Hồ Tĩnh Ba, nằm tại trung tâm của Mạt La đế quốc, cách đế đô chừng ba trăm dặm về hướng đông bắc. Mặt hồ rộng lớn rất phẳng lặng, dòng nước trong suốt có thể thấy đáy, dọc ven bờ hồ là những hàng cây rậm rạp, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Hoàng hôn phủ xuống, ánh nắng còn sót lại rọi trên mặt hồ, phản chiếu lại từng mảnh kim quang lấp lánh rất đẹp mắt. Điều duy nhất làm chướng mắt vào lúc này chính là cảnh Diệp Phong cùng với Lộ Lộ và Mộng Hinh đang nghịch nước trong hồ, phá hỏng đi sự thanh tĩnh bình lặng vốn có của mặt hồ.
Ở khoảng đất trống phía sau ba người là bọn bốn người Lạp Phỉ Nhĩ, Ai Đức, Ba Nhĩ và Lạc Tư. Bọn họ đang chỉ huy trung đội chú tạo, tinh linh thị nữ, bạch lang phụ nhân, cùng với bọn cực điện kiếm sĩ Luân Địch nổi lửa nấu cơm tại doanh địa.
Tiểu Hắc và Lam Lam đang nghịch nước ở bên trái của ba người. Bọn chúng không ngừng tát nước lẫn nhau, miệng thì kêu chí chóe luôn miệng, khiến cho không khí của bờ hồ rất náo nhiệt. Hai mươi bạch lang kỵ sĩ chuyên việc phụ trách tuần đêm tại Hồ Lô cốc thì lúc này đều thủ sẵn Tam tiết cương côn bên mình mà đi tuần tra khắp nơi.
Từ lúc tiến sâu vào trong lãnh thổ của Mạt La đế quốc, Diệp Phong đã hào phóng phân phát cho mỗi một nữ nô của nhân tộc một trăm kim tệ, rồi để cho các nàng tự do đi tìm tương lai cho chính mình. Vì Tư Lược đoàn không có nơi trú địa nhất định, nên việc mang các nàng theo sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một gánh nặng.
Và để rèn luyện thêm cho bốn trung đội chủ lực cùng với năng lực đơn độc tác chiến, Diệp Phong đã thả đi các nữ nô thuộc nhân tộc, đồng thời cũng phái Liệp Diễm, linh ngưu, bạch lang tam trung đội ra ngoài, và hạ lệnh cho họ dọc đường đến đế đô phải tìm kiếm những thế lực phạm tội đào thoát khỏi Hỗn Loạn hoang nguyên đã trốn đến Mạt La đế quốc để trừ đi. Còn Kiệt Nã Tư thì thống lĩnh một nửa số thành viên của trung đội tinh linh, đi theo ba trung đội chủ lực để phụ trách vấn đề liên lạc.
U Nguyệt Nhi đã đào tẩu, nên cũng không cần phải đề phòng Hắc Ám Giáo Đình thần bí nữa. Còn lại nửa số tinh linh xạ thủ, hầu như ngày nào cũng đều giám thị những khách bộ hành có khả năng uy hiếp đến cả đoàn trong vòng năm mươi dặm. Các nàng hợp cùng với hai mươi bạch lang kỵ sĩ, kiến tạo nên một mạng lưới tuần tra chặt chẽ từ trên không lẫn trên bộ, cho dù có địch nhân xâm phạm thì đội ngũ cũng có thể nhanh chóng chuẩn bị ứng phó.
"Ha ha….Đoàn trưởng, cái trò ném đá này cũng hay ho đó chứ." Mộng Hinh học theo cách Diệp Phong thủ thế, rồi ném cho viên đá trượt đi trên nước, lòng cảm thấy hứng thú vô cùng.
"Chỉ cần nàng thích, sau này sẽ có dịp chơi tiếp." Diệp Phong nheo nheo mắt nhìn Mộng Hinh, vui vẻ đáp lời. Lộ Lộ lúc này vừa ném một viên đá đi, đôi mắt sáng tỏ nhìn thần sắc si mê của thiếu gia mà thấy buồn cười.
Mộng Hinh nhìn thấy thần thái si mê của Đoàn trưởng đại nhân, chỉ mỉm cười không nói gì. Trải qua thời gian ở chung với nhau suốt cả lộ trình từ đông bắc đến trung bộ, Mộng Hinh rất thích thú đối với sự náo nhiệt của Tư Lược đoàn, mà mọi người ở đây cũng rất dễ thân cận và hòa hợp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.com chấm cơm.
Đối với cái loại ánh mắt si si mê mê như của Đoàn trưởng thì Mộng Hinh đã từng gặp nhiều, tất nhiên là biết rõ ý đồ đằng sau vẻ si mê đó. Nhưng nàng chẳng những không tỏ ra bất mãn, mà trái lại còn rất cảm kích sự chiếu cố rất nhiệt tình của Đoàn trưởng. Giả như Đoàn trưởng có thể chuyên tâm theo đuổi nàng mà không màng đến những nữ nhân khác, có lẽ nàng sẽ không ngại trở thành nữ nhân của hắn.
Trong khoảng thời gian sống chung vừa qua, Mộng Hinh cũng bắt đầu hiểu được chút ít về Đoàn trưởng. Nàng biết rõ mối quan hệ giữa hắn và Lộ Lộ, cùng với những sự việc kinh người của hắn ở bên ngoài. Hắn là một nam nhân có thực lực mạnh, vì vậy, việc hắn có ấn tượng tốt và rất nhiệt tâm với nàng là một chuyện tốt. Đây quả là một cơ hội hiếm có, nhưng nếu hắn muốn có được nàng thì điều kiện tiên quyết là chỉ có thể có một nữ nhân duy nhất là nàng.
Nữ nhân vốn không cần gì nhiều, chỉ cần mỗi tối có thể được an ủi chiếu cố là được rồi. À, lời này ta đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ? Kệ bà nó, hắc hắc, mỹ nhân Mộng Hinh này có hảo cảm với ta, ta nhất định phải tìm cơ hội chiếm hữu nàng mới được. Diệp Phong nhìn Mộng Hinh mỉm cười tươi rói, thần sắc rất giống một lão trư, rồi tự nhủ trong lòng như thế.
Sau khi nhanh chóng khảo sát doanh địa, thì thức ăn cũng vừa vặn được nấu xong. Diệp Phong phái mấy ải nhân đi triệu hồi những Bạch Lang kỵ sĩ đang tuần tra trở về, rồi cùng đến dự buổi tiểu yến tại doanh địa.
Ngồi thưởng thức rượu trái cây của Mạt La đế quốc, Diệp Phong ngầm quan sát ba mươi mốt bạch lang phụ nhân và mười một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi trong tương lai sẽ trở thành các bạch lang thiếu niên anh dũng. Sau đó hắn quay sang phân phó cho bạch lang kỵ sĩ Hy Ân hướng dẫn mười một đứa bé đó đến bên những chiếc xe ngựa đang nhốt ba mươi hai con Tật Phong cự lang còn dư mà lấy đi mười một tố ma sủng, để bọn chúng sử dụng. Những đứa bé này sẽ lập thành một tiểu đội, có thể học hỏi Ngự Phong quyết và Vô Tình Tứ Tuyệt côn, sau này sẽ theo Hy Ân tham gia vào các công tác tuần tra.
Hy Ân hiện nay có trong tay hai mươi bạch lang kỵ sĩ do gã chủ quản, và những bạch lang kỵ sĩ này đều đã luyện qua Trung Hoa võ học. Do bởi vì nhân số trong đoàn quá đông, nên đội tuần tra bị thiếu nhân lực, lúc nào cũng cần có thêm người. Giờ đây nghe được Đoàn trưởng đại nhân giao cho hắn thêm mười một bạch lang thiếu nhi phối hợp với ma sủng và rèn luyện thêm võ học, nhất thời quá cao hứng mà để lộ cảm xúc ra ngoài, rồi cảm kích nhận lệnh lui ra. Cả Tư Lược đoàn đều cảm nhậc được rằng Đoàn trưởng đối với những bạch lang nhân này thật là hết lòng chiếu cố.
