Chương 954: Cổ thế gia tử
Dao Trì Tiên Hội sắp bắt đầu, các đạo thống tụ hội Côn Luân, nhưng cũng căn cứ việc này, các đạo thống ngày bình thường xa xa tương đối, địa vực cách nghìn vạn dặm, bắt đầu thể hiện ra địa vị cao thấp, ở trên Côn Luân Sơn, cách Dao Trì Cung ngàn dặm, chính là một mảnh phong lâm, nơi đây tọa lạc rất nhiều kỳ phong, linh khí dày đặc, kỳ hoa dị thảo, động thiên phúc địa, mà nơi đây, bây giờ cũng bị Dao Trì coi là địa phương đãi khách, các đạo thống tới Dao Trì Cung, sẽ được an trí ở chỗ này, hoặc là mấy nhà cùng ở, hoặc một nhà độc đại, tự chiếm một phong, cách Dao Trì Cung càng gần, càng lộ ra địa vị tôn sùng, mảy may không giả được.
Bây giờ, trong mảnh sơn phong được tôn sùng nhất, tự nhiên bị Thần Châu Trung Vực Bát đại gia chiếm đoạt, phía trên lập xuống hành cung, cực kỳ lộng lẫy bất phàm, hơn nữa trong lâm phong, có hai địa phương làm người khác chú ý, một cái là đạo thống Đại Tuyết Sơn, một cái khác là Yêu Địa Thái Cổ Đạo, hai đạo thống này căn cứ tiểu bối của mình có quan hệ tới cơ duyên Bách Đoạn Sơn, nước lên thì thuyền lên, thanh danh ngày càng hưng thịnh, đã không thua gì Trung Vực Bát đại gia và các đạo thống đỉnh tiêm.
Đám người Kim Ô liên thủ mà đến, đều vì cái chết của Phương Hành, đối với các đạo thống Thần Châu lòng mang phẫn nộ, tính cả Phù Diêu Cung cũng hận luôn, nhưng vẫn bất động thanh sắc, sau đó vào ở Côn Luân Sơn, không hề lộ diện.
Bất quá theo đạo thống vào Dao Trì Cung càng ngày càng nhiều, trong Côn Luân Sơn cũng bắt đầu có hạng người quen biết tổ chức trà hội, nói chút chuyện xưa, cũng có người muốn kết giao bằng hữu, thừa cơ hội này mở tiệc chiêu đãi hảo hữu, mời một đám tu sĩ đến uống rượu luận đạo, đàm luận thế cuộc, kết giao tuấn kiệt, đây là sự tình thường thấy ở trong giới tu hành, ngay cả Dao Trì Tiên Hội, từ trình độ nào đó kỳ thật cũng là loại tính chất này, bất quá cao hơn mà thôi!
Bây giờ đệ tử Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Yêu Đạo đều có địa vị phi phàm, nhất là đám người Kim Ô, bởi vì liên quan tới cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, trở thành tân tinh chạm tay có thể bỏng, nên rất được hoan nghênh, mấy ngày nay cũng không biết nhận được bao nhiêu thiệp mời, nhưng bọn hắn đều có tâm sự, một mực không rảnh để ý, ngược lại dần dần có tiếng xấu thanh cao, mỗi lần có người đề cập thì mặt mũi đều tràn đầy bất mãn, nói cái gì "đón gió lên trời, mắt cao hơn đầu", bọn họ cũng không để ý tới.
Bất quá, ở ngày thứ mười bọn họ tới Côn Luân Sơn, rốt cục vẫn có một thiệp mời, để bọn hắn không thể xem nhẹ, sau khi thương nghị, quyết ý đến gặp mặt, mà người mở tiệc, lại dùng Viên gia, Mạnh gia, Hàn gia… làm danh nghĩa, cực kỳ long trọng, thân phận tôn sùng, ở Thần Châu đã tìm không ra phần thứ hai, hơn nữa căn cứ lấy ân oán giữa Phương Hành cùng Bát đại gia, bọn họ minh bạch, sớm muộn gì cũng sẽ có một lần đối lập, đã kéo dài, còn không bằng trực tiếp gặp mặt.
Tiểu Tiên Yến ở trên một ngọn núi cách Dao Trì không xa, xa xa có thể nhìn thấy một góc của Dao Trì Cung, có thể nói phong cảnh cực giai, sau khi bước vào ngọn núi này, xa xa liền nghe trên đỉnh núi truyền đến trận trận đàm tiếu, đang có người cao đàm khoát luận:
- Ha ha, trùng hợp tiên hội, thế gian chúc mừng, không biết chư vị đạo huynh có từng nghe nói, dưới chân Côn Lôn Sơn, ngay cả Tiên thú cũng xuất thế, trước mấy ngày, lại có người thấy được Kỳ Lân, trong truyền thuyết cũng không biết là đoạn thời gian trước từ Tiểu Tiên Giới trở về, hay trước kia ở trong núi sâu tu hành, bị hương vị của Bàn Đào thành thục dẫn qua, lúc ấy nó chỉ lộ mặt một lần, lại va chạm vào tiên giá của Mạnh gia, hao tổn mấy vị trưởng lão, về sau cao nhân Mạnh gia đuổi theo, Tiên thú kia đã trốn mất dạng!
- Ồ? Nếu là thật, bắt nó tới làm tọa kỵ, sẽ tăng thêm rất nhiều lực lượng ah!
- Nói đúng lắm, đợi chuyện nơi này qua đi, chúng ta cùng đi thử vận khí.
- Ha ha, đừng nhúng tay, Phù Tô công tử đã có lệnh, người Viên gia ở bên ngoài bốn phía tìm hiểu tung tích của nó rồi!
- Ai, vậy lại không tiện xử lý, Thiểu Tư Đồ bế quan, đợi Dao Trì đại hội tới mới xuất quan, hiện tại không ai có thể tranh phong với Phù Tô hắn, xem ra vạn năm hiếm thấy Kỳ Lân Thụy Thú, chỉ sợ sẽ trở thành vật trong túi của hắn.
Đám người cao đàm khoát luận, nói chính là sự tình Kỳ Lân Thụy Thú xuất hiện, nhưng nghe khẩu khí của bọn hắn, lại giống như Kỳ Lân đã thành vật trong bàn tay mình, Kim Ô đi ở phía trước, nghe vậy không khỏi cười lạnh nói:
- Ta nói mấy người các ngươi lá gan cũng không nhỏ nha, Kỳ Lân là tọa kỵ của Thái Cổ Thánh Nhân, nếu không phải hạng người có đại công đại đức thì ngồi không được, ngay cả Tiên Nhân cũng không có bản lãnh này, các ngươi cũng muốn đặt mông ngồi lên, không sợ ngã chết sao?
Thanh âm trêu tức khiến cho trong sân yên tĩnh, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn bọn họ.
Kim Ô, Lệ Hồng Y, Hàn Anh, Vương Quỳnh, Lệ Anh, Tiểu Bằng Vương, Không Không Nhi đi đến, cùng các tu sĩ trong sân đối mặt, chỉ thấy trên đỉnh núi xây dựng một bình đài, thưa thớt trưng bày mười mấy bồ đoàn, mơ hồ chia hai bộ phận, trước mỗi bồ đoàn đều bày một cái bàn nhỏ, phía trên chỉ có một bình tiên nhưỡng, một đĩa dị quả mà thôi, không quá xa hoa, nhưng nhiều hơn mấy phần tiên phong đạo khí, nơi này cũng không có người hầu, trên bồ đoàn ngồi sáu bảy người, khí cơ bất phàm.
Sáu bảy người kia hình dung khác nhau, y phục bất phàm, nhưng hấp dẫn người nhất, chính là trên đỉnh đầu, đều có khí tức đại đạo mờ mịt, hiển hóa ra biến ảo vô tận, như sơn nhạc, như sông ngòi… làm người ngắm mà say mê, không nói thân phận của bọn hắn, vẻn vẹn chỉ là khí tức đại đạo trên đỉnh đầu bọn họ, người tu hành bình thường gặp sợ rằng sẽ chấn kinh không nhỏ, quỳ xuống đất cúng bái, bởi vì loại khí tức đại đạo kia, là ở lúc Kim Đan cảnh đi tới cực hạn, tối thiểu nhất cũng tiếp cận cực hạn, thấy được chính mình muốn đi đại đạo về sau mới có thể xuất hiện.
Trước khi Chư Tử Đạo Tràng mở ra, trong hàng tu sĩ tiểu bối, dựa vào lực lượng của mình tu ra khí tức đại đạo, chỉ có Phù Diêu Cung Thiểu Tư Đồ, Ly Hận công tử và Phương Hành mà thôi, mà bây giờ, Thánh Nhân mở Chư Tử Đạo Tràng, chỉ điểm trăm tử tu hành, lại có tài nguyên tạo hóa vô tận của Huyền Vực, sau đó lại ở trên cơ sở này, dẫn bọn hắn đi ngoại vực tìm kiếm Thái Dương Thần Tinh lịch luyện, một phen khổ công cuối cùng không có uổng phí, trong trăm tử, ngược lại có không ít tiểu bối thấy được đại đạo của mình, tiền đồ vô hạn.
Mà sáu bảy người trong sân, đều là đệ tử Bát đại gia theo Thánh Nhân tiến về ngoại vực tu hành, thiên tư vốn không bình thường, nội tình cường đại, lại thêm Thánh Nhân chỉ điểm, cơ duyên Huyền Quan bồi dưỡng, thực lực đều xuất hiện bay vọt, trên đỉnh đầu xuất hiện khí tức đại đạo, nói rõ bọn họ đã có hi vọng đi đến Kim Đan cực hạn, từ trình độ nào đó mà nói, đã không thua Phương Hành lúc chưa kết anh.
Có người nói Thánh Nhân tổ chức Chư Tử Đạo Tràng là tạo hóa lớn nhất thế gian, còn trên cả cơ duyên Huyền Quan, cũng không phải là không có đạo lý!
Chư Tử Đạo Tràng trở về, lập tức được Dao Trì coi trọng, mời đi gặp, còn cho phép bọn họ bay thẳng lên núi, cũng là có nguyên nhân!
Nhóm tiểu bối này, có thể dự đoán ở trong tương lai, sẽ vượt qua tổ tông của mình!
Bây giờ đã thấy được đại đạo, lại lắng đọng ôn dưỡng vài năm, kết thành Tiên Anh hoàn mỹ, đã không phải là hi vọng xa vời nữa!
- Là đạo hữu của Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Đạo đến, ha ha, mời ngồi mời ngồi.
Thấy đám người Kim Ô đến, trong sân có một nam tử mặc cổ bào màu đen nở nụ cười, phất ống tay áo một cái, mời đám người Kim Ô ngồi xuống, những người khác cũng nhìn đám người Kim Ô gật đầu, bầu không khí nhất thời không có lộ vẻ xấu hổ, mà trên thực tế, một năm qua, bọn họ theo Thánh Nhân tu hành, cũng coi là đồng môn, lúc ở ngoại vực coi như quen thuộc, nhưng sau khi về Thiên Nguyên, nghe nói Phương Hành cùng bảy cao thủ đồng quy vu tận, làm tình nghĩa đồng môn chưa bắt đầu sinh ra, đã rơi vào băng lãnh.
- Lát nữa chúng ta có mấy tiểu bối đến, cần phải đi tiếp các nàng lên núi, thời gian không nhiều, không nên khách sáo, các vị đạo hữu, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, ta nghĩ hôm nay các ngươi không phải mời chúng ta tới uống rượu đơn giản như vậy?
Kim Ô cười hì hì mở miệng, đồng thời giơ móng vuốt móc móc lỗ mũi, tùy ý gảy một cái.
Bộ dáng này, làm mọi người trong sân nhíu mày, trong đó thanh niên mặc cổ bào màu đen, cử chỉ hào phóng, chính là Hàn gia Thần Tử, tên Hàn Tuyết Linh, hắn thấy Kim Ô mới mở miệng, bầu không khí trong sân liền có chút yên lặng, không khỏi cười nói:
- Lân Hoa đạo hữu lời ấy sai rồi, ngươi ta cùng là đệ tử Thánh Nhân, lần này đến Dao Trì, cũng đại biểu mặt mũi của Chư Tử Đạo Tràng, đây là danh phận, lúc ở ngoại vực, đã từng liên thủ đối kháng rất nhiều gian nguy do Thánh Nhân bày ra, có thể nói kề vai chiến đấu, đây là tình nghĩa, đã có danh lại có nghĩa, như vậy ước định cùng nhau uống rượu luận đạo, há không phải chuyện đương nhiên, cần gì phải lạnh lùng như vậy?
- Tâm tư của gia gia không thoải mái, sao có thể đến uống rượu, luận đạo?
Kim Ô vẫn chưa trả lời, Lệ Anh đã mở miệng cười, đáy mắt quỷ khí trong vắt.
Chư Tử giật mình, nụ cười trên mặt đã có chút cứng ngắc.
Kim Ô thì cười ha hả bổ sung một câu:
- Vì cái gì trong lòng chúng ta không thoải mái, các ngươi hẳn phải biết nha?
Lời này vừa nói ra, làm bầu không khí trượt xuống băng điểm, chỉ còn sát khí nhàn nhạt tán dật.
- Ha ha, lần này mời các ngươi đến, chính là vì để trong lòng các ngươi thoải mái, bỏ đi khúc mắc!
May mắn vào lúc này, một thanh âm xa xa truyền đến, chân trời phía đông, tiên vân mênh mông, một người như tiên chậm rãi phủ xuống.
- Ha ha, Viên gia cũng tới.
Kim Ô hơi có chút khinh thường quay đầu nhìn thoáng qua, cười lạnh lẩm bẩm, bất quá lời còn chưa nói hết, đột nhiên trợn tròn tròng mắt nhìn sang, ánh mắt trở nên chấn kinh thậm chí là hoảng sợ, không chỉ hắn, Đại Tuyết Sơn Ngũ Tử thậm chí đệ tử Thái Cổ Đạo, đệ tử cổ thế gia cũng chấn kinh, ngạc nhiên nhìn về phía người đến.