Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 12: – Hoàng gia tư lược đoàn

"Chí Tôn cửu thức" – thức thứ nhất, " Kiếm định thiên hạ - ngự phong lôi" làm tiêu hao rất nhiều chân khí. Khi thi triển Thiên Địa Chí Tôn công lên gấp bốn lần, chân khi lập tức chạy toàn thân

Diệp Phong nghĩ ra cái chiêu ác hiểm này để cứu lấy cái tiểu mạng của hắn, chân khí toàn thân đã tiêu hao hết. Hắn cũng bị nội thương, nhưng ở trước mặt người khác vân tiêu sái uy phong. Tuy thương thế trong ngoài đều nặng, hắn làm như không có việc gì cả!

Tuy nhiên lúc hắn trở lại Tể tướng phủ, hắn liền dựa vào cửa rồi phun huyết và ngả xuống đất, làm cho Lạc Khắc hoảng hồn, vội gọi hạ nhân đưa hắn vào trong phòng ngủ. Sau đó lão ta cho gọi Quang Minh mục sư đến chữa trị!

Dù vậy thì Quang Minh mục sư chỉ có thể chữa trị ngoại thương, còn nội thương thì không thể. Diệp Phong chỉ còn cách là chính mình tự vận công trị liệu.

Lạc Khắc giờ đây đã có chút tin rằng cháu lão sỡ hữu võ công của thần linh. Do bởi võ công của cháu lão thật thần kỳ, và quá lợi hạ. Tất cả đều nằm ngoài dự đoán của mọi người!

"Lão nhân, người đừng quên kêu Ba Nhĩ đi lấy tiền thắng cược!" Lạc Khắc dẫn mọi người rời khỏi. Diệp Phong cố gắng dựng người lên, lập tức nhìn vào phía bên giường thấy Lộ Lộ đang đứng, tính háo sắc của hắn nổi lên:" Lộ Lộ, thiếu gia muốn ngủ. Đến đây, lên giường bồi tiếp thiếu gia một lúc!"

Lộ Lộ từ lúc thiếu gia thổ huyết rồi ngã xuống, những giọt nước mắt lo lắng vẫn chưa ngừng rơi. Khi mà bọn người kia cùng lão gia đã đi rồi, nàng cuối cùng cũng không nhịn nỗi, nhào tới bên người thiếu gia mà khóc lớn, bởi vì sợ thiếu gia có chuyện gì.

Khi bọn người kia cùng lão gia ở đây, Lô Lộ thân phận thị nữ nên không cách nào khác, nàng chỉ còn biết đứng nhìn lo lắng mà thôi.

"Lộ Lộ đừng khóc, đến đây bồi thiếu gia ngủ đi!" Diệp Phong thấy Lộ Lộ quan tâm đến mình, liền cảm thấy trong lòng rất vui sướng. Hắn liền dùng giọng ôn nhu để an ủi nàng, rồi ôm nàng vào lòng, dĩ nhiên cũng không nhịn được mà sờ loạn thân thể nàng.

Nếu trên địa cầu thì Diệp Phong căn bản không thể tưởng tượng sẽ có một mỹ nhân như Lộ Lộ quan tâm tới hắn, nhưng ở thế giới này mọi việc đối với hắn thật sự tuyệt vời. Từ lần đầu tiên chiếm hữu Lộ Lộ, hắn bây giờ đã có thói quen ôm Lộ Lộ ngủ mỗi ngày.

Cha ơi mẹ ơi, nhi tử sống tại thế giới này rất tốt, hai người cũng phải chăm sóc cho chính mình thật tốt a. Vừa khi phụ mĩ nhân trong lòng, vừa nói thầm trong tâm.

Tây Tư do có việc nên không đến xem quyết đấu, hồi phủ thì biết đứa cháu đánh trọng thương Phỉ Long trong cuộc quyết đấu nhưng bản thân cũng bị nội thương, không nhịn được bắt đầu lo lắng, muốn nhanh chóng giết chết đứa cháu này diệt trừ hậu họa.

