Chương 862: Không diệt Phật môn thề không nghỉ
Lúc đầu tưởng là đạt được một tia thời cơ, nhưng thoáng qua phát hiện lại là ảo ảnh trong mơ.
Tình thế vẫn nghiêm trọng trước sau như một, thậm chí càng thêm nghiêm trọng, Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự Huệ Năng, thân không có tu vi, nhưng thình lình có đại thần thông, Phương Hành dùng bản tâm đạt được Phật pháp gia trì, hóa thành Kim Cương Hộ Pháp, nhưng Huệ Năng là phàm thai, lại điều động phật uẩn vạn năm, điểm hóa sáu vị La Hán Bồ Tát, từ trình độ nào đó, đây đã là đại pháp lực chỉ Phật Tổ mới có, lúc này hắn lại hạ bút thành văn.
Nghĩ nghĩ, đây giống như đã chứng minh phật lý của hắn mạnh.
Trong lúc nhất thời, Phương Hành và Thần Tú đều trầm mặc, ngay cả con lừa vừa mới học được nói chuyện cũng không dám nói nửa lời.
Loại cục diện này, rõ ràng đã không phải sức người có thể thắng được!
Phương Hành vừa mới chiến lui tứ đại Thần Tử cổ tộc, tay không xé rách đại trận, Kim Cương trừng mắt, không đâu địch nổi, nhìn thư giãn thích ý, trên thực tế đã liều mạng, mới khó khăn lắm bảo vệ tiểu hòa thượng không bị người cướp đi, nhưng hắn không phải vô địch, luận cảnh giới mà nói, hắn chỉ bất quá trảm ngũ cảnh, dù đạt được Phật pháp gia trì, cũng chỉ có bản lĩnh của trảm lục cảnh mà thôi, lúc đầu hắn đạt được Kim Cương Hộ Pháp chính quả, đã chấn nhiếp các tu sĩ Tịnh Thổ, có một tia cơ hội rời đi, nhưng hết lần này tới lần khác, bị Huệ Năng một chỉ phá hết.
Nhiều người lực lượng lớn, Thần Tú chỉ có hắn là Kim Cương Hộ Pháp, Huệ Năng lại có sáu người!
Bây giờ, đây đã không phải trên khí thế thay đổi, mà là khí thế của các tu sĩ Tịnh Thổ càng lợi hại hơn!
Nguyên bản căn cứ lấy Phương Hành được Kim Cương Hộ Pháp chính quả, dao động tín niệm của tu sĩ Tịnh Thổ, nhưng bây giờ, chiêu này của Huệ Năng lại khiến cho tu sĩ Tịnh Thổ lòng tin tăng nhiều, Huệ Năng đã có thể dễ dàng điểm hóa chính quả, vậy mình hảo hảo hiệu lực, còn sầu không được Phật pháp gia trì sao?
Hơn nữa, một cái là đi theo phía sau cái mông của Kim Cương kêu đánh kêu giết, một cái ngồi ngay ngắn ở trên đài sen, điểm hóa chúng sinh, Huệ Năng và Thần Tú lập tức phân cao thấp. Một cái là tục tử, một cái là Phật Đà, một cái là mệnh đồ ảm đạm, một cái phật quang phổ chiếu...
- Biểu đệ... Phương Hành, ngươi nhận thua đi, không trốn thoát được, cần gì...
Bắc Minh Thanh Địch mở miệng, như muốn thuyết phục Phương Hành.
- Chúc mừng ngươi thành Bồ Tát...
Còn chưa nói xong. Phương Hành lại nhìn nàng một cái, khiến cho nàng không nói được nữa.
- Nghiệt chướng, việc đã đến nước này, ngươi có lời gì để nói?
Bắc Minh Kiêu lành lạnh mở miệng:
- Luận địa vị, ngươi chính là người may mắn được Phật môn ưu ái, hạ xuống Phật pháp gia trì, bất quá là một Kim Cương, ta lại được Phật Tử điểm hóa, thành tựu La Hán, ở trong Phật môn chính quả, ta còn ở trên ngươi; luận công đức, ta trợ giúp Chân Phật đại quả hàng thế, công đức vô lượng, mà ngươi thì một lòng bảo hộ tâm ma, quấy phá khí vận Phật môn, tội nghiệt ngập trời; luận đại thế, ngươi và tâm ma đã rơi vào trong trùng vây của tu sĩ Tịnh Thổ ta, chắp cánh khó thoát, vẫn lạc sắp đến, còn không mau mau bó tay chịu tội?
