Lược Thiên Ký

Chương 858: Không độ Bỉ Ngạn

Chương 858: Không độ Bỉ Ngạn

- Muốn ra chuyện...
Nghe Thần Tú mở miệng, trong lòng Phương Hành nhịn không được giật mình, vừa rồi thời điểm kim vân phật quang hiện thế, hắn chỉ thấy quá trình Thần Tú và Huệ Năng chín lần biện cơ ở kiếp trước, biết tiền căn hậu quả, tự nhiên biết từ khi lão tăng quét rác Huệ Năng tụng ra một câu phật kinh, Thần Tú đã thua, nhưng hắn thua không phục, cho nên Phật Tổ mới cho hắn một cơ hội, để Huệ Năng triệt để thắng Thần Tú, mới có thể có Phật quả, kết quả liên tiếp cửu thế, Thần Tú cửu thế đều thua, lại chỉ bằng một tia chấp niệm kiên trì.
Cũng tức là nói, nếu như Thần Tú không chịu thua, vậy sẽ không thua.
Nhưng lúc này, hắn mở miệng, lại không có chấp niệm như cửu thế trước...
Cái này giống như mắng chửi người, toàn bằng một hơi, kết quả còn không có mắng lên, lời đầu tiên liền thua, thì làm sao chiếm được khí thế?
- Phật lý chỉ có cao thấp, không có đúng sai!
Huệ Năng nhàn nhạt mở miệng, hắn rõ ràng không có chút tu vi nào, chỉ là phàm nhân, nhưng lúc này phía sau lại có chín đạo phật quang, chiếu rọi Chư Thiên Vạn Giới, mà từ trong miệng hắn nói mỗi một chữ, đều hóa thành kinh nghĩa bay ra bốn phía, kim quang lướt qua, thiên địa sinh hoa, hóa thành một phương thế giới thanh tịnh, chiếu đạo của hắn, lại chứng pháp của hắn:
- Sư đệ, nếu phật lý của ngươi sai, ta sẽ không cùng ngươi biện cơ mười thế, vạn năm trước liền được Phật quả, nhưng phật lý của ngươi nông cạn, dùng cửu thế ngươi cũng không thắng được ta...
Thần sắc Thần Tú buồn bã thê lương, thật lâu mới thở dài nói:
- Bây giờ đi qua cửu thế, ta vẫn không thể chứng minh phật nghĩa của mình!
Huệ Năng nhẹ giọng nói:
- Trèo cây tìm cá, nam viên bắc triệt, đã không bỏ xuống được bản thân, thì làm sao có thể chứng được Phật quả?
Thần Tú cúi đầu, thật lâu không nói.
Huệ Năng nói khẽ:
- Còn muốn biện cơ không?
Thần Tú than nhẹ:
- Nên nói đều đã nói, cầu cũng đã cầu qua, lặp lại lần nữa, lại có ý gì?
Dứt lời, hắn nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành, lộ ra vẻ áy náy, sau đó nhìn về phía Huệ Năng nói:
- Phật quả vạn năm, liền trả lại ngươi, chỉ tiếc thế giới phồn hoa này, ta còn chưa có chơi đủ...
- Thiện tai!
Hai tay Huệ Năng hợp thành chữ thập, thấp giọng than nhẹ.
Ở bên cạnh hai người bọn họ, hư ảnh Đại Phật dần dần hóa thành vô số phù văn, sau đó giống như thuỷ triều giáng lâm xuống, bao phủ Thần Tú và Huệ Năng ở giữa. Mà lúc này Thần Tú và Huệ Năng thình lình đều trầm mặc không nói, thanh âm thật thấp tụng phật kinh, Thần Tú giương mắt nhìn về xung quanh, hai đầu lông mày luôn có tiếc ý khó mà tiêu trừ, lại chỉ có thể nhắm mắt lại.
- Đương . .
Nam Chiêm Bộ Châu Linh Sơn Tự, Cổ Chung ở trước sơn môn đột nhiên gõ vang, thanh âm ung dung truyền khắp cổ tháp.
Tiếng chuông không dứt, thăm thẳm cỗ đãng, không ngừng vang lên ba mươi sáu lần...
- Phật kiếp sớm phủ xuống?
Đám người thủ tọa Linh Sơn Tự nghe tiếng chuông, đồng thời kinh hãi, tụ ở trước sơn môn Linh Sơn Tự.
Tiếng chuông qua ba mươi sáu lần, còn đang không ngừng vang lên, vậy chỉ có một khả năng, sẽ vang 108 lần.
Mà chuông vang 108 lần, thì chỉ nói rõ một vấn đề...
- Không phải nói một thế này Thần Tú sẽ không thua sao?
Có tăng nhân thất kinh mở miệng, mặt khó có thể tin nhìn Linh Sơn thủ tọa hỏi thăm.
- Quá sớm, quá sớm...
Linh Sơn thủ tọa buồn bã nói:
- Thiếu trăm năm nhân quả, chúng ta bố cục còn chưa triển khai...
- Cái kia... nếu Thần Tú thua, Linh Sơn Tự chúng ta... lại tính là cái gì?
Có người chấn kinh nói, biểu lộ trên mặt cực kỳ phức tạp.
- Không có Phật Tử, Linh Sơn Tự không còn dựa vào, chúng ta tự nhiên không còn là người trong Phật môn...
Linh Sơn thủ tọa cười khổ lắc đầu:
- Ta tự nhiên vẫn là đồ tể mổ heo...
Chỉ Tửu Nhục hòa thượng nói:
- Ngươi vẫn là ma đầu người người có thể tru diệt!
Lại chỉ tăng nhân khác, cười cười đắng chát, càng nhiều là bất đắc dĩ:
- Ngươi là Đan Quỷ phản bội Hoàng Phủ gia chạy trốn, ngươi là chân truyền Thuần Dương Đạo khi sư diệt tổ. Ngươi là người thương tâm phiêu bạt không nơi nương tựa, ngươi là tội nhân thế gian khó chứa, ngươi là yêu man ti tiện...
Hắn mỗi chỉ một người, đều có một người sắc mặt đại biến, biểu lộ sầu khổ tới cực điểm.
Nếu như không có Phật Tử, không có Thần Tú, thì dù có được phật kinh, lại nhiều cao thủ, Linh Sơn Tự cũng không còn là Phật môn, chỉ là một sơn môn thu nạp rất nhiều con rơi mà thôi, thế nhân đều không biết, không giống Bỉ Ngạn Tự, Linh Sơn Tự vốn không phải một tăng viện tĩnh tu Phật pháp, mà là Vô Gian Địa Ngục để vô số người thương tâm dung thân, không bỏ xuống được chấp niệm.
Bỉ Ngạn Tự, mới thật là nơi truyền thừa của Phật môn.
Tăng nhân của Linh Sơn Tự thương tâm, lại không muốn độ Bỉ Ngạn, tâm tư đều có chấp niệm.
- Không có Linh Sơn, sao là Bỉ Ngạn?
Tửu Nhục hòa thượng ở trong thê lương thấp giọng mở miệng:
- Thần Tú không thua!
Hắn ở thời điểm chúng tăng tuyệt vọng, mắt lộ ra cương nghị:
- Nếu hắn sai, vạn năm trước Phật Tổ đã giao Phật quả cho Liễu Tuệ, cần gì biện cơ mười lần? Ha ha, chúng ta đều không phải phật đồ chân chính, phật tu Bỉ Ngạn, chúng ta chỉ ở Linh Sơn, phật tu hư không, chúng ta lại chỉ muốn tu một thân viên mãn, Bỉ Ngạn Tự từ vạn năm trước đã được Như Lai chân pháp, nói biện cơ, đừng nói mười lần, dù trăm lần Thần Tú cũng sẽ thua, nhưng chúng ta tu vạn năm, sớm có đạo lý của mình, lại có ai dám nói chúng ta sai?
Nghe hắn nói, chúng tăng hai mặt nhìn nhau, thần sắc cổ quái.
Linh Sơn thủ tọa lo lắng:
- Ai nha con mẹ nó, nói tiếng người đi!
Tửu Nhục hòa thượng nói:
- Thủ tọa, ngươi phải tin tưởng tai tinh kia, tin tưởng chuẩn bị chúng ta lưu ở sau...
...
...
- Móa nó, Thần Tú, ta không thích Phật Tử, trở về theo ta làm Tứ đương gia...
Trong Ma Uyên, trước Tịch Diệt Cốc, Thần Tú chưa biện đã thua, phù văn vô tận bao phủ hắn và Huệ Năng, như ngay cả thân thể cũng muốn trở thành nhạt, sắc mặt Thần Tú lạnh nhạt, nhưng Phương Hành lại nhìn không ra, bị hù đến mặt tái đi, trong lúc nhất thời, gấp đến độ hai mắt bốc hỏa, một tiếng ầm vang, vận chuyển pháp lực, phía sau hiện lên huyết hải ngập trời, huyễn ảnh sa trường chém giết xuất hiện, sau đó gia trì đến trên người, đây là trực tiếp vận chuyển Phá Trận Kinh.
Ào...
Sau lưng hắn, hai Kiếm Ma Đại Dực giương ra, vọt thẳng về phía không trung.
Phù văn đầy trời vốn tới áp chế hắn không nhúc nhích được, nhưng vào lúc này, thình lình bị hắn xông phá rất nhiều pháp tắc, vọt thẳng đến không trung, sau đó không nói hai lời, bắt lại cổ áo của Thần Tú, nắm hắn bay đi, hắn đã nhìn ra, phật quang vô tận kia thình lình có năng lực luyện hóa, nếu tùy ý Thần Tú ở lại đây, cuối cùng hắn sẽ hóa thành đạo phật quang thứ mười, gia trì Huệ Năng, đến lúc đó Huệ Năng sẽ trở thành Phật Tử chân chính, mà Thần Tú lại vĩnh viễn biến mất ở trên thế giới này...
