Lược Thiên Ký

Chương 969: Mệnh bị chết thảm

Chương 969: Mệnh bị chết thảm

Khó khăn lắm mới có một khuê nữ, việc này còn chưa tiếp nhận được, vậy mà phát hiện không phải con ruột của mình!
Phương Hành bị Long Nữ nói dọa sợ, đấm ngực dậm chân, khóc tê tâm liệt phế, thật muốn tìm khối đậu hũ đâm chết đi, không có để ý ánh mắt người chung quanh nhìn về phía mình khiếp sợ, ngược lại là Long Nữ oán hận nói một câu, thấy đồ đần kia coi là thực, cảm giác tức giận không hiểu thấu tan biến, chỉ còn cảm giác buồn cười, tiến lên nhéo lấy lỗ tai của hắn mắng:
- Lúc trước ngươi ở Phong Thiện Sơn nói chạy liền chạy, từ trong tay người khác cướp tới một nữ hài cứng rắn nhét cho ta, ta không thay ngươi nuôi chẳng lẽ ném đi sao? Ngươi tên vương bát đản này, đối với hai mẫu tử chúng ta hơn mười năm hỏi cũng không hỏi, hiện tại còn có mặt mũi nói những lời này?
- Xú nữ nhân, thả lỗ tai của ta ra, ta còn chưa có tính sổ với ngươi đâu, hôm nay thế nào cũng phải đánh lão bà…
Phương Hành dắt cuống họng kêu lên, đột nhiên ý thức được Long Nữ nói cái gì, lập tức nao nao, cũng ngừng khóc, ánh mắt nhìn tiểu nữ hài, nghẹn ngào kêu lên:
- Nguyên lai không phải ngươi sinh, đây là vật nhỏ kia?
Long Nữ níu lấy lỗ tai của hắn vặn một vòng, giọng căm hận nói:
- Ngươi cho rằng của ta?
- Ai nha, đau đau đau…
Phương Hành vuốt tay Long Nữ, ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía tiểu nữ hài:
- Sao mới lớn chút như thế?
Hắn tính một chút, nhớ kỹ nữ hài này không sai biệt lắm đã mười mấy tuổi, bây giờ nhìn lại chỉ có năm sáu tuổi!
Long Nữ lại tăng thêm sức lực, truyền âm nói:
- Tình huống của nàng ngươi còn không biết sao? Có thể khỏe mạnh sống sót đã coi như không tệ!
- A...
Phương Hành tỉnh ngộ, lúc ấy vật nhỏ này bị phụ thân ruột rút đi đạo nguyên, có thể nói nửa chết nửa sống, phải xin Kim Ô một giọt bản mệnh tinh huyết, mới khó khăn lắm kéo lại tính mệnh, về sau bị Long Nữ mang đi, đại khái cũng phát sinh rất nhiều chuyện, bằng không lấy tình huống của nàng năm đó, thật chưa chắc có thể sống đến bây giờ, bây giờ nhìn lại mặc dù nhỏ chút, nhưng sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khỏe mạnh hơn tưởng tượng nhiều, mà đối với đứa bé này, có thể bình an sống đến lớn như vậy, đã là khó được!
- Hắc hắc, vật nhỏ này…
Phương Hành yên tâm ngừng khóc, hiếu kỳ đánh giá nữ hài kia, càng nhìn càng ưa thích, nện bước đi tới sờ lên đầu của nàng, toét miệng cười nói:
- Đến, gọi cha đi!
Tiểu nữ hài bị hắn dọa sợ, liếc nhìn Long Nữ một cái, cẩn thận từng li từng tí rụt rụt trở về.
- Nàng nhát gan, ngươi đừng dọa nàng!
Long Nữ cốc Phương Hành một cái, dặn dò.
Phương Hành không để ý tới nàng, từ trong túi lấy một cái túi trữ vật ra, khẽ đảo, một đống Linh Tinh giống như núi nhỏ xuất hiện, thình lình đều là hôm nay mở sòng thắng được, sợ là không dưới một vạn Linh Tinh, tử khí dào dạt làm cho người ta trông mà thèm, hắn cực kỳ hào phóng, đưa tay cuốn một cái, thu tất cả Linh Tinh lại, cất vào trong túi trữ vật, sau đó trực tiếp nhét vào trong tay nữ hài, cười nói:
- Tới tới tới, đừng khách khí, cầm đi mua đường ăn.
Tên này thật hào phóng.
Trong hư không, có tu sĩ phản ứng lại, ánh mắt nhịn không được mở to, nghĩ thầm nhiều Linh Tinh như vậy lấy cho tiểu hài mua đường ăn sao? Phụ thân, xin nhận của hài nhi một lạy.
Nhất là ở dưới Liên Hoa phong, Lữ Phụng Tiên ngồi xếp bằng, càng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn.
- Nghiệt chướng, nguyên lai ngươi không chết…
Thời điểm Phương Hành trái xem phải xem tiểu nha đầu, càng xem càng cảm thấy mới mẻ, phía sau bỗng nhiên có một người quát lạnh.
Lúc này Phù Tô công tử cũng từ chấn kinh phản ứng lại, vẻ mặt tái nhợt, mục quang lãnh lệ nhìn qua.