Hậu hoa viên trong hoàng cung, trong một lương đình, quốc vương Lao Nhĩ nhìn Tả La hỏi: "Bây giờ ngươi có cái nhìn thế nào về tên tiểu tử Lôi Ân?"

Tả La cười nhạt nói: "Hâm mộ!"

"Hâm mộ? Ngươi hâm mộ chiêu thức thần kỳ của hắn à?" Lao Nhĩ mỉm cười hỏi.

"Không sai, trừ đấu khí của hắn ra, mọi chiêu thức của hắn đều làm thần hâm mộ. Nếu hắn không phải là người Mạt La đế quốc, thần nhất định dùng uy ép hắn dạy chiêu thức cho thần!" Tả La nghe hỏi đáp lời.

Lao Nhĩ nhìn Tả La, lập tức ha ha cười to: "Ngươi đó ngươi đó, lời này mà để người khác nghe được, uy danh Mạt La đệ nhất kiếm sĩ của ngươi sẽ bị hủy ngay!"

"Thần vốn tưởng rằng tương lai Phỉ Long thực lực có thể đạt tới cửu giai, trở thành Mạt La đệ nhất kỵ sĩ. Nhưng bây giờ thần có thể khẳng định Lôi Ân tương lai nhất định thay thế cái danh hiệu Mạt La đệ nhất kiếm sĩ của thần!" Tả La mỉm cười cảm khái.

."Ô? Nói thế ta phải trọng dụng Lôi Ân như đã trọng dụng Phỉ Long?" Thấy Tả La cố gắng mà vẫn chưa thực sự minh bạch, liền trầm tư phân tích: "Bây giờ Mạt La chia làm hai phe, Uy Nhĩ và Lạc Khắc, nhằm không để cho một bên trở nên lớn mạnh, ta đã nhất mực yên lặng nhìn hai bên tranh đấu. Xem ra ta nên bồi dưỡng Phỉ Long và Lôi Ân thành người kế thừa của Uy Nhĩ và Lạc Khắc, để giữ nguyên sự cân bằng giữa các thế lực trong đế quốc. Bất quá để Lôi Ân kế thừa chức vị của Lạc Khắc, sợ rằng sẽ có chuyện, hắn tựa hồ không phải là người có thể liệu việc chu toàn được!"

Tả La gật đầu nói: "Bệ hạ anh minh, Lôi Ân tiểu cầm thú ở tại đế đô có danh đầu rất xấu, hơn nữa hắn lại có võ công cao như vậy mà không xông pha nơi chiến trường, mà ngược lại chỉ đi làm chính trị, thật là đáng tiếc!"

"À, Lôi Ân thật sự là không thích hợp để làm chính trị. Bất quá, lời của khanh cũng vừa mới nhắc cho ta nhớ, với tác phong thường ngày của Lôi Ân, hiện đang có một chức quan rất thích hợp cho hắn vô cùng, có thể dùng việc này để tôi luyện cho hắn một thời gian. Trong tương lai tất có thể sẽ hình thành thế lực quân bình trở lại!" Lao Nhĩ trầm tư phân tích.

Tả La tò mò hỏi: "Là chức quan gì vậy?"

Lao Nhĩ cười ha hả nói: "Hoàng Gia Tư Lược đoàn Đoàn Trưởng!"

"Ha ha ha, bệ hạ quả là cao kiến, quả là cao kiến. Đối với chức quan này, người khác có thể là không thích, nhưng đối với Lôi Ân thì hắn nhất định sẽ rất thích!" Tả La nhìn Lao Nhĩ bệ hạ mà lớn tiếng cười tán dương.

Phủ Nguyên Soái, Uy Nhĩ lão Nguyên Soái đang trị liệu thương thế cho tôn tử của mình, trong lòng vừa kinh vừa sợ, không nghĩ tới tôn tử của Lạc Khắc là Lôi Ân lại có môn tuyệt kỹ cường đại như thế. Lần này e rằng Phỉ Long chắc phải nằm trên giường nghỉ ngơi một đoạn thời gian dài thì mới có thể khang phục, thật là khinh người quá đáng, nếu có cơ hội thì nhất định phải vãn hồi mặt mũi mới được!

Sáng hôm sau, do có rất nhiều người đến sân đấu hôm qua, sự việc Hoàng Gia Kỵ Sĩ đoàn Đoàn Trưởng Phỉ Long bị Cầm Thú Nam Tước đánh cho trọng thương đã trở thành câu chuyện đầu đề rất sôi nổi tại đế đô, danh vang gần xa. Lao Nhĩ bệ hạ phái người thông tri truyền cho Lạc Khắc và Lôi Ân cùng nhập cung tấn kiến.

Vết nội thương của Diệp Phong sau khi trải qua điều tức đã ổn định lại. Nhưng mà vẫn phải tiếp tục điều dưỡng một khoảng thời gian nữa thì mới có thể vận dụng chính khí.

Ba Nhĩ đến báo tin cho hắn biết rằng đã đến lúc Quốc vương triệu kiến hắn. Bởi vì hôm qua hắn vừa thắng được năm mươi vạn kim tệ, là một con số chỉ có trong mộng mới có. Biết Quốc vương triệu kiến, hăn làu bàu thóa mạ trong miệng vài câu, rồi uể oải rời khỏi giường, để cho Lộ Lộ hầu hạ rửa mặt và thay y phục. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.com

"Lộ Lộ, hãy chờ ta ở nhà, sau khi tiến cung trở về, ta sẽ đưa nàng ra ngoài du ngoạn. À, đừng quên đưa cơm cho tiểu nương bì ở trong mật thất nhé!" Khi sắp ra khỏi cửa, Diệp Phong ôm thân hình mềm mại của Lộ Lộ rồi hôn nàng một cái, ôn nhu nhắc nhở.

"Biết rồi, thiếu gia, người lên đường cẩn thận!" Lộ Lộ đứng trước cửa phòng cất giọng ngọt ngào trả lời hắn, tựa như người vợ hiền, đưa mắt nhìn thiếu gia bỏ đi.

Quốc vương thư phòng, Lao Nhĩ bệ hạ đang cùng Tả La nói chuyện phiếm, nghe kẻ hầu vào báo rằng Tể Tướng và Lôi Ân Nam Tước đã đến, liền lập tức truyền cho hai người tấn kiến, rồi cười nói với Diệp Phong: "Lôi Ân Nam Tước hôm qua đột nhiên đại triển thần uy, thật là cho chúng ta được đại khai nhãn giới!"

"Thật đã làm cho bệ hạ chê cười!" Diệp Phong hiện xuất thần thái khí chất quý tộc, lễ phép đáp lời. Không cần nói, chỉ với bộ áo choàng màu đen do Lộ Lộ cố tình lựa cho hắn đang mặc trên người, lại thêm hắn cố ý tạo ra hình dáng, nên thoạt nhìn liền thấy ngay là người có phong phạm quý tộc.

"Lôi Ân Nam Tước, trước kia chưa từng nghe nói qua là ngươi có võ công. Tả La đoán rằng ngươi chỉ mới luyện tập gần đây, chẳng biết là ai đã dạy cho ngươi thế?" Lao Nhĩ nhìn Diệp Phong, nhẹ nhàng hỏi.

Lạc Khắc nghe vậy thì sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, nếu tôn tử của mình mà nói với bệ hạ rằng hắn là do Trung Hoa chi thần truyền dạy võ công cho, thì bệ hạ khẳng định là sẽ không tin, nói không chừng còn sẽ khiến y tức giận nữa là khác.

Đáng tiếc, Diệp Phong không biết Lạc Khắc lo lắng, nên làm theo một kiểu như trước đáp rằng:" Bệ hạ, võ công của thần đã sử dụng, đều do một lão tự xưng là một thần linh gì đó gọi lại Trung Hoa chi thần, đã báo mộng dạy cho thần"

"Trung Hoa chi thần? Nằm mộng truyền thụ? Có vị thần này sao?" Lao Nhĩ nhíu mày hỏi, cũng quay sang Tả La cùng một dạng nghi hoặc. Căn bản không tin vào những gì Diệp Phong nói.

