Người đăng: VeHuyenHy
Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách.
Gặp nguy mà không đánh lại thì chạy để bảo toàn tính mệnh là cách tốt nhất. Hứa Tử Du có thể đánh với yêu thú Định Pháp thượng cảnh chứ gặp tầng thứ Tiềm Hư cảnh thì phải chạy vội để bảo mệnh. Hắn còn chưa muốn chết. Với cả, nhiệm vụ của hắn không phải con này.
“... Chạy nhanh thật đấy, ta còn không để ý.” Khóe miệng Thẩm Vân Mai giật nhẹ.
“Chạy nhanh cũng là bản sự.” Ma Trường Tô vừa nốc đan dược khôi phục pháp lực vừa nói: “Không có hắn, đám yêu thú trong pháp trận sẽ quấy nhiễu chúng ta mất.”
“Ồ, ngươi bắt đầu xem trọng hắn rồi sao?” Thẩm Vân Mai cười khanh khách.
Ma Trường Tô không nói gì cả, ánh mắt sắc lẻm vẫn khóa chặt Thanh Phong Yêu Ưng đang gượng dậy. Những dải vải lụa mềm mại của Thẩm Vân Mai đã bị nó xé toạc.
Đôi mắt Thanh Phong Yêu Ưng tỏa ra một luồng nộ sát khủng khiếp. Con ngươi hóa thành đỏ rực, yêu khí hiển hóa dưới hình dạng thanh mang.
Nó quật cánh về phía trước, phong đao cắt đứt mấy gốc cây liền.
Oành—?!
Ma Trường Tô vừa tránh đòn vừa phản công, bộ pháp lướt đi trên đất như bóng ma, sau lưng tỏa ra năm kiếm ảnh để phối hợp tấn công. Trong khi đó, Lạc Tông Trạch thi triển kiếm pháp từ xa để quấy nhiễu Thanh Phong Yêu Ưng.
Hai người phối hợp nhuần nhuyễn, tưởng chừng sẽ đảm nhiệm luôn việc tiêu diệt Thanh Phong Yêu Ưng nhưng không phải. Chủ công trong trận đầu lại là Thẩm Vân Mai bởi từ nãy đến giờ cô vẫn chưa tiêu hao pháp lực.
Mặt khác, công pháp của cô thiên về tính khinh linh và trói buộc, rất hợp để khống chế hành vi tung cánh bay lượn của Thanh Phong Yêu Ưng.
Ba người bọn hắn chưa đạt đến cảnh giới cao nên không thể vừa bay lượn vừa chiến đấu, chí ít phải đến Tiềm Hư cảnh, pháp lực đủ dồi dào thì mới vừa sử dụng pháp khí phi hành vừa chiến đấu nhuần nhuyễn như một tu hành giả thực thụ được.
Uỳnh!
Thanh Phong Yêu Ưng liên tục bị đánh lùi ra sau, cơn giận đã tích lũy đến đỉnh điểm. Nó há mồm hống một tiếng, sóng âm hùng hậu công kích về phía đối thủ.
Thẩm Vân Mai nhanh trí triệu hồi một loại pháp khí phòng ngự, song sức chống chịu của nó chỉ đủ để thuyên giảm một phần sát thương nhỏ.
Khóe miệng Thẩm Vân Mai chảy ra máu tươi, gương mặt nhợt nhạt.
“Khốn kiếp, yêu thú Tiềm Hư cảnh có khác.” Cô gạt máu tươi rồi phục dụng đan dược trị nội thương, bước chân nhanh nhảu lùi ra sau lưng hai người còn lại.
“Chậc, chuyến này đen đủi thật, không biết đổi vị trí là may hay rủi nữa.”
Lạc Tông Trạch thi triển kiếm khí tạo thành một cái lồng quấy nhiễu ngay khi thấy Thanh Phong Yêu Ưng chuẩn bị đập cánh bay lên lại bầu trời. Cùng lúc đó, Ma Trường Tô cũng lôi ra vài lá phù lục để hỗ trợ tấn công, đồng thời tính toán đối sách.
Huyết Sắc Yêu Kê và Thanh Phong Yêu Ưng đều thuộc điểu tộc nhưng cấp bậc lại không hề ngang nhau. Chưa bàn đến tu vi cảnh giới, chỉ mỗi huyết mạch thôi là chim đã hơn hẳn gà rồi.
Huyết Sắc Yêu Kê có cái gì, Thanh Phong Yêu Ưng liền có cái nấy, hơn nữa còn mạnh gấp nhiều lần. Thế nên lớp lông vũ của nó mới cứng cáp đến nỗi kiếm khí không cách nào chém đứt, buộc phải tập trung bằng kiếm quang.
“Đấu với một con còn đỡ hơn là một đám, chí ít vẫn còn đường sống.”
