Lưu Thủy Điều Điều (Dịch)

Chương 1: Trường Phong sơn trang (1)

Chương 1: Trường Phong sơn trang (1)


Trung thu đã cận kề, hương thơm của hoa quế tràn ngập trong không gian, hồ nước mùa thu trước cửa Trường Phong sơn trang lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.
Hằng năm vào ngày mười hai tháng tám là ngày chưởng môn các phái võ lâm tề tụ ở Trường Phong sơn trang để bàn luận về các công việc trong liên minh.
Trước cửa Trường Phong sơn trang, dọc theo hồ Bình Nguyệt đã xây dựng vài đình đài, giữa các đình đài là hoa cúc và hoa quế đang nở rộ tỏa hương thơm ngát.
Trong không gian hoa cúc và hoa quế đã bày ra mấy chục chỗ.
Người trong giang hồ hầu như đều quen biết nhau nên tùy theo mức độ thân thiết mà chia nhau ngồi xuống.
Bởi vì chủ nhân của sơn trang đang bàn luận chuyện quan trọng ở bên trong nên chưa xuất hiện, lúc này người ngồi trên chiếu đều là trưởng lão hoặc đệ tử của các môn phái.
Không có chưởng môn ở đây, một số người lại gặp bạn cũ nên tự nhiên liền muốn nâng ly uống rượu, ăn uống linh đình với nhau.
Một người đàn ông mặc áo đen ngồi ở đầu bàn phía tây đặt chén rượu xuống, nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói: "Dương huynh, nghe nói đến giờ này Kiếm Đỉnh Hầu vẫn chưa về Trường Phong sơn trang, các trưởng môn cũng đành bất lực không có kế sách gì."
Hắn vừa nói ra lời này thì mấy người đang ngồi ở các bàn xung quanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, một nam tử trung niên nói: "Không biết vì sao Kiếm Đỉnh Hầu lại chậm trễ như vậy, theo lý mà nói thì hắn với vai trò minh chủ võ lâm đương nhiệm đồng thời là người chủ trì đã phải sớm chờ ở đây rồi mới đúng."
"Đúng thế, nếu như những năm trước hắn bận việc triều đình nên không tham gia đại hội liên minh thường niên cũng không sao, nhưng năm nay người được mệnh danh là "Thu Thủy kiếm" đã đến thách đấu mà hắn không trở về trang viên ứng chiến thì đúng là trở thành kẻ bất trung bất hiếu đệ nhất thiên hạ."
"Tại sao nếu không ứng chiến thì lại trở thành kẻ bất trung bất hiếu đệ nhất thiên hạ?" Giọng nói mềm mại như châu như ngọc vang lên, mọi người trên bàn đều giật mình, đồng loạt quay đầu lại.
Một thiếu nữ nhô đầu ra từ bụi cúc phía sau bàn, khuôn mặt tràn đầy sự tò mò.
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, đôi mắt to xinh đẹp của thiếu nữ chợt đảo một vòng.
Mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy đôi mắt này so với hoa cúc đầy vườn còn rực rỡ hơn, so với ráng chiều hoàng hôn phía cuối chân trời còn quyến rũ hơn đến nỗi quên mất việc nhìn xem khuôn mặt của thiếu nữ này trông như thế nào.
Thấy mọi người đều ngẩn ngơ, thiếu nữ quyết định chui ra từ trong bụi hoa cúc.
Nàng ngồi cạnh người đàn ông to lớn mặc áo đen, cầm bình rượu rót đầy chén cho hắn, khóe môi có cái lúm đồng tiền nho nhỏ đong đầy ý cười, nói: "Thúc ơi, tại sao Kiếm Đỉnh Hầu không ứng chiến với Dịch Hàn lại trở thành kẻ bất trung bất hiếu đệ nhất thiên hạ ạ?"Mọi người trên ghế lúc này mới hồi phục tinh thần để nhìn kỹ thiếu nữ trước mắt này.
Cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc dài đen nhánh, y phục màu xanh nhạt, khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc, đôi mắt con cong như vầng trăng non cùng nụ cười dịu dàng mỹ lệ, thực sự xinh đẹp không gì sánh bằng.
Người đàn ông áo đen biết lúc này nữ tử có thể xuất hiện tại Trường Phong sơn trang nếu không phải đệ tử của Nga Mi thì chính là đệ tử của Thanh Sơn môn.
Người trong hai môn phái lớn này tuy đều là nữ tử lại ít hành tẩu giang hồ nhưng tài nghệ không tầm thường, làm việc khiêm tốn và công bằng nên từ trước đến nay vẫn luôn được các đồng đạo trên giang hồ kính trọng.
Mặc dù thiếu nữ này còn nhỏ tuổi nhưng cũng không thể đắc tội được.
Hắn mỉm cười nói: "Vị tiểu sư muội này, chẳng lẽ sư phụ và sư tỷ của muội không kể cho muội nghe câu chuyện về Kiếm Đỉnh Hầu sao?"Thiếu nữ chống hai tay lên má, lắc lắc đầu: "Sư phụ ta chưa từng nói với ta những điều này, sư tỷ lại không thích nói chuyện nên càng không nói cho ta nghe."
Mấy người đang có mặt tại đây đều có chút kinh hãi.
Tất cả mọi người đều đã nghe qua chưởng môn của Thanh Sơn môn có một đại đệ tử tên là Giản Oánh vô cùng xinh đẹp nhưng tính tình lại cực kỳ kiêu ngạo, không thích nói chuyện với người khác.
Năm đó lúc hành tẩu giang hồ, "Xuyên Trung Tam Hổ" vì mê mẩn sắc đẹp của nàng ấy mà bất kính, cho nên đã bị truy đuổi mấy trăm dặm.
Sau đó nàng ấy đã dùng Tố Y Hàn Kiếm của bản thân cắt đứt hai tai Tam Hổ, đồng thời ép Tam Hổ thông báo với cả thiên hạ từ nay đổi tên thành "Xuyên Trung Tam Thử".
Kể từ đó không còn nhân sĩ giang hồ nào dám đắc tội với nàng ấy, sau lưng mọi người đều gọi nàng ấy là "Thanh Sơn Hàn Kiếm".


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất