Người đăng: VeHuyenHy
Dược viên tọa lạc ở vùng khí hậu tương đối ấm áp, mật độ thiên địa linh khí dày đặc hơn những nơi khác một chút. Kỳ thực, chỉ cần cách xa Ma Uyên, môi trường tự nhiên tốt hẳn.
Là nơi nuôi trồng dược liệu phục vụ ngoại môn, quy mô dược viên cực kỳ lớn, chí ít phải hai ngọn núi lớn và mấy con đồi liền. Bên ngoài có trận pháp phòng thủ bảo hộ, bên trong có Tụ Linh Trận tập hợp linh khí, trong nữa lại có thêm tiểu trận để điều chỉnh độ nồng đậm.
Hứa Tử Du nghe nói dược viên có linh tuyền băng ngang. Hắn mới nghe và thấy trong sách chứ chưa gặp lần nào. Thật tâm mà nói, đối diện nó khiến hắn hơi chóng mặt.
Nồng độ linh khí của linh tuyền quá cao, Định Pháp trung cảnh như Hứa Tử Du khó mà trụ vững qua năm phút. Nếu không nhờ chấp sự Tiềm Hư cảnh dẫn đường và bảo hộ, e rằng hắn đã say linh khí, nằm chờ chết bên dòng linh tuyền tràn ngập sức sống.
“Lần đầu nhìn thấy linh tuyền?”
Chấp sự của dược viên có vẻ là người thân thiện, dọc đường này bắt chuyện với Hứa Tử Du khá nhiều. Hắn muốn mở rộng quan hệ với nơi này nên cũng hòa nhã.
“Vâng, để cho chấp sự phải thấy cảnh xấu hổ rồi.” Hứa Tử Du gãi đầu ngại ngùng.
Chấp sự cười ha hả: “Không cần ngại, mạch linh tuyền ở đây thuộc trung phẩm, Tiềm Hư cảnh chưa chắc đã chịu lâu, ngươi gắng gượng chờ đợi trong năm phút mà không ngất là giỏi rồi.”
Linh thạch là dạng kết tinh của linh khí, phẩm chất sẽ cao hơn, nhưng vì gắn với đơn vị tiền tệ, ít ai tu hành trực tiếp nhờ vào linh thạch. Hơn nữa, linh khí dễ vào người hơn.
Linh tuyền là dạng lỏng của linh khí. Tu hành giả có thể sử dụng trực tiếp thông qua đường ăn uống. Nhưng không phải ai cũng sống sót sau khi uống. Đại khái là bổ quá hại thân.
Nhục thân không đủ chắc, kinh mạch yếu ớt sẽ khó mà chịu nổi nguồn linh khí khủng khiếp của linh tuyền. Hơn nữa, đầu linh tuyền này cực kỳ lớn, một giọt của nó nhiều khi tích lũy lượng thiên địa linh khí lớn hơn cả một viên nguyên thạch trung phẩm.
Hứa Tử Du chịu đựng được lâu thì chấp sự phần nào đã đoán hắn luyện thể thuật. Ngặt nỗi, thể thuật và trận pháp lại là hai phạm trù không liên quan tới nhau. Nhưng nếu Chấp Sự Đường quyết định trao nhiệm vụ cho hắn thì ít nhất phải đáp ứng yêu cầu tối thiểu.
“Đệ tử có chuyện thắc mắc. Tại sao treo thưởng nhiệm vụ này lại cao bất thường vậy ạ?”
Treo thưởng nhiệm vụ này còn cao hơn cả nhiệm vụ liên quan tới đan dược, thậm chí cao gấp đôi. Qua tìm hiểu, Hứa Tử Du biết giá trị treo thưởng đã được thay đổi những hai lần mới ra được cái giá đấy. Dẫu thế, các đệ tử vẫn tránh nhiệm vụ đấy như tránh tà.
Chấp sự đảo mắt: “Biết sao được. Nhiệm vụ này trước đây do Hồ trưởng lão của Tụ Linh Sơn đảm nhiệm nhưng ông ta chết giữa đường, ngoại môn cũng chẳng còn trận pháp sư nào. Mặc dù Dương trưởng lão thỉnh thoảng sẽ ra tay điều chỉnh, nhưng ngài ngự trên cao lại phải bận tâm tới mấy chuyện cỏn con này thì mặt mũi chấp sự chúng ta để đi đâu đây.”
Chợt gã xoay người sang, tặc lưỡi nhướng mày với Hứa Tử Du.
“Dược viên đã treo thưởng nhiệm vụ từ ba tháng nay, sao tới giờ ngươi mới nhận? Có phải ngươi đang đợi bổn dược viên nâng thưởng rồi mới hành động?”
Hứa Tử Du vội lắc đầu.
“Chấp sự hiểu lầm. Đệ tử mới được tấn cấp ngoại môn không lâu, hiện vẫn còn trong thời gian bảo hộ nên không để tâm tới. Hiện thời có thời gian rảnh nên mới nhìn thấy nhiệm vụ. Nếu chấp sự không tin, Chấp Sự Đường có thể cho ngài câu trả lời.”
“… Ngươi vẫn còn trong thời gian bảo hộ?!”
Chấp sự trợn mắt khó hiểu. Định Pháp trung cảnh mà còn bảo hộ cái quỷ gì.
Hứa Tử Du cười khổ đáp: “Đệ tử nói thật. Đệ tử chỉ mới tấn cấp vài tháng gần đây thôi.”
Vừa nói, hắn vừa nâng ba ngón tay chỉ thiên, thề thốt rất nghiêm túc.
Không như phàm nhân xem nhẹ lời thề, tu hành giả rất tối kỵ thề thốt linh tinh, không lại dẫn tâm ma quấy nhiễu tu hành. Một khi đã thề, quá tám phần lời nói là sự thật.
Chấp sự không phải người xấu tính, gã chỉ tính xả giận cho khỏi bực bội.
Mấy tháng qua bọn gã thực sự khổ quá. Mỗi lúc linh được đạt kỳ sinh trưởng nhất định, mật độ linh khí liền hỗn loạn. Chất lượng linh khí bổ trợ sẽ ảnh hưởng tới quá trình thu hoạch, có thể đạt chất lượng luyện hóa đan dược hay không khó mà nói trước.
Đạt liền tốt, nhưng không đạt thì tới công chuyện với Dương trưởng lão.
Bọn gã lo âu bổng lộc hằng năm là một phần, nhưng chín phần còn lại đến từ nỗi sợ Dương trưởng lão. Chỉ cần linh dược không đạt đủ chất lẫn lượng, lão ta sẽ bắt người của dược viên bù vào. Dù sao luyện hóa tu hành giả cũng cho ra đan dược ổn áp.
Môi trường làm việc của dược viên nghe thì lý tưởng chứ người ở trong lại không cười nổi. Sai sót một li nhỏ thôi cũng dẫn tới đại thảm họa.
Hứa Tử Du thông cảm cho dược viên nhưng nếu bọn gã biết hắn là nguồn cơn của mọi việc, không biết thái độ đối đãi hắn sẽ thay đổi đến mức nào. Hẳn là nghiêng trời lệch đất.
“Đến nơi rồi.”
Chấp sự đưa Hứa Tử Du đến nơi thi hành nhiệm vụ. Nơi này cách xa linh tuyền, nằm trên một ngọn đồi thuộc phía tây. Xét vị trí, nơi này chắc xa Ma Uyên nhất.
“Đám Hỏa Vân Thảo đang trong quá trình trưởng thành quan trọng nên cần một lượng linh khí tập trung. Trước khi ngươi tới, chúng ta đã dùng linh thạch bù đắp, nhưng làm thế sẽ khó mà cải thiện chất lượng lâu dài, hơn nữa còn tốn kém. Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là thiết lập Tụ Linh Trận xung quanh ngọn đồi, sẵn tiện đặt ba hạn mức để chúng ta còn kiểm soát mật độ linh khí theo thời kỳ tăng trưởng. Ngươi còn thắc mắc gì không?”
“… Chỉ vậy thôi sao?” Hứa Tử Du nghiêng đầu.
Chấp sự: “…” Ngươi có thể nói tiếng người không?
“Người nghĩ nhiệm vụ này dễ lắm à?” Chấp sự lay trán.
Hứa Tử Du gãi một lúc rồi gật gù. Chấp sự chẳng biết nói gì hơn, chỉ đánh giá hắn ngựa non háu đá rồi lắc đầu bỏ đi. Tất nhiên, gã không đi quá xa, đại khái vẫn ở trong phạm vi ngọn đồi để còn giám thị, tránh trường hợp hắn trộm linh dược đi bán.
Lúc trước đã có vài vụ như vậy rồi, dù kiểu gì cũng tóm lại thành công. Nhưng vấn đề nằm ở Dương trưởng lão. Với lão, linh dược bị hái đã không còn là linh dược của dược viên. Thu hoạch không đúng cách, lấy về liền vô dụng, chi bằng dùng mạng của kẻ trộm bù vào.
Nói chung, Dương trưởng lão là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo nhưng mang khuynh hướng cực đoan. Toàn bộ quá trình nuôi trồng linh dược phải chuẩn mực tuyệt đối, một chút tỳ vết thôi cũng khiến cho lão ta nổi cơn tam bành.
Chấp sự đã nói chuyện này cho Hứa Tử Du biết rồi nên hi vọng hắn thu liễm bớt. Ngông quá sinh sự lại phiền toái. Chấp sự không muốn bị cuốn vào rắc rối.
Trên thực tế, Hứa Tử Du không ngông, cũng không tự tin thái quá, hắn hoàn toàn đủ sức hoàn thành yêu cầu mà không phạm bất cứ sai lầm nào.
Tụ Linh Trận là trận pháp cơ bản, tu hành giả đạt đẳng cấp cao ít nhiều đều biết dựng. Cái khó là làm sao tự do điều chỉnh nồng độ linh khí có thể tụ về, khi đấy mới thực sự cần chuyên gia.
Hứa Tử Du làm tạp dịch tại Tụ Linh Sơn trong một quãng thời gian dài. Hắn vừa học vừa thực hành cùng một lúc với Tụ Linh Trận chín nấc khí, độ phức tạp đạt mức cao nhất.
Trước khi Hồ trưởng lão thực hiện mưu đồ, Hứa Tử Du đã thuần thục trận pháp trong Tụ Linh Sơn. Trận nào hắn không rõ, riêng Tụ Linh Trận hắn có thể lý giải từ dễ tới khó, từ đơn sơ tới phức tạp nhẹ nhàng như trở bàn tay, căn bản không có chút khó khăn nào.
Ba nấc khí vẫn nằm trong ngưỡng dễ, Hứa Tử Du chỉ tốn một canh giờ là dựng xong, sau dành thêm mười lăm phút để thử nghiệm và điều chỉnh các nấc khí.
Hoàn thành nhiệm vụ, Hứa Tử Du liền thông báo với chấp sự.
“Ngươi xong rồi á?!”
Chấp sự xém chút là phun sạch ngụm nước trà vừa uống. Gã vội vội vàng vàng chạy lên đồi kiểm tra, sẵn tiện xem xét tính tương hợp của Hỏa Vân Thảo.
Đám cỏ đỏ thẫm được tẩm bổ linh khí tốt tới nỗi bắt đầu xả ra những làn khói đỏ nóng rực như lửa. Hứa Tử Du đứng xa xa cũng cảm nhận được cái nóng. Mới kỳ trưởng thành đã thế thì đến lúc thu hoạch không khéo sẽ còn nóng nực hơn.
Hứa Tử Du bắt đầu hiểu cảm giác của các đệ tử nhận nhiệm vụ thu hoạch rồi.
Chấp sự không tin Hứa Tử Du lại hoàn thành nhiệm vụ nhanh đến thế. Gã chạy đông chạy tây, chạy từ bên đồi này đến bên đồi khác để kiểm tra mọi ngóc ngách. Hành vi cẩn trọng tới mức này thì Hứa Tử Du cũng không biết nói gì. Ăn thưởng cao không phải chuyện dễ dàng.
Sự thực đánh chết đánh giá cá nhân. Tụ Linh Trận do Hứa Tử Du dựng lên quá tốt, chất lượng có thể nói vượt xa những gì mà gã đã kỳ vọng. Với ngưỡng này thì hoàn thành nhiệm vụ là điều chắc chắn, nhưng chấp sự lại có một ý nghĩ khác, một ý nghĩ hoàn toàn mới toanh.
“Ngươi có thời gian nhận thêm nhiệm vụ không?” Gã đề nghị.
Hứa Tử Du đáp: “Chấp sự, thời gian làm nhiệm vụ có hạn, đệ tử phải lên đường ngay để còn báo cáo kịp lúc với Chấp Sự Đường.”
“Không sao, riêng chuyện đấy ta có thể làm chủ báo lại giúp ngươi. Bổn viên muốn giao thêm nhiệm vụ, treo thưởng tất nhiên không làm ngươi thất vọng. Ngươi muốn nhận chứ?”
Chấp sự phẩy tay, thái độ niềm nở vạn phần.
Hứa Tử Du hơi bị ngợp, hắn lùi lại một bước, chắp tay khom mình.
“Mời chấp sự dẫn đường.”
Có được sự tín nhiệm của dược viên liền tốt, mặc dù chưa chính thức nhưng hắn đoán biểu hiện của mình không tồi, chí ít đã đạt ngưỡng chấp nhận của chấp sự nơi đây.
Không đồng ý lại có lỗi với bản thân, hắn phải chấp nhận chứ. Cơ hội không tới hai lần...