Trong lòng hắn, có thể nói như thủy triều lăn lộn, một khắc cũng khó thể lắng lại.
Ma đầu kia vậy mà không chết!
Lúc trước rõ ràng không biết có bao nhiêu người thấy được hắn và bảy đại cao thủ Thần Châu đấu pháp, cuối cùng không địch lại, ra biện pháp đồng quy vu tận, lôi kéo bảy đại cao thủ cùng một chỗ vọt vào trong Huyền Vực, mượn quy tắc Huyền Vực đánh chết bảy đại cao thủ, mà chính hắn cũng khó thoát quy tắc của Huyền Vực phản phệ, bị kiếp vân bao phủ, một màn này, không chỉ Huyên Tứ Nương tận mắt nhìn thấy, lúc ấy còn có thật nhiều tán tu tụ tập ở Huyền Vực tận mắt chứng kiến, quả quyết sẽ không sai, nhưng rõ ràng là sự tình không sai, lại xuất hiện sai lầm.
Hắn thực tiến vào Huyền Vực sao?
Nếu tiến vào Huyền Vực, làm sao có thể yên lành xuất hiện ở trên lôi đài?
Tà môn, thật sự quá tà môn!
Ở trong nháy mắt, Phù Tô công tử đã không biết có bao nhiêu ý niệm mãnh liệt, muốn lập tức trấn áp Phương Hành!
Nhưng Phương Hành bỗng nhiên xuất hiện, chuyện này quá kinh dị, này mới khiến hắn cưỡng ép nhẫn nhịn sát khí cho tới bây giờ.
- Ai nói với ngươi ta đã chết?
Phương Hành cũng quay đầu nhìn hắn một cái, trên mặt vui mừng dần dần biến mất, giống như cười mà không phải cười nhìn đối phương một cái.
Phù Tô công tử nói không ra lời, thần sắc âm lãnh, đáy mắt sát cơ lấp lóe.
Phương Hành thì vung tay lên, bảo hộ Long Nữ và tiểu nha đầu ở sau lưng, sau đó bước ra một bước, xoắn tay áo, thần sắc hung ác nói:
- Vương bát đản, vừa rồi ta thấy rõ ràng, ngươi chuẩn bị khi dễ lão bà và hài tử của ta đúng không?
Phù Tô công tử không nói, nhưng lạnh như băng nhìn hắn.
Mà lúc này trên Tiểu Hoa phong, các đạo thống cũng phản ứng lại, không biết có bao nhiêu cổ thế gia gia chủ vừa nhìn thấy Phương Hành, ánh mắt đã trở nên huyết hồng, cừu hận của bọn họ và tiểu ma đầu kia là một lời khó nói hết, lúc trước tiểu ma đầu mưu phản Viên gia, một người đại náo Thần Châu, làm các thế gia sứt đầu mẻ trán không nói, càng ở chiến dịch Ma Uyên, một người lừa giết bảy đại cao thủ, ngay cả Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương cũng mất đi nhục thân, trở thành cô hồn, chỉ có thể gửi thân ở trong Tiên Đồ kéo dài hơi tàn.
Thâm cừu đại hận này, một hai câu sao có thể nói rõ ràng?
Càng đáng sợ là, ma đầu kia lặng yên không tiếng động sống sót, vậy mà không người biết được!
Chỉ sợ nếu không phải tự hắn nhảy ra, còn không biết sẽ ẩn giấu tới khi nào!
Hắn là làm sao sống sót ở trong Huyền Vực?
Mà hắn đã sống sót, như vậy cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn có phải đã bị ảnh hưởng hay không?
Đủ loại suy nghĩ bay lên, ùn ùn kéo đến!
Bất luận là vì uy nghiêm thế gia, hay vì đại cục, hôm nay đều không thể để cho tiểu ma đầu kia đào tẩu!
- Vương Mẫu, nhanh chóng mở cấm chế lôi đài, chúng ta muốn liên thủ trấn áp tiểu ma đầu kia, tuyệt đối không trễ được!
Hàn gia gia chủ vỗ bàn ngọc, cắn răng nói.
Mấy vị gia chủ khác cũng tràn đầy sát ý, ánh mắt lạnh như băng nhìn Phương Hành.
Lôi đài kia là thượng cổ truyền thừa, nguồn gốc từ Cổ Dao Trì, cấm chế cực kỳ lợi hại, đã hạn định thọ tam giáp mới có thể đi vào, như vậy thì sẽ không để người thọ nguyên cao hơn đi vào, mà bọn họ muốn trấn áp tiểu ma đầu kia, tự nghĩ chỉ có mình ra tay mới có nắm chắc, nhưng tuổi của bọn hắn đều đã vượt qua giới hạn này, bởi vậy chỉ có thể trước mời Dao Trì Vương Mẫu giải cấm chế lại nói.
- An tâm chớ vội, giải cấm chế có chút phiền phức, hơn nữa…
Dao Trì Vương Mẫu lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn thoáng qua nơi xa.
Các tu sĩ nhìn lại, thình lình nhìn thấy Nam Chiêm Bộ Châu Đại Tuyết Sơn, Yêu Địa Thái Cổ Đạo khí cơ ngang nhiên, Hồ Cầm lão nhân và Đại Bằng Tà Vương tu vi cổ quái, thậm chí có chút thâm bất khả trắc đều đã đứng lên, mặc dù không có mở miệng, nhưng khí cơ thôi động đến cực hạn, một cái phía sau hiển lộ ra huyễn ảnh hung cầm, một cái phía sau hiển lộ ra năm pháp tướng, làm cho không người nào có thể coi nhẹ.
Ý tứ của Vương Mẫu quá rõ ràng, nếu muốn trấn áp tiểu ma đầu kia, chỉ sợ tam phương sẽ lập tức khai chiến!
- Lão tổ…
Viên Linh Tiêu trầm mặc nửa ngày, trầm thấp kêu một tiếng.
Các tu sĩ đều nhìn về phía Viên lão thần tiên, đoạn thời gian này, lão thần tiên các tộc đều như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, tựa hồ bận bịu đại sự gì, ngay cả Viên lão thần tiên, kỳ thật cũng là vì hôn sự của Phù Tô mới cố ý sớm chạy đến Dao Trì, mà lão tổ chư tộc khác, thì chỉ có ở thời điểm Dao Trì Tiên Hội chính thức bắt đầu mới đến, mà nếu như trận đại chiến này không cách nào tránh khỏi, vậy cách thức ổn thỏa duy nhất, chính là mời Viên lão thần tiên xuất thủ trấn áp người Đại Tuyết Sơn và Thái Cổ Đạo, mới có thể tránh miễn trận đại chiến này!
Nhưng không biết Viên lão thần tiên đang suy nghĩ gì, ánh mắt kinh ngạc, nhìn hai người trên lôi đài.
Trên danh nghĩa, hai người này kỳ thật đều là hậu bối của hắn.
Sau một hồi lâu, Viên lão thần tiên mới nhẹ nhàng thở dài nói:
- Để Phù Tô bắt hắn xuống đi!
- Này…
Các tộc có chút do dự, tựa hồ không tình nguyện, nhưng lại không tiện nói cái gì.
Suy nghĩ kỹ một chút, Phù Tô chính là Tiên Anh, tiểu ma đầu kia lại nửa đường tự chém hoàn mỹ, chỉ kết thành Đế Anh, bàn về thực lực, Phù Tô không thể nghi ngờ mạnh hơn tiểu ma đầu kia, nếu để cho hắn xuất thủ bắt tiểu ma đầu, hình như cũng không thành vấn đề!
Nhưng những cổ thế gia kia lại có chút không cam tâm để cho tiểu ma đầu lọt vào tay Viên gia.
Bất quá nhìn lân cận, các thế lực cuồn cuộn sóng ngầm, Viên lão thần tiên ngồi ở cao cao, dùng thực lực và bối phận của hắn, đã nói như vậy, vậy chắc hẳn không phải các thế gia có thể cải biến, mà Phù Tô xuất thủ, vô luận là từ trên đạo nghĩa hay thế cục, hiển nhiên đều là lựa chọn thích hợp nhất, sau khi cân nhắc, bọn họ cũng chỉ có thể cưỡng chế suy nghĩ trong lòng, tạm thời quan chiến.
Nam Chiêm Bộ Châu Đại Tuyết Sơn Hồ Cầm lão nhân và Đại Bằng Tà Vương liếc nhau một cái, cũng không có cử động, nhưng vẫn đứng tại chỗ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Ngược lại là Phương Hành, hắn hoàn toàn mặc kệ người chung quanh thương lượng đối phó hắn như thế nào, chỉ nhìn Phù Tô công tử đi tới, trên mặt nổi giận không kiềm được:
- Tên vương bát đản ngươi dám khi dễ lão bà và hài tử của ta, hôm nay không giết chết ngươi, tiểu gia còn là nam nhân sao?
Mà Phù Tô công tử, vào lúc này đã nhận được phụ thân mình truyền âm, ánh mắt u lãnh, cả người bình tĩnh lại, tiên khí nhàn nhạt phóng thích ra, đáy mắt tử quang đại thịnh, làm cả người hắn tựa hồ tiến vào một loại cảnh giới hư vô mờ mịt, như ẩn như hiện, hình như đã không ở thế gian này, môi của hắn không động, nhưng thanh âm giống như từ bốn phương tám hướng truyền đến, thần thánh mà lạnh lùng:
- Ngươi không chết, cũng chính hợp ý ta, ở trước mặt người trong thiên hạ trấn áp ngươi, để bọn họ rõ ràng một vài thứ!
- Hắc hắc…
Đối mặt với Tiên Anh dị tượng, Phương Hành lại như không thấy, vẫn nhanh chân đi về phía trước, thanh âm khinh miệt mang theo sát cơ khó nói lên lời:
- Vừa rồi ở dưới đài, ta đã bói cho ngươi một quẻ, hôm nay ngươi là mệnh bị chết thảm ah!
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm cất cao, cùng lúc đó hắn dậm chân huy chưởng, tát tới mặt Phù Tô một cái!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất