Chương 35: Đôi mắt long lanh biến mất trong đêm (2)
Hai thị nữ đỡ nàng ngồi xuống ghế, một thị nữ cởi áo ngoài bị dơ ra giúp nàng, người còn lại lấy một bộ váy lụa óng ánh đỏ thắm từ trong tủ ra, cười nói: "Hôm qua Tố đại tỷ còn nói, nàng ấy mặc không hợp cái bộ màu đỏ này, hôm nay, đã tìm được chủ nhân thích hợp rồi."
"Ta đã từng nói rồi, Tố đại tỷ không thích hợp mặc màu đỏ, nhưng tỷ ấy không tin ta.
Khi thử lên người rồi mới hối hận."
Thị nữ cầm bộ váy trên tay cười cười, giúp Giang Từ thay quần áo, nói: "Có lẽ ngươi không biết, đừng nói là do ta nói cho ngươi biết đấy nhé, bởi vì Tố đại tỷ biết được tin từ đâu rằng, Vệ Tam Lang thích màu này."
"Thật sao? Không phải Vệ Tam Lang chỉ mặc trang phục màu trắng sao? Sao có thể thích màu đỏ rực rỡ được? Tố đại tỷ thực sự để tâm với Vệ Tam Lang quá…" Chưa kịp nói hết, thị nữ này đã ngã ra sau.
Người kia hoảng hốt "Họa Nhi, ngươi bị làm sao vậy?!" Nàng ta định tới đỡ Họa Nhi thì cảm thấy bên hông tê rần rồi ngã thẳng xuống đất.
Giang Từ cười ha ha, bật dậy từ ghế, nhận ra tiếng cười của mình hơi lớn, nàng che miệng cười trộm.
Nàng lẻn tới cửa, nhìn ra ngoài qua khe cửa, thấy phòng ngủ này nằm ở cuối hành lang gấp khúc, muốn lẻn ra ngoài cần phải đi qua chỗ phòng khách mà nàng uống rượu và ăn cua trước đó, "cua đồng" có võ công cao cường, có hắn trong sảnh thì nàng hoàn toàn không thể lẻn ra được.
Nàng giận dữ nói: "Con cua đồng chết tiệt kia, ngày mai ta sẽ khiến cho ngươi uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, chống đỡ qua bữa, say rượu đến chết!"Giang Từ suy nghĩ một hồi, trong lòng cười trộm, lẩm bẩm: "Không còn cách nào khác, xem ra chỉ có thể trốn thoát bằng đường thủy."
Nàng xoay người, nâng hai thị nữ dậy, để cho các nàng hướng mặt vào góc tường, thở dài: "Hai vị tỷ tỷ, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, cái mạng nhỏ này quan trọng hơn, nếu không trốn thì sống không được.
Ta chỉ điểm huyệt hai vị tỷ tỷ, một lát nữa huyệt đạo sẽ tự giải, các tỷ tỷ chỉ cần ra ngoài nói sự thật là được, thực sự xin lỗi, đừng trách, đừng trách ta."
Hai thị nữ bị điểm huyệt, mặt hướng góc tường, trong lòng không ngừng than khổ.
Nghe được thiếu nữ phía sau hình như đã mặc quần áo xong, không lâu sau, tiếng bước chân vang lên, hình như nàng đi tới bên cửa sổ, một khắc sau, nghe được tiếng "bõm" của vật rơi xuống nước, chắc là đã nhảy vào trong hồ, theo dòng nước trốn đi.
Trong sảnh, Tĩnh vương uống đến vui vẻ, mời rượu Bùi Diễm và ba người khác.
Bùi Diễm mỉm cười, uống cạn ly rượu, phong thái nhàn nhã.
Thôi Lượng hình như có hơi không tập trung,, bị Tố Yên rót đầy mấy ly vào, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại nhìn ra đằng sau bình phong.
Hơi men lâng lâng, Bùi Diễm cau mày nói: "Tố đại tỷ, ngươi nên dạy lại mấy thị nữ dưới trướng đi, lâu như vậy mà mãi vẫn chưa ra."
Tố Yên sửng sốt: "Không phải chứ, mặc một cái áo mất thời gian như vậy sao?"Vẻ mặt Bùi Diễm thay đổi, ném chén rượu, đột nhiên đứng dậy, nhảy ra đằng sau bình phong.
Thôi Lượng và Tố Yên vội vàng đuổi theo, chỉ còn lại một mình Tĩnh vương ở trong sảnh, còn hơi ngơ ngác.
Bùi Diễm chạy tới trước phòng Tố Yên, đá văng cửa phòng, lướt mắt nhìn qua, cười lạnh nói: "Nha đầu kia chạy trốn nhanh ghê!"Cơ thể hắn hơi động, phất ống tay áo, giải huyệt cho hai thị nữ ở trong góc tường, quát lớn: "Nàng ấy chạy trốn về hướng nào rồi?"Thị nữ Họa Nhi vội vàng đáp: "Nô tỳ nghe rõ ràng, nàng ấy đã nhảy xuống hồ bỏ trốn."
Thôi Lượng đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một hồ nước mùa thu lạnh lẽo, tĩnh mịch và sâu thẳm.
Bùi Diễm hừ lạnh một tiếng, bước ra khỏi phòng, đi đến đại sảnh, chắp tay với Tĩnh vương: "Vương gia, tối nay ta phải đi bắt một người, xin tạ lỗi không thể tiếp đón huynh được, sau này sẽ bồi tội với vương gia sau."
Không đợi Tĩnh vương trả lời, hắn đã bước xuống lầu, bước hết hai bậc thang, đám thủ vệ An Trừng tiến lên đón chào.
Bùi Diễm khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh, nói: "Nha đầu kia đã nhảy xuống hồ bỏ trốn, truyền lệnh xuống, lục soát toàn thành, đồng thời phái người nhanh chóng phong tỏa cửa thành lại, nếu cấm vệ quân hỏi thì cứ nói là truy nã phạm nhân quan trọng."
An Trừng vâng dạ, mang theo mấy người vội vàng rời khỏi Lãm Nguyệt Lâu.
Bùi Diễm đi khỏi Lãm Nguyệt lâu, không để ý đến Diệp lâu chủ đang khom lưng đưa tiễn, hắn vội vàng đi được một đoạn, lại dừng ở giữa cầu.
Hắn chắp tay nhìn lên trên không trung của Lãnh Nguyệt, nghiêng đầu thấy Thôi Lượng đứng ở một bên, cười lạnh nói: "Tử Minh, ngươi nói xem, nha đầu này là thật sự ngây thơ? Hay là giả bộ ngây thơ?"Thôi Lượng nhìn ánh trăng chiếu trên hồ, cúi đầu, im lặng không nói.
Càng về đêm, khách của Lãm Nguyệt Lâu đã về dần, tiếng đàn dần biến mất.
Tố Yên bước vào phòng ngủ, cảm thấy toàn thân đau nhức, thị nữ Bảo Nhi đi lên xoa bóp bả vai cho nàng ấy, nói: "Đại tỷ, nếu tỷ cảm thấy mệt mỏi thì nghỉ ngơi vài ngày đi, đêm nay tỷ đã bồi rượu hát kịch đến mệt cả người."