Chương 12: Minh chủ Bùi Diễm (4)
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Giang Từ quay đầu nhìn người bên cạnh: "Cha của Bùi Diễm chết trong tay Dịch Hàn nhưng tại sao hắn lại không giết Dịch Hàn?"Người kia cười lạnh nói: "Dịch Hàn đến thách đấu võ thuật Trung Nguyên với tư cách là đường chủ của Nhất Phẩm Đường cũng là đại diện cho quân đội của Hoán Quốc.
Hắn ta đã vứt kiếm nhận thua nên tất nhiên Bùi Diễm không thể giết hắn ta nữa, nếu không đó chính là chém sứ giả và cố tình gây ra chiến tranh.
Hơn nữa Bùi Diễm còn muốn giữ lại mạng của Dịch Hàn để gây ra mâu thuẫn nội bộ trong Hoàn Quốc vậy nên sao hắn có thể làm hỏng kế hoạch lớn của mình chỉ vì mối thù giết cha? Trong lòng hắn so với mối thù giết cha kia thì quyền lực còn quan trọng hơn nhiều!"Giang Từ cười nói: "Ngươi thật sự hiểu rõ Bùi Diễm."
Người kia không nói gì thêm mà chỉ nhìn về phía bóng dáng đang thong dong bình tĩnh, mỉm cười chắp tay với mọi người trước sơn trang, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Sau một hồi ồn ào, Bùi Diễm bước lên phía trên đài rồi nhẹ nhàng giơ tay phải, tất cả mọi người lúc này đều trở nên yên lặng.
Nụ cười trên mặt hắn vô cùng tao nhã, giọng nói không lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ: "Bùi mỗ bất tài, đã nhận chức Minh chủ mấy năm nhưng lại không xứng đáng với vị trí này.
Những năm gần đây do chính vụ trong triều đình bận rộn nên ta đã bỏ qua nhiều vấn đề bên trong liên minh, thành thật xin lỗi mọi người, ta cũng không còn mặt mũi để tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Minh chủ này."
Mọi người đều không ngờ rằng sau khi đánh bại Dịch Hàn nổi tiếng khắp thiên hạ, đúng lúc tinh thần hăng hái, uy tín đạt đến đỉnh điểm mà hắn lại bất ngờ thông báo như vậy khiến mọi người nhìn nhau không hiểu.
Trên cây, người kia từ từ ngồi thẳng lên.
Giang Từ không thể không liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Lúc này, khuôn mặt cứng ngắc của hắn ta đã bị lá cây cùng bóng tối che khuất, chỉ còn lại đôi mắt sáng ngời như dải ngân hà đang nhìn chằm chằm vào những người trước sơn trang.
Cả người hắn ta toát ra một loại khí chất tàn nhẫn và lạnh lùng khát máu, còn có một chút sự chán ghét với mọi thứ, dường như muốn phá hủy tất cả.
Bùi Diễm lại nói tiếp: "Bây giờ đất nước chúng ta đã đạt được hiệp định đình chiến với Hoàn Quốc, tất cả đệ tử phục vụ trong quân đội của các môn phái đều có thể tạm thời nghỉ ngơi và phục hồi.
Đây chính là thời cơ tốt để giới võ giả chúng ta tuyển chọn nhân tài.
Bùi mỗ cả gan từ bỏ chức vị Minh chủ võ lâm để mọi người tự lựa chọn một người xứng đáng khác."
Trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn lại nói thêm: "Ta cũng đã thỉnh cầu và được nhà vua ân chuẩn.
Từ nay về sau, triều đình sẽ không bổ nhiệm người đứng đầu liên minh, cũng sẽ không can thiệp vào công việc của giới võ lâm nữa.
Năng lực của Bùi Mỗ không nhiều nhưng những năm qua tất cả đều nhờ sự ủng hộ của quý vị mới có thể đứng vững tới bây giờ.
Từ nay không thể đảm nhận vị trí minh chủ nữa, vì thế đặc biệt tới đây để xin lỗi quý vị."
Nói xong, hắn cúi chào mọi người xung quanh sơn trang có mặt tại đây một vòng, lại đi đến trước mặt các chưởng môn rồi cúi đầu hành lễ.
Khi lời nói của Bùi Diễm vừa vang lên, sơn trang tràn ngập tiếng trò chuyện ồn ào.
Ai cũng không ngờ hắn lại từ chức Minh chủ, càng không ngờ rằng triều đình lại có thể từ bỏ quyền kiểm soát võ lâm hơn trăm năm nay nhưng lời nói ấy vẫn vang vọng trong tai khiến mọi người không thể không tin.
Những người có đầu óc nhạy bén thì thầm vui mừng khi nghĩ rằng từ nay trở đi môn phái của mình cũng có thể tranh giành vị trí đứng đầu liên minh và từ đó thống lĩnh giới võ lâm.
Giang Từ nhìn thấy hiện trường náo động thì cảm thấy rất thú vị.
Sau đó nàng thấy có một người tách ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Bùi Diễm và cúi đầu hành lễ: "Minh chủ, Vu mỗ có lời này không biết có nên nói hay không?"Bùi Diễm mỉm cười đáp lễ: "Vu đại hiệp đức cao vọng trọng, xưa nay ta vẫn luôn kính trọng ngài, Vu đại hiệp xin cứ nói thẳng."
Vị hiệp khách này khoảng bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò, dưới cằm là ba lọn râu dài, toát lên vẻ uyển chuyển của người học thức.
Hầu hết những người có mặt đều nhận ra người này là Vu Văn Dịch đến từ Ngọc Gian Phủ, là người thận trọng, giỏi hòa giải tranh chấp và khá được kính trọng, được biết đến với cái tên "Ngọc Gian Thanh Phong".
Vu Văn Dịch một lần nữa cúi chào các vị chưởng môn, trầm giọng bảo: "Bùi tướng có ý tốt, triều đình cũng thật lòng buông bỏ võ lâm.
Nhưng không biết Bùi tướng đã từng nghĩ đến chuyện sau khi ngài từ chức Minh chủ, sau sự buông lỏng của triều đình thì ai sẽ giải quyết những mâu thuẫn đã kéo dài nhiều năm trong võ lâm? Ai sẽ được chọn làm minh chủ trong tương lai? Nếu như có chút sai sót dẫn đến tình trạng giết hại lẫn nhau thì chỉ sợ giới võ lâm sẽ có thêm nhiều rắc rối, chiến tranh cũng sẽ kéo dài liên miên không dứt."