Chương 161: Kéo Dài Thời Gian… Chờ Kỳ Tích
- Chủ thượng yên tâm, chỉ có kỵ binh chính diện ngăn cản, chúng ta có thể từ mặt bên…
Lời Lương Trình còn chưa nói hết, bên trong hai phía sườn bảo trại, có kỵ binh vọt ra.
- …
Trịnh Phàm.
- …
Lương Trình.
Lương Trình giơ lên trường đao, không có cách nào, lúc này chỉ có thể lựa chọn liều mạng, kỵ binh trong quá quá trình xung phong mới hoàn toàn thả nỗi sợ ra ngoài.
Có điều phía bên mình, người kiệt sức, ngựa hết hơi, có thể xông vỡ đội hình đối phương hay không vẫn khó nói, coi như xông tới, tốc độ tất nhiên bị ngăn cản trệ, phía sau có mấy ngàn kỵ binh Càn Quốc vẫn đuổi chết không thả nhất định sẽ bao lại đây, đến thời điểm này, chừng hơn ba trăm người này rốt cuộc có thể chạy thoát được bao nhiêu?
Nhưng đúng lúc này, kỵ binh ngăn cản phía trước, bỗng nhiên chậm lại.
Lương Trình đem đao trong tay lại từ từ để xuống, không xuống lệnh gia tốc xung phong, hắn đương nhiên rõ ràng mục đích của đối phương là gì… Muốn bắt sống.
Thấy kỵ binh Yến Quốc binh cũng bắt đầu hãm lại tốc độ, kỵ binh Càn Quốc bốn phía bắt đầu chủ động tiến hành vây quanh, khoảng cách kéo gần lại, tuy không trong phạm vi che phủ của cung tiễn, nhưng vẫn đủ khả năng siết chặt mọi ngóc ngách chạy thoát của nhóm kỵ binh Yến Quốc này.
- Muốn chiêu hàng sao?
Trịnh Phàm mở miệng nói.
- Hẳn vậy.
Lương Trình hồi đáp.
Lương Trình ra hiệu tất cả kỵ binh Man tộc tụ tập lại, những kỵ binh Man tộc này tự phát làm thành một vòng, đem Trịnh Phàm cùng Lương Trình giữ gìn bên trong.
- Ách, ngươi nói thử xem, trước đây ta có quá bạc tình đối với họ không?
Vào lúc này, Trịnh Phàm thật giống loại người sắp chết nói lời thiện lương.
- Chủ thượng, trước đây lúc ta mang binh, dưới tay không chỉ mang người ở các bộ lạc bất đồng, thậm chí thủ hạ có rất nhiều kẻ thuộc chủng tộc khác.
Trịnh Phàm không rõ tác giả viết về Lương Trình, lúc trước cho nhân vật Lương Trình quá nhiều ngoại chuyện hay không, hoặc lưu lại nhiều bản nháp chưa xuất bản.
Bởi bản thân Lương Trình xảy ra tai nạn xe cộ tạ thế; bộ truyện liên quan đến cương thi Lương Trình được bạn gái A Thu chủ biên, cô ấy không hề nhắc đến cái này.
Kỳ thật trong truyện manga, nhân vật Lương Trình này kỳ thật đặt trong bối cảnh đô thị hiện đại, đối với quá khứ của hắn, chỉ hàm hồ nêu ra một ít, lúc trước có rất nhiều độc giả có suy đoán, thậm chí đem cái gì tưởng tượng Thượng Cổ Tứ đại cương thi ra giải thích, nhưng nguyên tác giả "Lương Trình" vẫn chưa đưa ra lời giải thích xác thực.
Còn lai lịch thật sự của Lương Trình, ngược lại Chủ biên tập Trịnh Phàm này cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ phụ tránh xuất bản, không phải là người chủ biên nội dung.
- Thì sao?
Trịnh Phàm hỏi.
- Chủ thượng, Vương chân chính, chính là tâm của tất cả mọi người, bất luận sinh linh gì, chỉ cần bái dưới trường cờ xí của ngài, đều là thần dân của ngài…
- Giống như…
- Giống như ai?
- Hoàng Đế.
- …
Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm thật sự muốn hỏi rốt cuộc quá khứ của ngươi do ngươi tự bù đắp hay là một bản thảo nháp chưa từng được công bố qua, rốt cuộc dây dưa đến Hoàng Đế, quá khứ của ngươi rốt cuộc thế nào?
Có điều trước mắt không phải lúc cân nhắc những thứ này, lại đi ảo tưởng cái gì Ma Lâm thiên hạ, ngược lại khiến mình cảm giác như thẳng điên.
Người ta đã vây quanh ngươi, như con hổ nhốt trong lồng, hay tính là vua muông thú?
- Chủ thượng đã chém tất cả đầu quan gì trong Miên Châu thành, dù hiện tại bọn hắn nhắc tới điều kiện gì đối với chúng ta, đều là gỉa. Hiện tại bọn hắn bày ra tư thế bắt sống, chỉ muốn moi ra tình báo Yến Quốc từ chúng ta, khả năng cao bọn hắn cho rằng hành động lần này của chúng ta do quan trên sai khiến.
- Chờ ép khô tình báo của chúng ta về sau, đầu chúng ta chắc chắn không còn, ngươi nhìn xem, bọn hắn chẳng mấy chốc sẽ phái người đi bàn điều kiện gọi chúng ta đầu hàng rồi. . .
Trịnh Phàm vừa dứt lời, bên trong kỵ binh đối diện có một tên nam tử dáng dấp quan văn, trực tiếp hướng về bên này mà tới.
- Đáng tiếc đều là giả, A Trình, ta thật sự không muốn làm trung thần Yến Quốc gì, nhưng đầu hàng Càn Quốc chẳng qua đổi phương thức chết khác mà thôi.
Trịnh Phàm dám kết luận như vậy, bởi hắn rõ ràng biết Càn Quốc biên quân vô dụng, cho nên Càn Quốc khả năng cao không chủ động bắc phạt gì, nếu hai nước giao chiến, dù cho ngươi đầu hàng không chiếm được sự trọng dụng, nhưng vẫn cho ngươi một chỗ sắp xếp an vị, nhưng Càn Quốc bên này căn bản không có nhu cầu kia.
- Chủ thượng, chúng ta lại liều mạng lên một lần.
- Tự ngươi có thể lao ra sao? Ta hiện tại không được rồi, trên người đau đến chết, phòng chừng di chứng Ma Hoàn phụ thể, ngươi có thể thoát thì tự thoát đi, về sau hội họp với Người mù Bắc, sau đó tìm cơ hội, sẽ giúp ta báo thù là được.
- Không cần báo thù quá sâu, chỉ cần diệt Càn Quốc là được.
- …
Lương Trình cạn lời.
Lương Trình thật sự muốn nói, nếu ngươi chết đi, không chỉ bản thân ngươi, khả năng bao quát tất cả đám Người mù Bắc tại Thúy Liễu bảo, tập thể nổ chết.
Cho nên, hắn không bỏ Trịnh Phàm chạy lấy người.
- Chủ thượng, ta sẽ không bỏ rơi ngươi.
- Ta đi, lúc này đừng chém gió được không? Nếu Tứ Nương cùng ta ở đây, ngược lại ta có thể cảm giác…
Trịnh Phàm bĩu môi, cười nói:
- Được rồi, hãy đáp ứng.
- Đáp ứng thế nào?
Lương Trình hỏi.
- Đàm luận, cần thận đàm luận cùng họ, ngươi đi đám luận với bọn hắn, từ đãi ngộ tiền lương đến tiền dưỡng lão gì đó, cố gắng kéo dài thời gian.
- Kéo dài thời gian sao?
Lương Trình hỏi rõ ràng.
- Tranh thủ thời gian, chờ kỳ tích xuất hiện.
Lương Trình đặt một người Trịnh Phàm lưu trên lưng ngựa, còn hắn leo người xuống, một tên Man binh bên cạnh tiếp nhận con ngựa, chậm rãi thúc ngựa ra.
Trịnh Phàm nằm nhoài trên lưng ngựa, đưa tay sờ sờ, phía sau lưng mình.
- Áy…
Thật đau.
…
- Thái úy, vì sao không hạ lệnh xung phong!
Một người đàn ông mặc giáp nhẹ cầm trường kiếm trong tay giục ngựa đi tới bên đài xa, trực tiếp chất vấn.
Đài xa là một loại xe ngựa hình thức mở, không lan can, cần dựa vào người hoặc ngựa kéo động.
Mỗi khi Thương Kinh Càn Quốc đến tết hoa đăng, đều có rất nhiều gánh hát hoặc các hoa khôi đại viên đứng trên đài xe vừa dạo phố vừa biểu diễn.
Đài xe phát triển trong quân đội trở thành vị trí thống soái chỉ huy tác chiến.
Lúc này, xung quanh đài xe có hơn một nghìn giáp sĩ nghiêm mật hộ vệ, phía trên có ba người, một người đứng đầu, hai người đứng sau.
Người cầm đầu, tuổi chừng năm mươi, râu dài phiêu phiêu, sắc mặt trắng thuần khiết, môi hồng răng trắng, thân mặc cẩm bào, tự thân có một cỗ khí độ thượng vị giả phát tiết!
Sau thân thể hắn, có hai vị nam tử mặc áo quan bào, đều là trung niên.
Mà người chất vấn kia, tuy trên người mặc giáp trụ, cầm kiếm trong tay, nhưng vừa nhìn đã biết giả vờ giả vịt, bất luận giáp trụ hay thanh bội kiếm kia, đặt trên người hắn thấy thế nào cũng không phối hợp.
- Làm càn, Ngô tiết độ, ngươi dám nói chuyện như vậy với Thái úy!
Một người đàn ông trung niên đứng sau Dương Thái úy, chỉ ngón tay về phía Ngô tiết độ quát lớn nói.
- A…
Trang 82# 1