Từ khi Luân Địch và các Cực Điện kiếm sĩ biết được các thành viên của Tư Lược đoàn đều học được võ công cường hãn từ Đoàn trưởng này, nên gã vô cùng hâm mộ. Hơn nữa, bấy lâu nay các loại ma sủng chỉ do các vị Đoàn trưởng sử dụng, nhưng giờ đây lại thấy Đoàn trưởng này phân phát ma sủng cho bạch lang nhân, thì gã lại càng thập phần ngưỡng mộ.
Mộng Hinh nhìn thấy thần tình của những vệ sĩ của mình thì liền hiểu được suy nghĩ của bọn họ. Không chỉ có bọn họ hâm mộ mà thôi, cả nàng cũng rất hâm mộ và khâm phục bản lĩnh của Diệp Phong, thế nhưng vẫn phải tuân thủ mọi điều luật của binh đoàn cường hãn này.
Diệp Phong trông thấy thần tình ngưỡng mộ của Luân Địch và các Cực Điện kiếm sĩ thì trong lòng rất đắc ý, chỉ cần bọn họ nảy sinh lòng ngưỡng mộ với mình thì sau này sẽ không khó thu phục bọn họ. Bọn họ là những nhân tài khó kiếm, lại rất trung thành, tất nhiên Diệp Phong sẽ không bỏ qua cơ hội thu phục bọn họ. Chỉ cần hắn có thể khiến cho Cực Điện kiếm sĩ đổi kiếm sang đao, rồi theo Ai Đức tu luyện Lôi Đình quyết và Lôi Đình tam thức, đến lúc đó thì hắn sẽ có thêm một cánh quân biết sử dụng Đại Khảm đao, rồi để cho bọn họ lập thành lôi đình trung đội, thật là tuyệt, hắc hắc.
Sau khi mọi người ăn uống no say xong, thì cũng là lúc màn đêm phủ xuống mặt đất hoàn toàn. Diệp Phong đích mắt trông thấy mười một bạch lang thiếu nhi cùng với mười một con Tật Phong cự lang hoàn tất việc nhận chủ xong thì mới cao hứng cùng với Lộ Lộ trở về doanh trướng của mình.
Tại Quang Minh đại lục, việc tỳ nữ hầu hạ chủ nhân qua đêm cũng là lẽ thường. Đối với những sự tình thế này thì Mộng Hinh cũng đã thấy nhiều, và nàng vốn cũng không để ý đến, nhưng sau khi sống chung một thời gian, nàng phát hiện ra Đoàn trưởng đối với nàng tỳ nữ Lộ Lộ này đặc biệt tốt. Mặt khác, các thành viên của Tư Lược đoàn đối Lộ Lộ cũng rất cung kính. Nếu không phải chính mắt nàng trông thấy Lộ Lộ hàng ngày vẫn làm công việc của một tỳ nữ thì nàng căn bản không thể biết được thân phận tỳ nữ của Lộ Lộ.
Trước sự hầu hạ của Lộ Lộ, Diệp Phong nhàn nhã rửa sạch tay chân mặt mũi một phen, rồi thò tay vào Không Gian Giới Chỉ lấy ra thanh Hắc Ám ma kiếm, chuẩn bị cho ma kiếm lấy máu nhận chủ.