Hắn quát lạnh, làm tu sĩ Tịnh Thổ người người gật đầu, đại khoái nhân tâm.
Nói thật, vốn cho là một phen mười thế biện cơ thuận lợi, lại ra nhiều ngoài ý muốn như vậy, để trong lòng tu sĩ Tịnh Thổ cảm giác không lưu loát, đối với bọn hắn mà nói, ma đầu kia cản trở Phật quả hàng thế, đơn giản là tội ác ngập trời, hết lần này tới lần khác bọn họ lại kém chút để ma đầu kia cứu tâm ma ra ngoài, trong lòng nén giận có thể thấy được lốm đốm. Bắc Minh Kiêu hét lớn, chính là nói tiếng lòng của bọn họ.
- Ta thỉnh tội con mẹ ngươi, ta chỉ là muốn mang sư đệ ta trở về, có tội gì?
Phương Hành nhìn như vô cùng tức giận, lại không có một chút ý tứ muốn xông lên động thủ, hai tay chống nạnh, trợn mắt mắng to.
- Chưa thấy qua Kim Cương nói chuyện như vậy...
Các tu sĩ Tịnh Thổ đều im lặng, trong lòng âm thầm lật lên bạch nhãn!
Mặc dù kẻ này một mực bị người xưng là ma đầu, nhưng bây giờ tốt xấu gì cũng có Kim Cương chính quả, hơn nữa chính quả này còn là vạn năm phật uẩn trong u minh chủ động gia trì, trong Phật môn không người nào có thể phủ nhận, thậm chí nói, coi như lúc này Huệ Năng thành Chân Phật, chỉ sợ cũng không có tư cách phủ nhận địa vị Kim Cương của hắn! Nói cách khác, trừ khi hiện tại giết hắn, hủy Kim Cương chính quả, bằng không các tu sĩ Tịnh Thổ muốn không thừa nhận cũng không được... Nhưng ngươi đã thành Kim Cương, nói chuyện không thể chú ý hình tượng một chút sao?
- Ngươi cản trở Phật quả hàng thế, chính là tội lớn!
Bắc Minh Kiêu cũng giống như không muốn ra tay, nhưng dù sao vừa thành La Hán, không muốn nhụt chí, đành phải tức giận quát tháo.
- Vậy ta nói các ngươi muốn mạng của sư đệ ta, là chạm vào sát sinh đại giới, đây chẳng phải là tội?
Phương Hành trả lời lẽ thẳng khí hùng.
- Ngươi... làm càn, song sinh Phật Tử, mười thế biện cơ, bên thắng thành phật, người thua thành tâm ma, đây là vạn năm trước Phật Tổ định xuống, sao có thể dùng sát sinh bàn luận, ma đầu ngươi miệng lưỡi dẻo quẹo, là làm sao nhận được Kim Cương chính quả...
Phật Ấn lớn tiếng quát tháo, trên người kim quang đại tác, uy danh ngập trời.
Phương Hành chẳng hề để ý:
- Có Phật Tổ cho các ngươi chỗ dựa thì ngon sao?
- Ha ha...
Thần Nữ Oa Nữ tộc mở miệng cười:
- Phật chỉ ở đây, ngươi còn có ý kiến gì sao?
Phương Hành nói:
- Nếu Phật Tổ của các ngươi ngưu bức như vậy, vậy tại sao không ra đây đánh ta?
- Ngươi...
Một câu làm các La Hán đều nghẹn nói không ra lời, nửa ngày sau cùng quát lên.
- Ma đầu lớn mật, Huệ Năng Phật Tử đã hiển lộ đại thần thông, điểm hóa La Hán Bồ Tát chính quả, ngươi còn dám làm càn?
- Nếu Phật Tổ của các ngươi ngưu bức như vậy, vậy tại sao không ra đây đánh ta?
- Nói hươu nói vượn... Phật Tử thân không tu vi, sự tình phục ma sao có thể cực khổ để hắn động thủ?
- Không phải nói Phật Tổ không gì làm không được sao, hắn không có tu vi thì sao làm Phật Tử?
- Phật pháp cao thâm, ngươi làm sao có thể nói bừa?
- Xem ra ngươi cũng không biết Phật pháp là gì, đi lên nói tào lao gì chứ?
- Ta là không dám vọng giải Phật pháp, nhưng ngươi là từ đâu tới lá gan nói bừa?
- Ta đương nhiên biết Phật pháp!
- Buồn cười, ngươi thử nói xem...
- Phật pháp là cãi nhau, ai cãi thắng người đó nói đúng...
- Làm càn, có dũng khí khinh miệt Phật pháp...
- Ta nói không đúng, ngươi bảo Phật Tổ đi ra đánh ta đi...
Không ai nghĩ tới, vị Kim Cương Hộ Pháp thứ nhất của Phật môn và sáu vị La Hán Bồ Tát lần thứ nhất đối lập, vậy mà mắng giống như vô lại... Đương nhiên dưới tình huống bình thường đây gọi là biện cơ, nhưng nhìn Kim Cương miệng đầy ô ngôn uế ngữ chơi xỏ lá, thật sự là ai cũng không tiện thừa nhận cái này gọi là biện cơ... Hơn nữa vị Kim Cương kia thình lình dùng một mắng sáu, hai tay chống nạnh, miệng lưỡi dẻo quẹo, ngạnh sanh mắng sáu vị La Hán Bồ Tát nói không ra lời, sức chiến đấu này thực có thể nói quét ngang chư địch.
- Chỉ là nhất thời trộm được Kim Cương chính quả, ma đầu vẫn là ma đầu, chỉ biết hung hăng càn quấy, vô lại đùa nghịch giảo hoạt, chư vị, cần gì nói nhảm với hắn. Liền do chúng ta liên thủ, tru kẻ này, gọt đi chính quả của hắn, cho Phật môn ta một mảnh thanh tĩnh...
Đến cuối cùng, Phật Ấn chịu không nổi nữa, nghiêm nghị hét lớn:
- Hết thảy tội lỗi, đều do Bỉ Ngạn Tự ta gánh chịu!
Chư vị La Hán Bồ Tát khác cũng gật đầu, không muốn cùng vị "Kim Cương" kia nhao nhao nữa.
Trước đó bọn họ thấy Phương Hành trở thành Kim Cương Hộ Pháp thứ nhất, cho nên thật không dám động thủ, dù sao nói cho cùng, Kim Cương chính quả của Phương Hành là từ nơi sâu xa lấy được gia trì, từ trình độ nào đó thậm chí có thể nói là Phật Tổ công nhận, mà bọn họ lại là Huệ Năng điểm hóa, trong lòng bọn họ nghĩ, chính quả của ma đầu kia còn danh chính ngôn thuận hơn bọn hắn. Cũng chính là loại ý nghĩ này, làm bọn hắn nhất thời không dám ra tay với Phương Hành, sợ xúc động cấm kỵ trong u minh, trở thành tội nhân thí phật!
Vị Kim Cương Hộ Pháp danh chính ngôn thuận thứ nhất, địa vị và ý nghĩa ở Phật môn chỉ sợ chỉ dưới song sinh Phật Tử!
Trảm giết tất có đại nhân quả, tu sĩ Tịnh Thổ là người thông minh, đều không muốn dính nhân quả này.
Mà bây giờ, Phật Ấn nói, lại làm cho bọn họ dâng lên sát ý.
Có Bỉ Ngạn Tự nguyện ý gánh nhân quả, bọn họ liền không sợ.
Nhất thời đằng đằng sát khí, muốn động thủ.
Mà Phương Hành cũng ngay vào lúc này, đột nhiên hét lớn một tiếng, vung đao chỉ hướng Huệ Năng quát lên:
- Thấy được chưa, cãi nhau là bản sự cái rắm, cuối cùng vẫn phải xem đao của ai nhanh, ngươi giảng đạo lý dù có đạo lý, cuối cùng không phải vẫn để người đến làm tay chân? Vậy ta ngược lại muốn hỏi, ngươi và sư đệ ta biện cơ chín lần, chẳng phải là cởi quần đánh rắm?
Oanh!
Nhất thời hư không vắng lặng, ánh mắt thăm thẳm, đều nhìn về phía Phương Hành và Huệ Năng.
Chẳng ai ngờ, ma đầu kia lại thừa cơ hội này, chỉ đầu mâu về phía Huệ Năng.
Tịnh Thổ cho tới bây giờ không người dám giảng đạo lý với Phật Tử, mà người duy nhất có thể cùng Phật Tử giảng đạo lý là Thần Tú, thì đã thua mười thế!
Nhưng bây giờ, ma đầu kia lại muốn cùng Huệ Năng biên cơ sao?
- Lực có khi tận, coi ngươi lực tẫn thì đã có sao?
Ngoài dự liệu, Huệ Năng Phật Tử lại thực mở miệng, tuy hắn không có tu vi, nhưng thời điểm hắn mở miệng, chung quanh phật uẩn ong ong run rẩy, tự nhiên truyền mỗi một câu của hắn vào tai các tu sĩ:
- Ngươi chính là vị Kim Cương Hộ Pháp thứ nhất từ mạt pháp đến nay, Kim Cương bất bại, Phật pháp không diệt, nhưng ngươi bảo hộ lại là sư đệ Thần Tú, dùng thần thông của ngươi, gắn bó một tia khí vận của hắn, đây là đại thiện, Huệ Năng kính trọng, nhưng bây giờ, ta cũng muốn hỏi ngươi, nếu ngươi bại, đao gãy mất, ngươi lại lấy cái gì hộ pháp?
Hắn nhẹ giọng mở miệng, biểu lộ bình tĩnh:
- Giống như lúc này, phương ta thế lớn, ngươi lại lấy cái gì bảo hộ đạo của sư đệ Thần Tú?
- Ách...
Phương Hành nghẹn họng, hắn phát hiện trong Phật môn một số đạo lý chỉ tốt ở bề ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại cực kỳ nghiêm túc, Thần Tú thua chính là thua ở cãi nhau không bằng đối phương, thế là hắn muốn chơi tâm tư, dự định cùng Huệ Năng biện cơ, vạn nhất mình cãi thắng, không chừng hòa thượng này sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, khóc ròng ròng thả mình và Thần Tú đi?
Nhưng hắn không nghĩ tới, Huệ Năng là người thực có đạo lý, chỉ một câu, đã hỏi mình á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, đạo lý của mình là lấy đao nói chuyện!
Nhưng hôm nay đao của mình không cứng rắn bằng người khác, thì làm sao cùng người giảng đạo lý?
Thẳng đến thật lâu, Phương Hành mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thanh âm âm hàn, vậy mà rất nghiêm túc trả lời Huệ Năng:
- Từ nhỏ đến lớn, ta có qua rất nhiều lần đao không cứng cỏi, năm mười tuổi, chín vị thúc thúc trong cốc bị người làm thịt, ta chỉ có thể trốn, nhưng về sau, ta vẫn tiềm nhập vào đạo môn kia, học được bản lĩnh, sau đó giết Tiêu Kiếm Minh, trở mặt với Thanh Vân Tông, về sau cũng có rất nhiều lần, chọc tới người không chọc nổi, đánh không lại cũng mắng không lại, nhưng sau đó ta đều tìm cơ hội cả gốc lẫn lãi thu hồi lại...
Thời gian dần trôi qua, biểu lộ của hắn thình lình có vẻ dữ tợn:
- Hòa thượng ngươi nhớ kỹ, nếu hôm nay đao ta không cứng, không bảo hộ được sư đệ Thần Tú, vậy ngươi tốt nhất cam đoan ta cũng phải chết ở nơi này, nếu để ta chạy thoát, mài đao sắc hơn, sẽ quay về tìm ngươi, dù hóa thân thành Ma cũng không tiếc, giết ngươi biển máu ngập trời, giết sạch tín đồ Phật môn ngươi... Không tin, ngươi có thể thử một chút...