Ma Trường Tô cắt kiếm vào tay, máu tươi chảy dọc trên lưỡi kiếm lạnh lẽo.
Máu tươi hòa vào kiếm khí khiến hắc khí trở nên đỏ thẫm hơn. Đồng thời, mùi máu tươi được khuếch đại còn thu hút sự chú ý của Thanh Phong Yêu Ưng.
Đôi cánh đang vùng vẫy bỗng dừng lại, đôi mắt hóa đỏ rực vì phẫn nộ của Thanh Phong Yêu Ưng rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu. Mùi máu đang kích thích nó.
“Dây dưa mãi không phải chuyện tốt. Ta sẽ giữ chân nó, hai người các ngươi thôi động phù bảo đi.” Ma Trường Tô lao tới, huyết khí bao quanh cơ thể rồi hóa thành một thanh kiếm mạnh mẽ khôn cùng, đến nỗi mặt đất cũng hiện cả vết cắt.
Oành—?!
Ma Trường Tô giao chiến với Thanh Phong Yêu Ưng, phong mang bất tận.
Lạc Tông Trạch và Thẩm Vân Mai liếc mắt sang, sâu bên trong con ngươi liền hiện lên dị quang. Trong mắt bọn hắn bây giờ, nếu như thôi động phù bảo thì giết Thanh Phong Yêu Ưng không phải chuyện khó. Dựa vào khí tức, nó chỉ mới cấp sơ cảnh mà thôi. Song, nếu nhân lúc này diệt luôn cả Ma Trường Tô thì về sau sẽ bớt một đối thủ.
Mặc dù Lạc gia và Ma gia giao hảo nhiều năm nhưng minh tranh ám đấu ở tu hành giới lạ gì nữa. Bên ngoài cười nói với nhau, bên trong tìm cách hạ bệ lẫn nhau.
Lạc Tông Trạch muốn đâm một kiếm vào lưng Ma Trường Tô lắm nhưng ngẫm lại thì đối phương nào phải người thường, nếu đã cố tình để lộ lưng ra thì chắc chắn đã tính kế sẵn rồi. Nếu hắn hay Thẩm Vân Mai động thủ, giao kèo động phủ cổ tu hành giả xem như chấm dứt tại đây. Từ nay về sau, đôi bên thực sự trở mặt thành thù.
“Vì đại cục đi.” Thẩm Vân Mai thấp giọng rồi lấy ra một lá phù lục: “Ma đạo hữu còn chưa nói vị trí động phủ cổ tu hành giả, hắn vẫn giữ thế chủ động.”
Lạc Tông Trạch thầm thở dài: “Ta biết chứ. Thôi thì đánh nhanh thắng nhanh.”
Trong lúc cả ba giao chiến với Thanh Phong Yêu Ưng, Hứa Tử Du đã sớm trốn vào trong rừng sâu, vừa duy trì pháp trận vừa giải quyết tàn dư yêu thú.
Lạc Tông Trạch và Ma Trường Tô đã xử lý hết yêu thú Định Pháp thượng cảnh nên Hứa Tử Du chẳng có bao gánh nặng, hắn chỉ cần duy trì Mê Vụ Trận và Huyễn Trận khiến đám yêu thú bất động là có thể sử dụng Huyết Sắc Nhận cắt cổ từng con một.
Không giống màn chém giết đẫm máu của hai người kia, Hứa Tử Du có thói quen thu thập thi thể yêu thú để bán lại cho lò rèn nên hắn luôn tránh những phần có khả năng bán được với giá cao, thành ra tốc độ giết lại chậm hơn. Dẫu thế, đằng kia còn chưa xong việc nên hắn không cần vội, vừa đánh vừa duy trì thể lực lẫn pháp lực là ổn rồi.
Rừng sâu đầy rẫy hiểm nguy, bọn hắn chỉ vừa mới tới đã gặp ngay thú triều, nếu đi sâu vào trong nữa thì có nguy cơ gặp nhiều phiền phức hơn.
Oành—?!
Hứa Tử Du nện quyền vào đầu một con Yêu Hồ, Huyết Sắc Nhận phụ thể trên quyền sáo nhanh chóng xuyên qua đại não. Con Yêu Hồ chết mà không kịp cảm nhận đau đớn.
“Xong rồi nhỉ?”
Đảo mắt nhìn quanh một lượt, Hứa Tử Du không còn phát hiện dấu vết sinh tồn của bất kỳ yêu thú nào khác. Con Yêu Hồ hắn giết ban nãy đã là con cuối cùng.
Hai bên thái dương hắn lấm tấm mồ hôi hột, lồng ngực phập phồng từng hơi thở dốc.
Vừa chiến đấu vừa duy trì trận pháp gây ra lượng tiêu hao rất khủng, bản thân hắn lại không có lượng pháp lực dồi dào nên chống được đến bây giờ cũng nhờ hết vào thể lực.
Tuy nhiên, thể lực của Hứa Tử Du cũng không bất tận. Ban nãy Thanh Phong Yêu Ưng tuy không đánh trúng hắn nhưng móng vuốt nó cũng đã cào rách da. May mà lúc đấy hắn thi triển Thiết Cốt kịp thời nên có thể tránh được vết thương chí mạng. Dẫu thế, đau đớn mang đến cũng không đơn giản, hắn phải dốc hết một bình Liệu Thương Tán mới cầm máu kịp.
Uỳnh!
Thanh Phong Yêu Ưng chinh chiến kịch liệt với ba người Lạc Tông Trạch ở đằng xa, đòn thế tấn công của nó vừa nhanh vừa hiểm hóc, đồng thời tìm kiếm cơ hội để quay lại bầu trời. Mỗi tội ba người bọn hắn liên tục quần chiến nên nó luôn bị giữ chân trên mặt đất.
“Chắc không cần phải sang đó rồi.” Hứa Tử Du thầm thở phào.
Lần đầu tiên gặp yêu thú Tiềm Hư cảnh, Hứa Tử Du cũng khá lo lắng. Hơn nữa, dựa theo nguồn thông tin có được từ doanh trại, khu vực này vốn dĩ nằm khá xa vùng ảnh hưởng của Ma Uyên bạo động. Vì vậy, cao lắm chỉ có yêu thú lai vãng thôi chứ khó mà tạo nên thú triều.
Có điều, nguồn thông tin ấy vô dụng rồi. Một khi ở đây xuất hiện dị biến, khả năng cao toàn bộ đại cục đã phát sinh thay đổi, chẳng qua bọn hắn ở đây chưa nắm bắt thông tin.
Đang lúc nghĩ ngợi, Hứa Tử Du phát hiện một con hạc giấy đang đậu trên cành cây gần đó. Hạc gấp bằng giấy đen, trên đầu lấp lóe một ngọn lam hỏa.
Là phi hạc truyền thư của tứ sư huynh.
Hứa Tử Du cảnh giác xung quanh một lát rồi leo lên cành cây: “Sư huynh.”
Con hạc đen vang tiếng: “Ma Uyên xảy ra bạo động một lần nữa, số lượng yêu thú bị kích động đã tăng lên gấp ba. Phía ngươi thế nào rồi?”
Ma Uyên lại xảy ra bạo động?
Khóe miệng Hứa Tử Du giật nhẹ. Đen đủi như thế?
Hắn đáp: “Ở chỗ ta có một đợt thú triều, chủ công là Thanh Phong Yêu Ưng cấp Tiềm Hư, ba người Lạc Tông Trạch đang phối hợp xử lý.” Hắn đảo mắt một vòng: “Về phần thú triều thì đã giải quyết xong, ta cũng đã gửi tín hiệu cho thôn trấn đằng xa, bọn họ sẽ tự biết lánh nạn.”
“Thú triều?!” Hạc giấy đen cất cánh lên trước mặt: “Ngươi xử lý được thú triều?”
Hứa Tử Du cẩn thận lựa lời: “... Sư huynh, ta là người yếu nhất trong đội ngũ này mà.”
“Lão thập, ta biết ngươi giấu tài. Sư phụ đề cao thực lực trận pháp của ngươi thì nhiễu loạn thú triều có gì khó.” Tứ sư huynh vang giọng qua hạc giấy, ngữ điệu thản nhiên.
Hứa Tử Du im lặng một lát rồi buông hơi thở dài: “Xét thực lực, ta không bằng ba người Lạc Tông Trạch nên chỉ có thể tận dụng điểm mạnh để chứng minh giá trị mà thôi.”
“Chậc, đi cùng đội ngũ với ba tên tiểu tử ấy cũng khó cho ngươi. Xem chừng bọn chúng chọn ngươi trước có lẽ cũng vì đề phòng chuyện như thế này.” Tứ sư huynh suy đoán: “Mà thôi, giữ mạng cho tốt là được. Sau khi xử lý xong Thanh Phong Yêu Ưng, các ngươi lập tức quay về nhận lệnh mới, tuyệt đối không được chậm trễ.”
Hứa Tử Du chắp tay.
“Xin nghe sư huynh. Có điều, phiền sư huynh gửi một tin báo đến.”
“Không cần ngươi nhắc.” Tứ sư huynh tặc lưỡi.
Ngọn lam hỏa nhanh chóng rơi xuống con hạc giấy, chớp mắt đã thiêu đốt trọn vẹn.
Hứa Tử Du phủi tàn lửa trên đầu vai, vẻ mặt khách khí lặn đi trong phút chốc.
Hắn nhìn lại chiến trường của Thanh Phong Yêu Ưng một lúc rồi lắc đầu.
“Thu dọn nhanh vậy.”..