Lạc Khắc quan sát cặn kẽ sắc mặt từ xưa đến nay cũng chỉ một kiểu.Thấy thần sắc của bệ hạ, cùng với ngữ khí của ngài, như biết được ngài không tin những gì tôn tử của mình nói, nóng ruột đến độ sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Bệ hạ, xác thực là Trung hoa chi thần dạy cho thần. Thân là đế quốc nam tước, Lôi Ân nào dám khi mạn bệ hạ? Thần nay hướng tới Quang Minh nữ thần xin thề, vĩnh viễn trung thành với bệ hạ, nếu như vừa mới có lời giả dối, nguyện chấp nhận thần linh khiển trách!" Diệp Phong khẳng khái thẳn thắng tuyên thệ.

Đa số nhân tộc này đều tin phụng Quang Minh nữ thần, không có ai dám bất kính với Quang Minh nữ thần. Lao Nhĩ cùng Tả La nghe xong lời tuyên thệ của Diệp Phong, mặc dù không giải thích được Trung Hoa chi thần là cái quái sự gì? Những mà cũng không tra hỏi thêm nữa, hoàn toàn tin vào những điều hắn nói. Bằng không thì cũng như là hai người bọn họ không tin vào Quang Minh nữ thần vậy.

Ha ha ha! Thế giới nhân loại này thật là ngu muội. Quang Minh nữ thần thình lình đến lùng bắt người nhàn nhã chẳng qua đơn giản là sát thủ thôi. Quốc vương lại không dám hoài nghi lão tử. Sảng khoái thật. Diệp Phong trong lòng vui sướng như nở hoa.

Đối với lời tuyên thệ vừa rồi, việc này căn bản không có nghiêm túc. Đối với hạng người vô thần luận giả như hắn mà nói, Quang Minh nữ thần cho ta điều gì tốt? Nàng có rực rỡ như Lộ Lộ không?

Lạc Khắc nhìn tôn tử hướng tới Quang Minh nữ thần tuyên thệ trung thành với quốc vương, thần sắc của quốc vương và người cận vệ kia, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Lao Nhĩ nhìn hết Lạc Khắc rồi Diệp phong, nói:" Lạc Khắc, Lôi Ân quả đúng là tôn tử của ngươi. Nếu hắn đã có thực lực đánh bại Phỉ Long, lại còn tuyên thệ trung thành, ta muốn hắn nhận một chức tư lược, phong hắn làm Hoàng Gia Tư Lược đoàn Đoàn Trưởng, như vậy ngươi bằng lòng chứ?"

"Tạ ơn bệ hạ ban ân, Pháp Lôi Nhĩ gia chúng thần xin tận lực hiệu trung với bệ hạ!" Lạc Khắc vui mừng kéo tay Diệp Phong tạ ân.

Đối với địa vị văn chức Tể tướng của Lạc Khắc này mà nói, buồn nhất là không nắm được binh quyền. Hiện tại quốc vương đã ban cho tôn tử mình quân hàm Hoàng Gia Tư Lược đoàn Đoàn Trưởng, thì việc chính lão có binh quyền không khác biệt gì mấy.

Hoàng Gia Tư Lược đoàn, không có giới hạn biên chế, không thuộc quân chánh quy. Thực ra mà nói nó là một nhánh cường đạo bộ đội lấy danh nghĩa hiệu trung hoàng thất, ngoại trừ Mạt La đế quốc, nó có thể tùy ý cướp đoạt thuơng nhân nước ngoài, cư dân, thậm chí quân đội, lợi dụng mở mang thực lực của chính nó.

Là Tư Lược đoàn Đoàn Trưởng, bản thân ôm giữ quyền hạn tuyệt đối điều phối Tư Lược quân đoàn. Hàng năm chỉ hướng về đế quốc giao nộp mười phần trăm thu nhập mà đã có thể đoạt được. Bất quá quốc vương ủy phái một vị phó đoàn trưởng thống kê thu nhập của Tư Lược đoàn, đồng thời giám sát Tư Lược đoàn không cho hạ thủ đối với người dân trong nước.

Loại tổ chức đoàn đội này, là đề cao thu nhập quốc gia, là một phương pháp tốt để tăng cường quân lực quốc gia. Chỉ bất quá như vậy đoàn đội bởi vì quyền lực cưỡng đoạt hội nhân, lại đắc tội với các quốc gia khác, bởi vì vậy người bình thường đều không muốn làm chức đoàn trưởng này. Nhưng Lạc Khắc vì chỉ có văn chức lại muốn ôm giữ binh quyền, đành bất hảo nhúng tay vào phương diện này. Vì thế trước mắt Mạt La đế quốc vẫn một mực không có cải tổ Hoàng Gia Tư Lược đoàn.

Cũng hay nha, lão tử cùng lắm chỉ tuyên thệ một lần mà thôi, lại cho ta cơ hội tổ chức binh lực cho chính mình? Vụ mua bán này quả là không tệ! Diệp Phong phi thường thích thú cái Hoàng Gia Tư Lược Đoàn, càng cảm thấy vị quốc vương trước mắt rất thuận nhãn.

"Lạc Khắc, ngươi cũng biết Quang Minh đại lục quặng kim loại rất ít. Mạt La đế quốc chúng ta trong 8 đại quốc gia cũng là nơi có ít quặng nhất, trang bị cho quân chánh quy đã là một vấn đề. Cho nên ta sẽ không cấp Lôi Ân trang bị và vũ khí, chỉ có thể cho phép ngươi trong toàn quốc chiêu tập binh lính" Lao Nhĩ nhẹ nhàng nhắc nhở

"Lão thần hiểu rõ, Lôi Ân muốn tự mình phát triển Tư Lược Đoàn!" Lạc Khắc cung kính đáp lời.

Lao Nhĩ nghe vậy gật gật đầu, thập phần cao hứng. Lúc này lấy ra chứng nhận Tư Lược, chính thức sắc phong Diệp Phong làm Hoàng Gia Tư Lược Đoàn Đoàn Trưởng!

Quần thần bốn người tại thư phòng đàm luận một trận, Lao Nhĩ nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Lôi Ân, ta cấp Tĩnh Hương – Ba Ni Lạp làm phó đoàn trưởng cho ngươi. Nàng ta hiện thời đang ở Hỗn Loạn Hoang Nguyên, Thiết Huyết Học Viện. Ngươi cũng nhânh chuẩn bị trước cùng với nàng ta hội họp. Ta sẽ sử dụng tín điểu thông tri cho nàng ta."

Hỗn Loạn Hoang Nguyên nằm ở trung ương đại lục, tại phía ngòai biên cảnh của tám nước. Tại đây gồm toàn khủng bố ma lâm, ma thú hoành hành, là vùng đất không ai quản lý, là thiên đường của những tên phạm tội. Cả đại lục các đoàn thể phạm tội nổi danh nhất đại lục toàn thể tại nơi đây

Lao Nhĩ bệ hạ có ba trai, hai gái. Đại công chúa Lị Na – Mạt La trời sanh mập mạp, trí lực thấp kém, vẻ ngoài khỏi nói. Tiểu công chúa Liên Na – Mạt La, duyên dáng đáng yêu, thiên tư tuyệt sắc, lãnh diễm động nhân.

Tĩnh Hương – Ba Ni Lạp, thất giai Điện hệ pháp sư, là đại mỹ nhân của đế đô, có vô số người theo, là ma pháp đạo sư của Liên Na tiểu công chúa. Một tháng trước tiểu công chúa Liên Na và tam hoàng tử Đan Ni – Mạt La đến Thiết Huyết Học viện để luyện tập tăng cường kiến thức, Tĩnh Hương cũng đi kèm theo. Việc này cả quý tộc đế đô đều biết.

Phái bất cứ người nào cũng giống nhau đều là phó đoàn trưởng, có một mỹ nhân hợp tác, thật là hài lòng, không có gì là không tốt. Diệp Phong đối việc này không có ý kiến gì, tỏ vẻ sẽ nhanh chóng li khai, cùng với Tĩnh hương hội hợp!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất