Người đăng: VeHuyenHy
Ma đạo tu hành không chú trọng linh căn nhưng công pháp và đấu kỹ thì có. Tu hành công pháp trùng thuộc tính bao giờ cũng dễ dàng và tối đa hóa sức mạnh tự thân hơn, mà ma đạo càng chú trọng vào thực lực nên quanh đi quẩn lại, giá trị linh căn vẫn quan trọng lắm.
Với thổ linh căn, Hứa Tử Du sở hữu một thân thể vững chắc hơn người bình thường. Mật độ cơ bắp nhiều hơn, xương cốt cứng hơn, mạch máu vững hơn.
Với mộc linh căn, Hứa Tử Du sẽ đạt một khả năng khôi phục vết thương tự nhiên rất đáng gờm. Nhiều khi chẳng cần tới linh đan diệu dược, hắn chỉ việc đến một nơi có nhiều thiên địa linh khí, chầm chậm hấp nạp không thôi cũng khôi phục thương thế.
Với thủy linh căn, thiên hướng tu hành của Hứa Tử Du sẽ nghiêng về tốc độ về sự uyển chuyển nhiều hơn. Các công pháp liên quan đến thân pháp và nhu thuật sẽ rất hợp với hắn.
Còn với kim linh căn, đây là linh căn cho phép Hứa Tử Du đạt được sức công phá siêu cường, là thiên phú phù hợp để tu hành kiếm pháp và đao pháp.
Hứa Tử Du có cả bốn linh căn nên theo lý thuyết hắn sẽ là thiên tài nhưng đời nào hồng như vậy.
Cơ thể con người có giới hạn nên cái gì nhiều quá cũng không tốt. Rộng thì không sâu, mà sâu thì không rộng. Càng sở hữu nhiều linh căn, tiềm lực tu hành về sau càng ít ỏi. Nói một cách dễ hiểu, những lợi ích vừa kể trên sẽ giảm sút với sự xuất hiện của một linh căn khác.
Thông thường, tam tạp linh căn là tư chất tối thiểu để nhập môn tu hành, còn tứ tạp linh căn cùng lắm là học chút da lông. Ngũ hành khuyết hỏa của Hứa Tử Du chính là loại phế vật đấy.
Tu hành giới có câu: ngụy linh căn đừng ham tu hành làm gì, ở lại nhân gian học võ nhiều khi còn sống thọ hơn. Thật vậy, ở tu hành giới, thực lực không bằng người, chết không đáng tiếc, tu vi không lại người ta, trở thành đá kê chân cũng không được than oán với ai.
Hứa Tử Du muốn sống thì phải chạy khỏi Ngự Ma Tông nhưng từ ngày bị bắt vào Lò Luyện Cổ, tương lai của hắn chỉ có một hướng đi duy nhất, đấy là tu hành.
May mắn thay, Hứa Tử Du không ở trong chính phái. Chính phái thấy ngụy linh căn đã né như né tà chứ ma đạo thì không. Ma đạo đòi hỏi sự nhẫn tâm với bản thân, điểm đấy hắn làm được.
Trong những phương pháp tu hành Hứa Tử Du tìm hiểu, luyện thể có lẽ là hướng đi dành cho hắn, bởi hắn quen chịu đòn. Hơn nữa, cơ thể hắn có bí mật, hắn có thể tận dụng nó.
Công pháp ma đạo mang thiên hướng cực đoan, tức tàn phá cơ thể hay hi sinh một cái gì đó để đạt tới ngưỡng sức mạnh cao cường. Mà quá trình tàn phá đấy lại thuộc một bộ phận của luyện thể. Đấy cũng là lý do tại sao người ta thường nói đặc tính công pháp ma đạo ngoại trừ quỷ dị còn là phá kích. Bởi ma đạo đạt đến mức tối thượng liền sở hữu một lượng sức mạnh kích phá rất khủng khiếp. Một quyền trấn thiên địa không hề nói chơi.
