chờ lâu như vậy sao?
Nhưng dùng thực lực thậm chí tu vi của Phù Tô công tử, nếu hắn muốn đi, lại có mấy người có dũng khí cản hắn?
- Tang nhi tỷ tỷ, hắn... hắn thực không sao chứ?
Sở Từ bất đắc dĩ, nắm lấy tay của nữ hài áo vàng, vẻ mặt cầu khẩn.
Nữ hài áo vàng cũng cau mày, thấp giọng nói:
- Ta đã thôi diễn qua, ở trong Ma Uyên, xác thực có ảnh hưởng rất lớn với mệnh thuật, ta đã dùng hết toàn lực, cũng chỉ biết hắn hiện tại không cần lo lắng cho tính mạng mà thôi, nhưng trong quá trình ta thôi diễn, cảm nhận được quá nhiều lực lượng để cho ta kinh hãi quấy nhiễu, thậm chí ở bên cạnh hắn, có một đạo lực lượng huyền ảo đến ta không dám phỏng đoán, hơn nữa những lực lượng này, bất cứ lúc nào cũng sẽ hóa thành kiếm chém giết hắn, đây cũng là nguyên nhân ta đề nghị nhanh chóng cứu hắn...
- Nhưng Phù Tô công tử nói không phải không có lý, nếu như không xác định, một mình xâm nhập thực quá hung hiểm...
Vào lúc này, Hồng Anh tướng quân nhẹ giọng mở miệng:
- Hơn nữa Phù Tô vừa đến, ta ở Trấn Uyên Bộ có thể điều khiển lực lượng đã không đủ ba thành, chủ lực của Thần Châu chỉ dùng Phù Tô vi tôn, hắn không mở miệng, ta chi phối không được, chỉ bằng chư vị bằng hữu Yêu Địa cùng mấy người các ngươi, muốn xâm nhập lãnh địa Ma Châu cứu người, quá thế đơn lực bạc, thận trọng...
- Nhưng mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng không thể ngồi yên không lý đến...
Sở Từ cuống đến phát khóc, thời gian kéo càng lâu, nàng càng không giữ được bình tĩnh.
- Tính trước làm sau mới là thượng sách...
- Mưu định cái rắm, Tà tổ đã nói với ta, bảo ta sau khi tiến vào Ma Uyên, liền theo Phương Hành tiểu tổ, khẳng định có chỗ tốt, hiện tại hắn thất thủ, ta quản hắn ở lãnh địa Ma Châu có bao nhiêu hung hiểm, cũng nhất định phải đi cứu hắn, các ngươi không đi ta đi một mình!
Kim Sí Tiểu Bằng Vương hét lên, một bộ ai cũng không để vào mắt.
- Hắc hắc, chỉ cần trả tiền, ta cũng có thể đi lãnh địa Ma Châu một lần...
Không Không Nhi nói, một bộ chỉ e thiên hạ bất loạn.
- Ai nha xú tinh tinh, lúc này ngươi còn nói tiền, cho ngươi một ngọn núi có được hay không?
Ô Tang Nhi tức giận trừng Không Không Nhi.
Không Không Nhi mắt sáng rực lên, duỗi ra hai ngón tay nói:
- Vậy ta có thể đi hai cái...
Trong lúc nhất thời, các tu sĩ nghị luận ầm ĩ, nhất thời ý kiến không dứt bên tai, đều là hảo tâm, nhưng khó có định ý.
Ngược lại là Sở Từ, nghe Không Không Nhi nói, trầm mặc lại, như có điều suy nghĩ.
Thời điểm các tu sĩ thương nghị làm sao đi cứu Phương Hành, Tiểu hòa thượng Thần Tú hai tay hợp thành chữ thập, yên lặng đứng ở một bên, mặc dù các tu sĩ minh bạch tính tình của Phương Hành, cũng không người trách hắn cái gì, nhất thời không người an ủi hắn, chỉ lưu hắn trầm mặc đứng ở một chỗ, rủ đầu không nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ dần dần dâng lên ý tuyệt nhiên, tay chậm rãi thăm dò vào tay áo, lấy ra một ngọc phù khác.
Bên Ma Châu đưa tới hai ngọc phù, một cái công khai, một cái là chuyên môn cho hắn.
Trong ngọc phù chỉ có một hàng chữ: Tiểu hòa thượng, chớ hại biểu đệ ta...