Hàng đêm bầu bạn với thiếu gia, Lộ Lộ sớm đã biết hắn muốn dung hợp với Hắc Ám ma kiếm, giờ đây lại thấy thiếu gia lấy ma kiếm ra, liền lo lắng hỏi:
"Thiếu gia, ngài vốn tu luyện chánh khí mà, nếu bây giờ lại để cho ma kiếm nhập thể, lỡ như có ảnh hưởng không tốt thì làm sao?""Đừng lo lắng, ma kiếm đối với ta vốn không có ảnh hưởng gì, nên việc dung hợp món bảo bối này vào cơ thể của ta là một chuyện tốt." Diệp Phong còn chưa nói cho Lộ Lộ biết việc mình cũng kiêm tu luôn cả ma khí, chỉ mỉm cười khuyên Lộ Lộ yên tâm, rồi cắt nhẹ ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên thân ma kiếm.
Liền ngay lúc đó, giọt máu trên thân ma kiếm lóe lên một đạo hồng quang rồi biến mất vô tung vô ảnh, còn ma kiếm thì hóa thành một đạo hắc quang, lượn quanh thân thể Diệp Phong một vòng, và sau đó thì tiến nhập vào cơ thể của hắn.
"Ha ha, cảm giác thật là thoải mái!" Sau khi Hắc Ám ma kiếm nhập thể, Diệp Phong cảm thấy có sự thoải mái và thân thiết vô cùng, đồng thời, cũng không cảm thấy bất cứ một ảnh hưởng không tốt nào. Lộ Lộ thấy thế thì thở phào nhẹ nhỏm, vừa định lên tiếng nói gì thì thấy Diệp Phong đột nhiên nhíu mày, rồi ngồi xếp bằng xuống đất, vận khởi Thiên Địa Chí Tôn công lưu chuyển khắp toàn thân.
Lộ Lộ trước kia vẫn thường thấy thiếu gia luyện công, nhưng vì lúc này thiếu gia vừa mới dung hợp Hắc Ám ma kiếm, liền phải nhíu mày vận công, trên sắc mặt lại hiện ra nét đau đớn, bất giác khiến cho phương tâm của nàng thập phần lo lắng. Tuy nhiên, nàng biết hắn phải luyện công nên không dám quấy rầy, chỉ ngồi một bên hết sức lo lắng cho hắn.
Diệp Phong lúc này có lẽ cũng có hơi hối hận việc đã dung hợp Hắc Ám ma kiếm, bởi vì sự thoải mái và cảm giác thân thiết lúc ban đầu đã không còn nữa, mà ma khí trong cơ thể hắn lúc này đột nhiên tăng trưởng gấp đôi, khiến hắn không thể khống chế. Luồng chánh khí trong người hắn bị chèn ép một cách điên cuồng, lúc này lại không thể bì với luồng ma khí mạnh mẽ, thế nhưng luồng chánh khí đó lại có thể hấp thu quang minh nguyên tố từ bên ngoài rồi đưa vào nội thể của hắn để chuyển hóa từ từ. Tuy điều đó khả dĩ có thể chống đỡ với luồng ma khí, nhưng lại khiến cho cơ thể của hắn đau đớn vô cùng, buộc phải vận công ngăn trở.
Đây chính là tình huống Thiên Địa Chí Tôn công đột phá tầng thứ tư mà tiến vào tầng thứ năm, chỉ là trong lúc này lại có chỗ bất đồng, bởi vì nếu trong lúc bình thường mà tu luyện cho đến lúc hai luồng chánh khí và ma khí cùng kiềm chế lẫn nhau một cách tự nhiên, thì mới có thể cùng lúc hấp thu quang minh nguyên tố ở bên ngoài để đưa vào cơ thể. Còn hiện nay thì chỉ là luồng chánh khí hấp thu quang minh nguyên tố để đối kháng với sự chèn ép của ma khí, căn bản là không đúng với công pháp và lý thuyết, nếu có điều sai trái, thì Diệp Phong hẳn là sẽ phải dừng lại ở tầng thứ tư, vĩnh viễn không bao giờ thăng tiến được nữa, lại còn tùy thời tùy khắc mà phải gánh chịu lấy sự đau đớn dày vò như trong lúc này.