Hứa Tử Du có tài nguyên từ động phủ của Hồ trưởng lão, lại “được” ăn đòn từng bữa ở Tụ Linh Sơn nên cơ thể hắn giờ này đã đạt ngưỡng tối đa với Định Pháp sơ cảnh. Thậm chí, sau khi bị khảo hình ở ma ngục Chấp Pháp Đường và được chữa trị tại Dược Y Đường, Hứa Tử Du có cảm giác bản thân sắp đột phá rồi. Song trọng đột phá.
Hứa Tử Du trực tiếp khoanh chân đả tọa, đợi khi trời tối liền phục dụng Uyên Độc Đan của Chấp Sự Đường. Ngự Ma Tông quy định khi đệ tử tạp dịch tấn cấp ngoại môn, mỗi người sẽ nhận được ba viên Uyên Độc Đan để hỗ trợ tu hành ban đầu. Hôm nay Hứa Tử Du dùng viên đầu tiên để đột phá cảnh giới, tính ra vẫn lời chán.
Thiên địa linh khí trên Tụ Linh Sơn nhanh chóng hội tụ quanh người Hứa Tử Du rồi thâm nhập cơ thể, cố gắng tàn phá như trước nhưng người hắn lại rất vững vàng. Tình trạng khác rất nhiều so với thời điểm đột phá Định Pháp trung cảnh trước đó với Hồ trưởng lão.
Lần đấy Hồ trưởng lão gấp gáp, Hứa Tử Du cũng chưa chuẩn bị đầy đủ. Còn bây giờ, lão ta chết rồi, hắn lại nhận cơ duyên mà hoàn thiện thể thuật lẫn pháp lực giai đoạn đầu.
Trạng thái no đủ, đột phá tựa như nước chảy mây trôi.
Giây đầu Hứa Tử Du hít vào, giây sau đã trở thành Định Pháp trung cảnh. Đồng thời, giới hạn thân thể cũng được mở lên một tầng cao mới. Lỗ chân lông hắn nở ra, các dòng dịch đen nhầy hôi tanh bị đào thải để tinh thuần thể chất.
Hứa Tử Du cố chịu đựng để ổn định cảnh giới. Song, hắn lại gặp một cơ may ngoài dự liệu. Mà không, thực ra hắn đã đoán được.
Khí tức quanh người Hứa Tử Du thay đổi. Vừa cuồng bạo vừa âm trầm.
Là ma khí.
Ma tam thiếu đột phá Định Pháp thượng cảnh mới sinh ma khí. Hứa Tử Du đột phá Định Pháp trung cảnh đã có ma khí. Suy ra, cơ thể của hắn hợp ma công hơn đối phương.
Có ma khí bàng thân, Hứa Tử Du đã chắc suất một bước vào Tiềm Hư cảnh để trở thành đệ tử nội môn Ngự Ma Tông. Tuy nhiên, kinh nghiệm sinh tồn trong Lò Luyện Cổ cũng như ở Tụ Linh Sơn đã giúp hắn nhận ra một chân lý: biểu hiện xuất sắc quá dễ yểu mệnh.
May mà Hứa Tử Du tạm thời được lưu lại Tụ Linh Sơn nên không ai phát hiện.
Đột phá thành công, Hứa Tử Du liền được đà thăng tiến mà đẩy cao tu vi nhờ vào nguồn năng lượng tích trữ đến từ trái tim của Hồ trưởng lão. Hắn đã cố gắng đè nén tu vi từ đó đến giờ, chờ đợi một thời khắc hoàn mỹ nhất để xả ra. Bây giờ là lúc ấy nên cảnh giới Định Pháp trung cảnh vừa đột phá không những được ổn định ngay mà còn đi thêm một bước dài.
Thoáng chốc, tu vi của Hứa Tử Du đã dừng chân tại Định Pháp trung cảnh sơ giai đỉnh phong, chỉ còn cách một bước nữa là vào trung cảnh trung giai.
Tốc độ tu hành thật sự choáng ngợp với một ngụy linh căn như hắn.
Hứa Tử Du không muốn trở nên già yếu giống như Hồ trưởng lão. Đằng nào hắn cũng có nhiều chuẩn bị ban đầu hơn với lão nên tương lai chắc chắn tươi sáng hơn.
Tu hành không cần vội, không lại uổng phí công sức ẩn nhẫn.
Dục tốc bất đạt.
“… Má thật, thối quá!”
Ổn định cảnh giới không lâu, Hứa Tử Du liền choáng váng đầu óc vì đống tạp chất đen bị bài trừ khỏi cơ thể. Hắn nhanh chóng đi tắm để gột rửa cái bẩn, sẵn tiện tận hưởng sau quãng thời gian khó khăn ở ma ngục.
Dựa theo lời Thẩm cô nương, dường như hắn là người duy nhất còn sống lành lặn bước ra khỏi đấy. Cá nhân hắn không đồng ý vế “lành lặn” lắm nhưng sau khi được giới thiệu những nạn nhân trước đó, hắn cũng im.
Còn sống đã tốt, thêm tí sẹo tính là gì.
Ngày hôm sau, Tụ Linh Sơn được giải lệnh giới nghiêm, các đệ tử ngoại môn liền ùa vào như ong vỡ tổ. Người nào người nấy trông thấy Hứa Tử Du liền mừng rơi nước mắt.
“Sư đệ, nghe nói ngươi luyện công gặp vấn đề không thể xuống giường, sau này tu hành khó khăn có thể tìm vi huynh, vi huynh nhất định hướng dẫn chu đáo.”
“Sư đệ, xa nhau mấy ngày sư tỷ nhớ ngươi muốn chết… Mà khoan, sao đệ mang đồng phục ngoại môn, tu hành có thành tựu rồi sao?”
“Chúc mừng Hứa sư đệ!”
Người người nhao nhao vây Hứa Tử Du vào giữa, tay bắt mặt mừng như thể đôi bên thân thiết lắm. Hắn không tiện từ chối ý tốt, đành gãi đầu thẹn thùng: “Đa tạ các sư huynh, sư tỷ đã quan tâm, chỉ là đệ may mắn thôi. Ngày sau mong được mọi người chiếu cố.”
“Ừ, may mắn cũng là thực lực. Còn bây giờ mở động đi, không ta xiên đệ bây giờ.”
Hứa Tử Du: “…” Đang cảm động mà ăn nói gì kỳ vậy.
Ngoại môn sắp chuẩn bị tiểu bí định kỳ để các đệ tử tranh phong thay đổi vị trí xếp hạng. Vị trí càng cao, tài nguyên nhận về hằng tháng càng lớn. Thậm chí, vị trí ở tít tắp trên cùng lại càng có lượng tài nguyên chênh lệch hoàn toàn. Đệ tử mà đãi ngộ còn cao hơn cả trưởng lão.
Mặc dù Ngự Ma Tông không nói gì nhưng đệ tử nào cũng hiểu. Tại Ngự Ma Tông, thực lực quyết định tất cả. Muốn có tài nguyên, muốn có địa vị, cứ mạnh đi là sẽ có.
Tụ Linh Sơn đóng cửa mấy ngày liền, ai cũng sốt ruột, chỉ đợi vừa mở là sẽ lao lên tranh giành, thậm chí còn không tiếc nguyên thạch. Hứa Tử Du chỉ có một mình, đương đầu với ngần nấy người cũng khiến hắn áp lực nhưng chuyện gì cũng phải làm tuần tự.
Ngày đầu tiên khó tránh khỏi hỗn loạn, Hứa Tử Du may mắn lắm mới vượt qua. Từ ngày thứ hai đổ đi, hắn dần nắm được tiết tấu của người đến nên ứng phó tốt hơn hẳn.
Mặt khác, nhờ tầng thân phận đệ tử ngoại môn, Hứa Tử Du giờ này được tính ngang hàng với bọn họ nên dù tức giận tới đâu, bọn họ cũng không thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn. Với cả, phía Chấp Sự Đường cũng cho người tới hỗ trợ nên đỡ đần phần nào.
“Sư đệ, hôm nay không có tên nào quấy rối chứ?”
Lạc Tông Trạch của Chấp Pháp Đường lại được cử đến ổn định trật tự. Hai người bọn hắn khá thân thiết với nhau, nhưng chỉ khi một trong hai không bị Chấp Pháp Đường gô cổ thôi.
Hứa Tử Du còn nhớ ngày hắn bị bắt. Thái độ Lạc Tông Trạch khi ấy thay đổi hoàn toàn.
“Những ai quấy rối đều bị các sư huynh, sư tỷ khác hội đồng một trận rồi. Sư huynh cứ yên tâm, đệ vẫn kiểm soát được tình hình.” Hứa Tử Du chắp tay chào hỏi.
Lạc Tông Trạch gật gù, chợt hắn hỏi: “… Khí tức của sư đệ hơi khác, đột phá rồi à?”
Hứa Tử Du chớp mắt một lúc, gãi đầu đáp lại: “Dạo này đệ đang nghiên cứu thể thuật. Nhờ Hình chấp sự và thuốc men của Dược Y Đường nên có đột phá đôi chút.”
Nhắc tới chuyện cũ, Lạc Tông Trạch liền hiểu vấn đề. Hắn bảo:
“Chức trách không thể nhìn quan hệ tương thân, mong sư đệ không để bụng.”
Hứa Tử Du vội lắc đầu: “Đệ nào dám trách.”
Lạc Tông Trạch bật cười thành tiếng, không nói gì thêm.
Vào hôm Hứa Tử Du được ân xá, hắn đã thấy ánh mắt của đối phương hướng về Hình chấp sự. Đấy không phải con mắt của một người đơn thuần, mà là một con sói hoang ẩn nhẫn chờ ngày có cơ hội cắn ngược lại kẻ đã hãm hại mình.
Lạc Tông Trạch thích ánh mắt đấy. Ấn tượng của Hứa Tử Du trong mắt hắn cũng thay đổi theo. Với biểu hiện bây giờ, hắn dám cá Hứa Tử Du đang chờ đợi thời cơ.
“Trước đây thân phận cách trở, hai ta không tiếp xúc nhiều. Từ giờ mong sư đệ chiếu cố.”
Hứa Tử Du sửng sốt: “Đa tạ sư huynh, câu đấy nên để đệ nói mới phải.”
Lạc Tông Trạch gật gù, lại đổi chủ đề: “À phải, đệ có định tham dự tiểu bí kỳ này không?”
“Đệ mới thành đệ tử ngoại môn được bao lâu chứ. Công pháp còn chưa có, kinh nghiệm chiến đấu lại bằng không, tham gia sớm e chỉ làm bao cát cho các sư huynh, sư tỷ.” Hứa Tử Du gãi đầu cười khan: “Đợt này chắc đệ chỉ đến quan sát thôi.”
Câu trả lời không ngoài dự đoán của Lạc Tông Trạch lắm. Hắn mỉm cười vỗ vai đối phương.
“Phải, cứ từ từ thôi, không cần vội vàng. À, sẵn tiện cho đệ cái này.”
Chợt hắn lấy một quyển sách cũ trong ngực áo cho Hứa Tử Du.
“Đây là bản lý giải Tiểu Ma Công của ta. Đệ lấy về nghiên cứu thêm, chỗ nào không hiểu thì đến Chấp Pháp Đường tìm ta.”
Hứa Tử Du há hốc mồm, nói không thành lời: “S-sư huynh, thế này…”
“Chỉ là Tiểu Ma Công thôi, không phải bí pháp gì đặc biệt. Cả tông ai cũng luyện cả.” Lạc Tông Trạch xua tay: “Sư đệ cứ xem như quà đền bù cho vụ lần trước đi.”
Lạc Tông Trạch là người đã nói “Chức trách không thể nhìn quan hệ tương thân” nên Hứa Tử Du tin bản lý giải Tiểu Ma Công này không liên quan gì tới đền bù. Theo suy nghĩ của hắn, e rằng mục tiêu của món quà này là lòng tin. Về phần nguyên nhân, có lẽ hắn phải tìm hiểu thêm.
Người nghèo không chê đồ chùa, Hứa Tử Du lập tức nhận lấy, chân thành cảm tạ.
“Đa tạ sư huynh, đệ sẽ tu luyện thật tốt.”..