Rơi vào đường cùng, Phương Hành muốn mạnh mẽ mang theo Thần Tú đào tẩu!
Hắn không hiểu phật lý chân nghĩa gì, chỉ biết Thần Tú sinh tử, không muốn ngươi chết, ngươi liền không thể chết!
Có lẽ bây giờ hắn lửa giận bừng bừng, khiến cho bản thân thả ra lực lượng tránh thoát phật quang trấn áp, lại tựa hồ như sau khi Thần Tú thua, huyễn ảnh Đại Phật biến mất, khiến cho phật uẩn trấn áp vạn vật ở chung quanh mất đi pháp tắc, lúc đầu Phương Hành động cũng không thể động, vào lúc này lại thành công xông lên, sau đó kéo lấy Thần Tú, muốn trực tiếp bỏ chạy...
- Lớn mật, dám ngăn cản Phật quả hàng thế!
- Nghiệt chướng, nhanh chóng lui ra xem lễ, sao dám lỗ mãng!
Động tác của hắn, lại làm tu sĩ Tịnh Thổ ở chung quanh kinh hãi đến mặt mũi trắng bệch.
Mười thế biện cơ, Phật quả hàng thế, đây là một màn thần thánh bực nào, tiểu ma đầu từ đâu tới gan chó, lại dám ngăn chặn?
Ầm ầm!
Bên tay trái, Phật Ấn hóa thân Đại Phật mười trượng, kim chưởng lập lòe, phô thiên cái địa, vỗ thẳng về phía Phương Hành và Thần Tú, muốn đánh bọn hắn vào trong phật quang, hơn nữa bên tay phải, Bắc Minh Kiêu gầm thét, hóa thành ba đầu sáu tay, tay cầm sáu pháp bảo, đạp trên ma vân, hung thần ác sát, giương nanh múa vuốt giết về phía Phương Hành.
Hư không chung quanh, tu sĩ Tịnh Thổ khác cũng nhao nhao hét lớn, riêng phần mình xông lên giữa không trung ngăn cản Phương Hành.
Vạn năm Phật quả sao mà trọng đại, chí ít cũng có ba thành lực lượng của Tịnh Thổ tụ tập ở Tịch Diệt Cốc, nhưng lúc trước Phật Tử ở trong tay Phương Hành, sau đó mười thế biện cơ mở ra, cho nên các tu sĩ không xuất thủ mà thôi, thẳng đến lúc này, Phương Hành nhiễu loạn Phật quả truyền thừa, kinh sợ các tu sĩ Tịnh Thổ, tất cả cùng ra tay, thình lình chừng vài trăm người hiện thân, lít nha lít nhít, giống như quân trận...
- Tiểu gia mới không quản Phật quả gì của các ngươi, hôm nay ai muốn mạng của sư đệ Thần Tú, ta lấy mạng của hắn!
Phương Hành lên tiếng gầm thét, đằng đằng sát khí, trực tiếp xông vào.
- Người cản ta, ta giết người, phật cản ta, ta thí phật...
Dưới cơn thịnh nộ, Phương Hành cũng hóa thành ba đầu sáu tay, xách Thần Tú, ngạnh sanh vọt về phía các tu sĩ Tịnh Thổ.
Phá Trận Kinh vận chuyển tới cực hạn, lúc này hắn như một vị tướng quân xung phong sa trường.
Bành!
Vừa mới va chạm, Phật Ấn hóa thành kim thân bị đụng lảo đảo, bàn tay màu vàng phô thiên cái địa óng hiện ra vết rách, không thể ngăn được Phương Hành, bị hắn trốn thoát.
- Vậy mà thực tu thành ba đầu sáu tay của Bắc Minh gia ta...
Trong mắt Bắc Minh Kiêu bắn ra quang mang đáng sợ, sáu cánh tay tế lên sáu binh khí, đánh thẳng tới Phương Hành.
- Cút!
Phương Hành vung vẩy Long Văn Hung Đao, chín đạo long ảnh bay ra, giống như thủy triều bay thẳng về phía trước, một đao đối mặt sáu pháp bảo mà Bắc Minh Kiêu tế ra, hoàn toàn không có kỹ pháp và lý lẽ tương sinh tương khắc, một đao phá lục bảo, nhất lực phá vạn pháp, khiến cho sáu pháp bảo của Bắc Minh Kiêu còn chưa hóa thành Hồn Thiên đại trận, đã bị hắn đánh tan quy tắc, cả người lao thẳng đến, cùng Bắc Minh Kiêu gặp thoáng qua, một cánh tay hung mãnh chấn tới Bắc Minh Kiêu.
Ba!
Một chưởng này quất thẳng tới, ba cái đầu của Bắc Minh Kiêu máu thịt be bét, hét thảm một tiếng, ngã vào trong sơn cốc.
Sau đó Phương Hành đối mặt các tu sĩ Tịnh Thổ quát:
- Các ngươi muốn giết Tứ đương gia của Kiếp Đạo, ta ở Tịnh Thổ các ngươi đại khai sát giới!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất