Chương 930: Chém rụng quá nhiều
Đột phá Kim Đan, đạt tới Nguyên Anh cảnh!
Sự tình này tự nhiên là một chuyện tốt, cảnh giới tăng lên mãi mãi là khát vọng của tu sĩ.
Nhưng đối với Phương Hành mà nói lại không phải như thế!
Tiểu bối cảnh giới giống như hắn, tích lũy hùng hậu, nội tình phi phàm, vốn thuộc về loại người tùy thời tùy chỗ có thể đột phá Nguyên Anh, đối với bọn hắn mà nói, sức hấp dẫn của Nguyên Anh cảnh căn bản không lớn, bọn họ theo đuổi là Kim Đan hoàn mỹ, đạt tới trảm cửu cảnh trong truyền thuyết, chỉ có đi tới một bước kia, lại đột phá Nguyên Anh, mớicó thể tu thành vô thượng Tiên Anh chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết kia, nhưng hắn ở cuối cùng, tự chém cảnh giới hoàn mỹ, không có tiếp tục đi tới đích, lâm thời phá cảnh, thành tựu Nguyên Anh...
Từ một ý nghĩa nào đó, đây chỉ là ngụy anh!
Dù bây giờ cảnh giới của Phương Hành vẫn vượt xa Quảng Lăng Thập Tiên, nhưng trên bản chất vẫn chỉ tính là ngụy anh!
Tự chém đại đạo, nửa đường Kết Anh, đối với một tu sĩ truy cầu cảnh giới tối cao mà nói, cách làm này đơn giản là tự sát!
Ngay cả Ly Hận Đạo Chủ nhìn thấy màn này, cũng cảm giác tiếc hận không thôi, giống như thấy được một đồ vật âu yếm bị đánh nát.
- Đây mới là việc ta cần phải làm!
Lúc này pháp tướng của Phương Hành ngồi xếp bằng ở trong hư không, mặt không biểu tình, thần âm miểu miểu, cùng Ly Hận Đạo Chủ đối diện nhau.
- Cần gì chứ?
Trong thanh âm của Ly Hận Đạo Chủ có tiếc nuối và thất lạc:
- Ngươi đã thấy đại đạo, thậm chí bước lên con đường cực hạn, chênh lệch bất quá là mấy năm cảm ngộ và tích lũy mà thôi, nếu như đi tới trảm cửu cảnh lại phá Nguyên Anh, chắc chắn đứng trên tất cả chúng sinh. Thậm chí thành Tiên Anh, vượt qua cả tiểu quái vật Phù Diêu Cung kia, nhưng bây giờ ngươi lại phá hủy đại đạo của mình, thành tựu ngụy anh, vĩnh viễn mất đi khả năng thành tựu cực hạn... Tại sao phải làm như vậy, ai, rõ ràng đã thấy đại đạo, đáng tiếc đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc. Con đường tu hành, từng bước gian nguy, mảy may không sai, ngươi nhìn như một ý nghĩ sai lầm, trên thực tế là hủy mất đại đạo của mình, một bước này phóng ra, ngươi hủy không chỉ khả năng tới Kim Đan cực hạn, còn bao gồm cơ hội cùng những tiểu bối kia tranh phong, thậm chí là khí vận của mình...
Hắn càng nói càng cảm thấy tiếc hận, thậm chí có chút phẫn uất khi mài sắt không thành thép:
- Hồ đồ! Trò đùa! Tự hủy tương lai! Chẳng lẽ là lo lắng ta chém ngươi, cho nên lâm thời Kết Anh, sau đó chống lại lão phu? Ha ha… hoang đường, căn bản là si tâm vọng tưởng, đến cảnh giới như ngươi, hẳn nên minh bạch, ngươi bây giờ, dù vào Nguyên Anh, thực lực tăng lên cũng lác đác không có mấy, bởi vì các ngươi ở Trảm Ngã cảnh đi quá xa, cách Nguyên Anh vốn cực kỳ gần, cho dù kết thành Nguyên Anh, tu vi cũng không tăng lên quá nhiều...
Hắn nói thật lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, thanh âm trầm thấp:
- Ngươi còn không bằng cầu ta, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
- Hắc hắc, tiểu gia ta không thích cầu người...
Thanh âm của Phương Hành thật thấp:
- Hơn nữa ta cũng không muốn cho ngươi cơ hội cầu ta!
- Ngươi chỉ là vừa vào Nguyên Anh, lại có thể tăng lên bao nhiêu?
Ly Hận Đạo Chủ thở dài một hơi, giống như có lẽ đã hạ quyết định, thanh âm nhàn nhạt:
- Ngươi tự chém cực hạn, lâm thời Kết Anh, Nguyên Anh có tiên khí, tiên đạo thần thông lại không được đầy đủ, nhiều nhất chỉ là ngụy Tiên Anh, lại thêm ngươi vừa mới Kết Anh, nội tình tiêu hao sạch sẽ, mà lão phu đã đạt đến Nguyên Anh viên mãn, chỉ thiếu chút nữa liền có thể Độ Kiếp, bằng tiểu bối vừa mới Kết Anh như ngươi, còn muốn đấu pháp với lão phu sao?
Hắn quát lạnh, khí cơ tăng vọt, lại ẩn ẩn có ý che khuất bầu trời, hoàn toàn lấn át Phương Hành.
- Ai nói ta muốn đấu với ngươi pháp?
Phương Hành trầm thấp mở miệng, thanh âm có chút trêu tức, giống như là đang cười nhạo hắn.
Thần sắc của Ly Hận Đạo Chủ ngưng lại, cảm thấy có chút không ổn, ánh mắt ngưng tụ, tinh thần nhanh quay ngược trở lại...
- Khà khà khà khà...
Phương Hành lại nở nụ cười, biểu lộ có chút dữ tợn, đột nhiên nhìn Ly Hận Đạo Chủ hét lớn:
- Hiện tại tiểu gia là Thần Tử của Viên gia và Bắc Minh tộc, quý khách của Thần Châu thất đại đạo thống, Tịnh Thổ thập đại cổ tộc, chưởng khống giả của cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, là bảo bối trong tay không biết bao nhiêu lão quái vật Độ Kiếp, lão già chết tiệt ngươi lại muốn giết ta? Cút *** con mẹ ngươi, ngươi có bản lãnh gì dám giết ta?
Bộ dáng kia, làm Dao Trì tiểu công chúa nhìn cũng ngây người, việc này giống như một Hùng hài tử được sủng ái đang uy hiếp người ah...
Nhưng hết lần này tới lần khác, Ly Hận Đạo Chủ ngưng thần nhìn về nơi xa, nửa ngày sau, thần sắc đại biến, thân hình nhất thời tăng vọt như núi, hung hăng vỗ về phía Phương Hành, trong miệng hét lớn:
- Tiểu nhi, dám xảo trá lão phu, ta giết ngươi...
- Chính là muốn hố chết lão hỗn đản ngươi...
Phương Hành cũng trừng mắt hét lớn, Nguyên Anh lơ lửng giữa không trung, hai tay vỗ xuống.
Oanh!
Pháp tướng của Phương Hành khẽ động, tựa như kéo theo một phương thiên địa, tựa hồ cả sơn cốc cùng hắn ngưng làm một thể, giống như một tiểu thế giới ầm ầm đụng về phía Ly Hận Đạo Chủ, nhưng Ly Hận Đạo Chủ sao sẽ bình thường, thân hình tăng vọt, tựa như một cự nhân đỉnh thiên lập địa, ầm ầm đánh xuống một chưởng, lại hung hăng đập vào trên thế giới, muốn đánh vỡ thế giới này...
Âm thanh nổ thật to càn quét bốn phương...
Ngay cả Dao Trì tiểu công chúa cũng bị dọa sợ, trong khoảng điện quang hỏa thạch làm ra quyết định thông minh nhất, "Sưu" một tiếng nhảy vào sơn cốc, ôm chặt lấy nhục thân của Phương Hành, dưới cái nhìn của nàng, dưới đại chiến bực này, nơi này rõ ràng chính là chỗ an toàn nhất...
Oanh! Oanh! Oanh!
Ly Hận Đạo Chủ sắp bị điên rồi, cuồng oanh loạn tạc về phía Phương Hành, giống như muốn trong khoảng thời gian ngắn trấn áp tiểu quỷ này.
Nhưng hết lần này tới lần khác Phương Hành đột phá Nguyên Anh, mặc dù còn kém hắn rất xa, nhưng một lòng tự vệ, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể bắt được, sau một phen cường công, Ly Hận Đạo Chủ nộ khí càng tăng, đang muốn thi triển các loại thủ đoạn đánh vỡ thế giới của Phương Hành, lại chỉ thấy chung quanh, mấy đạo khí tức cường hoành từ bốn phương tám hướng vọt tới, dẫn phát hư không loạn lưu cuồn cuộn...
- Người nào lớn mật như thế, dám đả thương Thần Tử Viên gia ta?
- Quý khách của đạo thống Thần Châu, người nào dám can đảm trêu chọc?
- Phương Hành tiểu hữu, ngươi ở nơi nào?
Mấy thanh âm phẫn nộ đến cực điểm vang lên, giữa không trung, lưu quang biến ảo, trọn vẹn bảy tám lão quái vật râu tóc bạc trắng, trong lúc giơ tay nhấc chân như có lực lượng hủy thiên diệt địa hiển hoá ra thân hình, vừa thấy cục diện trong sân, ba bốn người trong đó không hỏi xanh đỏ đen trắng, hung hăng đánh về phía Ly Hận Đạo Chủ.
Độ Kiếp cảnh xuất thủ, há có thể bình thường, trong đó bất kỳ người nào Ly Hận Đạo Chủ cũng không ngăn cản nổi, huống chi là ba bốn người đồng loạt ra tay? Cơ hồ trong nháy mắt, đã bị đánh bay ra ngoài, một tiếng cũng rên không ra.
Mà mấy người khác, thì vội vàng phủ xuống ở bên người Phương Hành, thấy Phương Hành vô sự, hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại xem xét, không ngờ phát hiện Phương Hành đã phá Nguyên Anh, thần sắc nao nao, lộ ra vẻ kinh ngạc...
Những người này, là lão tổ các tộc, cũng là đám người lúc trước ký kết Ma Uyên chi khế.
Mà lá bài tẩy mà Phương Hành dùng để đối kháng Ly Hận Đạo Chủ, chính là cái này!
Hắn tự biết tu vi và thực lực kém xa Ly Hận Đạo Chủ, dù tấn thăng Nguyên Anh, cũng không phải đối thủ của hắn, cho nên căn bản không có gửi hi vọng bằng lực lượng của mình thoát khốn, mà gửi hi vọng ở trên người những lão quái vật kia, hắn biết, sau khi mình bắt cóc Dao Trì tiểu công chúa rời đi, những người này nhất định tìm mình tìm điên rồi, lúc trước hắn chỉ nghĩ làm sao tránh thoát, bây giờ lại biết để bọn hắn tìm tới mới là sinh lộ duy nhất, cho nên thủ đoạn từ đầu của hắn, là làm sao để bọn hắn tìm tới!
Một trận ghé qua ở trong thủy mạch, hắn cũng không biết mình người ở chỗ nào, thậm chí không biết mình còn ở Thiên Cương Lĩnh hay không, hơn nữa nếu nơi đây là địa phương Ly Hận Thiên thiết hạ đại trận, tất nhiên đề phòng nghiêm mật, có đại trận vô hình che đậy khí tức, bọn họ lại ở trong đó, rất khó bị người cảm giác được, cho nên hắn quyết định chắc chắn, liền lựa chọn ngay tại chỗ Kết Anh...
Thời điểm Kết Anh, chính là thời điểm khí cơ một người mạnh nhất, nhất là Phương Hành bây giờ Kết Anh, thậm chí sẽ dẫn động thiên cơ biến hóa.
Hắn có lòng tin, một khi mình Kết Anh, những lão quái vật kia tất nhiên sẽ phát giác mình, sau đó tìm kiếm qua!
Sự thật cũng đúng như này, Ly Hận Đạo Chủ cũng không biết, thời điểm Phương Hành Kết Anh, hắn đã thua...
Thời điểm đó hắn, bị Phương Hành tự chém cảnh giới hoàn mỹ làm sợ ngây người, không nghĩ sâu như vậy!
- Viên lão tiền bối, Hàn lão tiền bối...
Dao Trì tiểu công chúa ngạc nhiên nhìn những lão quái vật kia, nàng đầu óc sáng tỏ, mồm miệng lanh lợi, lập tức nói sự tình rõ ràng:
- Ly Hận Thiên thiết hạ Dẫn Tiên Đại Tự, bọn họ thừa dịp trên trời rơi xuống Huyền Quan dẫn dắt người ở Tiểu Tiên Giới...
- Cái gì?
Tin tức này quá đáng sợ, các lão quái vật vừa nghe, trong nháy mắt thần sắc trở nên ngưng trọng.
- Tế đàn ở hướng kia...
Dao Trì tiểu công chúa chỉ xa xa, vội vã nói.
Tu vi của bọn hắn không bình thường, thần thức quét qua sông núi địa mạch, thâm nhập dưới đất ngàn dặm, rất nhanh thì thấy được một ít tràng cảnh, thần sắc trong lúc nhất thời trở nên cực kỳ ngưng trọng, đã có sợ hãi, lại có chấn kinh, càng nhiều hơn là phẫn nộ...
Oanh!
Hàn gia lão tổ tính khí nóng nảy đột nhiên vung tay, một đạo lực lượng hùng hồn đến khó mà hình dung cuốn ra ngoài, thẳng vào tầng tầng sơn mạch sông ngòi, đại địa oanh minh, sơn nhạc sụp đổ, lộ ra một hang động rộng rãi... Hắn cứng rắn bóc đại địa ra, bộc lộ tế đàn mà Ly Hận Thiên bố trí...
- Quả nhiên là Dẫn Tiên Đại Tự, trộm bản nguyên của Thiên Cương Lĩnh thắp sáng tiên đăng, dẫn người của Tiểu Tiên Giới trở về...
- Tiểu Tiên Giới vốn là họa nguyên, dẫn bọn họ trở về, đại họa nhất định sinh...
Các lão quái vật quay đầu nhìn về phía tế đàn, biểu lộ ngưng trọng, sau này lửa giận vạn trượng.
- Ly Hận Thiên, các ngươi từ đâu tới lá gan, dám làm sự tình đại nghịch bực này?