Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 453

Vì thế, hắn ta không trả lời câu hỏi của Hách Tri Nhiễm ngay lập tức, mà hỏi lại: "Cửu phu nhân có thể nghe hiểu lời hắn ta nói?"

Hách Tri Nhiễm khiêm tốn trả lời: "Cơ duyên xảo hợp nên cũng học được chút ít, miễn cưỡng thì cũng có thể giao tiếp được."

Hồ Thông im lặng, một lúc lâu sau mới lại nói chuyện.

"Lúc ta vừa mới đến Tây Bắc, vì để sống tạm, đã đi làm cu li ở bến tàu, nương tử của ta đi đưa cơm cho ta, trùng hợp lại gặp được một người nước ngoài đi ngang qua nhìn trúng. Không biết người nước ngoài kia đã dùng thủ đoạn gì, thế mà lại khiến cho nương tử của ta can tâm tình nguyện đi theo hắn..."

Nhiều năm như thế đến nay, Hồ Thông vẫn luôn coi chuyện này trở thành nỗi nhục của mình, chưa từng nhắc đến với ai.

Có lẽ là hôm nay lại thấy người nước ngoài, dẫn đến phẫn nộ chôn giấu nhiều năm của hắn ta bùng phát, cũng có khả năng là thấy được người quen nên muốn phun ra một chút nước đắng.

Cho dù là nguyên nhân gì, chung quy hắn ta cũng không thể nhịn xuống được.

Mặc Cửu Diệp vẫn có chút hiểu biết về tình huống của Hồ Thông, hắn ta dựa vào khoa cử mà từng bước một đi đến vị trí Công Bộ thị lang kia.

Hơn nữa, Hồ Thông là người phúc hậu, cũng chỉ cưới một thê tử, chẳng những như thế, đến tuổi trung niên trong nhà vẫn không có đứa con nào.

Có người khuyên hắn ta cưới thêm mấy tiểu thiếp để sinh con đẻ cái, nhưng Hồ Thông không làm như thế.

Lúc Hồ Thông bị phán lưu đày, cũng không liên lụy đến cửu tộc, vì thế, chỉ có hắn ta và phu nhân của mình đến đây sung quân.

Thê tử sống nương tựa lẫn nhau cùng mình bị một người nước ngoài đưa đi, đừng nói là Hồ Thông, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không thể chịu nổi. Mặc Cửu Diệp vươn tay, vỗ nhẹ vào vai Hồ Thông vài cái: "Hồ đại ca, chuyện cũng đã qua rồi."

Hồ Thông gian nan gật đầu, tâm mắt lại rơi xuống trên người Henry lần nữa.

"Thuyền ở đâu, đưa ta đi xem xem."

Bởi vì Hách Tri Nhiễm không phiên dịch kịp thời giúp hắn ta phiên dịch những gì Hồ Thông nói, nên lúc này trông hắn ta đầy bối rối.

Hách Tri Nhiễm lại vội vàng làm phiên dịch.

Đầu tiên, nàng phiên dịch lại những gì mà Hồ Thông đã nói trước, ngay sau đó lại nói ra chuyện vợ của Hồ Thông bị người nước ngoài dụ dỗ.

Henry chỉ có thể cố gắng giải thích.

"Hách Tri Nhiễm nữ sĩ, mong ngươi giúp ta chuyển đạt lại rằng, đây là lần đầu tiên ta đến nơi này, người làm chuyện đó chắc chắn không phải là ta. Còn nữa, cho dù là ở nơi nào cũng đều có người tốt lẫn người xấu, ta khẳng định là ta là người tốt ở nước của ta."

Nghe được lời giải thích của Henry, Hách Tri Nhiễm cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng nói lại lời của hắn ta, phiên dịch lại từ đầu đến cuối cho Hồ Thông.

Hồ Thông thở dài.

"Ta biết, oan có đầu nợ có chủ, chuyện cũng không do hắn ta làm, đương nhiên ta sẽ không giận chó đánh mèo lên hắn."

Nói xong, Hồ Thông đã đứng lên, đi cùng với đám người Cửu Diệp để xem xét con thuyền của Henry.

Xe la ở bên ngoài chỉ có thể miễn cưỡng ngồi được hai người, lần này đổi thành Hồ Thông ngồi ở trong xe cùng Henry, Hách Tri Nhiễm ngồi ở bên ngoài đánh xe cùng với Mặc Cửu Diệp.

Đi dọc theo bờ biển, mất hơn hai mươi phút mới đi đến bến tàu.

Nói là bến tàu, nhưng độ phồn vinh hoàn toàn khác với bến tàu ở hồ nước mặn. Chỗ này thuộc về biên giới của Đại Thuận, ngoại trừ thuyền chở hàng từ các vùng duyên hải đậu ở đây, thì cũng không có gì khác.

Hôm nay, chỉ có ba con thuyền đậu ở bến tàu.

Trong đó, có một con thuyền chở hàng cách bờ khá xa, hơn nữa, vẻ ngoài của nó hoàn toàn khác với hai con thuyền chở hàng còn lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất