Chương 17: Bùi thị phu nhân (1)
Quần hùng ầm ầm, chưởng môn mọi người đồng loạt xoay người, nhìn Bùi Diễm vốn an nhiên ngồi trong ghế, Tuệ Luật lạnh lùng nói: "Bùi tướng, ngài giải thích thế nào?!" Bùi Diễm tựa như cười tựa như chế nhạo, nhìn mọi người: "Các vị an tâm chớ nóng, ta tự có lời giải thích hợp lý cho các vị."
Các chưởng môn chậm rãi áp sát hắn, Tống Đào lạnh lùng nói: "Bùi tướng, cái này gọi là Hóa Công từ trên người quản gia của ngài tìm ra, ngài lại giết người diệt khẩu trước mặt mọi người, ta thấy, ngài giải thích không rõ rồi!"Bùi Diễm cười ha hả, phất tay áo đứng dậy, phong thái nhàn nhã, bình tĩnh nhìn mọi người.
Trong lòng chúng chưởng môn âm thầm cảnh giác, biết rõ tu vi võ học của hắn sâu không lường được, đều đem chân khí đề cập đến cực hạn, tùy thời chuẩn bị khởi xướng một kích lôi đình.
Bùi Diễm đứng chắp tay, cười nói: "Lúc trước luôn là Tống đại hiệp nói chuyện tỉ mỉ, Bùi mỗ không giải thích được, không biết chư vị có nguyện cho Bùi mỗ một cơ hội để chứng mình trong sạch?" Các chưởng môn liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ đến người trước mắt dù sao cũng là Tả tướng đương triều, chấp chưởng một bộ phận binh quyền.
Lúc này dù có chứng cớ chặt chẽ, rằng hắn đã hạ độc hại người, nhưng không thể biết chừng phía sau hắn còn có nhân vật lớn hơn đang ủng hộ, nếu cứ hấp tấp động thủ, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.
Nghĩ đến điểm này, Tuệ luật tụng lên một tiếng "A di đà Phật", thanh âm như tiếng chuông đại bàn, đè xuống tiếng ồn ào của hàng trăm người trong sảnh.
Đợi mọi người bình tĩnh, hắn gắp tay nói: "Bùi tướng, xin ngài đưa ra chứng cớ, cũng giúp an lòng đồng đạo võ lâm, càng tránh khỏi tai họa hiện tại."
Minh nguyệt dần dần lên tới trung thiên, thanh huy như nước, vẩy lên người Bùi Diễm, cả người hắn như được bao phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt, càng lộ vẻ thanh tuấn xuất trần.
Trên cây, Giang Từ thấy rõ ràng, không khỏi thấp giọng nói: "Chắc chắn không phải độc do hắn hạ."
Người bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, Giang Từ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt người kia lạnh lùng, nhìn chằm chằm Bùi Diễm trước cửa, thân thể thoáng nghiêng về phía trước.
Cả người người đó như một con báo săn sẵn sàng nhảy về phía con mồi, lại cũng giống như rắn độc đang ẩn nấp chỗ tối, tùy thời chuẩn bị phát động công kích.
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu, trong tai nghe được Bùi Diễm cất cao giọng: "Các vị, Bùi mỗ muốn mời ra một người, hỏi mấy vấn đề, hỏi xong, mọi người tự hiểu."
Hắn nghiêng đầu nói với đại quản gia Bùi Dương: "Đi, mời Hoàn quốc sứ Tiết Kim Hữu Lang đại nhân ra đây."
Bùi Dương xoay người vào trang, mọi người không khỏi có chút kinh ngạc, không rõ chuyện hắn hạ độc, vì sao phải để sứ thần của quốc gia đối đầu chứng minh hắn trong sạch.
Không bao lâu, sứ thần Hoàn quốc Kim Hữu Lang từ sau cửa bước ra, chắp tay nói với Bùi Diễm: "Không biết Bùi Tướng mời bản quan ra, có gì chỉ giáo?" Bùi Diễm khom người đáp lễ: "Chỉ giáo không dám nhận.
Bùi mỗ nghe nói Hữu Lang đại nhân chủ quản lễ sử quý quốc, đối với quý quốc và triều đình ta cực kỳ quen biết, có mấy vấn đề, muốn thỉnh giáo Hữu Lang đại nhân."
"Bùi Tướng khách khí, Kim mỗ nhất định biết gì nói nấy, có gì cũng nói hết."
Bùi Diễm thản nhiên nói: "Hai mươi ba năm trước, quý quốc cùng triều ta, từng có một lần giao phong kịch liệt.
Quý quốc thương vong thảm trọng, triều ta cũng có hơn vạn tướng sĩ huyết vẩy biên quan.
Không biết Hữu Lang đại nhân có nhớ rõ, năm đó vì chuyện gì mà hai nước giao tranh" "Cụ thể là vì sao?"Kim Hữu Lang có chút do dự, cuối cùng nói: "Nguyệt Lạc sơn mạch, nơi cư trú của Nguyệt Lạc tộc.
Người trong tộc Nguyệt Lạc, nam tử hóa nữ, còn nữ tử thì lại càng mỹ lệ như hoa.
Suốt hơn trăm năm qua, Nguyệt Lạc tộc để bảo vệ bình an, không ngừng tiến cống những thiếu nam, thiếu nữ mỹ miều cho quốc gia chúng ta và quý quốc.
Những tộc nhân Nguyệt Lạc tiến cống, nam làm luyến đồng, còn nữ thì làm ca kỹ hoặc cơ thiếp."
Hai mươi ba năm trước, một Tỳ Hưu Đồng từ Nguyệt Lạc tộc tiến cống quốc chúng ta, đột nhiên một đêm, ám sát Bình Vương của quốc gia ta.
Qua điều tra nghiêm ngặt, Tỳ Hưu Đồng này thú nhận là bị tộc trưởng sai sử.
Quốc thánh thượng ta tức giận, liền phát binh xuống núi, đòi Nguyệt Lạc tộc giao ra hung thủ."
Quý quốc vào lúc đó xuất binh ủng hộ Nguyệt Lạc tộc, nói rằng Hoàn quốc ta vu oan tộc trưởng Nguyệt Lạc tộc, sai người hành hung, mới gây ra một trận chiến thảm thiết kia."
Hắn ta từ từ kể, quần hùng nghe vậy đều trợn mắt, há hốc mồm.
Có những người lớn tuổi nhớ lại trận chiến năm đó, trong lòng như có điều ngộ ra, không khỏi nhìn về phía Tiêu Vô Hà, gương mặt dần trở nên lạnh lùng.
Bùi Diễm từ từ nói: "Không biết sau này, quý quốc đã tra rõ chân tướng của vụ án chưa?" Kim Hữu Lang hừ nhẹ một tiếng: "Tự nhiên là điều tra được rõ ràng như ban ngày.
Hóa ra đứa trẻ Ngọc Đồng kia là người của sơn mạch Nguyệt Lạc thuộc 'Tinh Nguyệt giáo'.
Hắn là người được Tinh Nguyệt giáo chủ sai sứ, ám sát Bình Vương, lại còn có dân Tinh Nguyệt giáo ẩn nấp trong cung của quý quốc, thuyết phục Hoàng Đế quý quốc phát binh viện trợ tộc Nguyệt Lạc, có ý định khơi mào trận chiến giữa hai nước này."