Chương 21: Ngược Gió Bay Lên
Sói, sẽ không để một con dê làm Thủ lĩnh của bản thân.
Nếu như, không thể thay đổi quan hệ này, như vậy thử thay đổi bản thân đi, để con dê này, học chạy nhanh, học cắn xé, học tranh đấu.
Để nó có thể thét dài với trăng.
Để nó, cảm thấy cỏ khô là thứ khó gặm nhất trên thế giới.
Để con dê này, so với sói, còn càng sói hơn!
Hai tên Man kỵ mò tới đã bị giết, bọn hắn thực sự không may, nơi đóng quân đã đại loạn, đâu đâu cũng thấy dân phu chạy loạn, thế mà lại một mực xông tới nơi này.
Nơi này cũng chỉ có ba tên dân phu, nhưng ba tên dân phu này, lại là đội ngũ chơi game nạp VIP.
Tiết Tam thuần thục dùng chủy thủ cắt đầu hai tên Man kỵ, lại nhìn Trịnh Phàm đang dính đầy máu, cười cười, móc ra một cái khăn tay, đưa cho Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm nhận khăn tay, dùng sức xoa xoa mặt, kỳ thực, không lau còn tốt, vừa lau một cái, mùi máu tanh gay mũi lập tức xộc vào mũi.
Dạ dày lập tức cuộn lên, nhưng Trịnh Phàm cố gắng khắc để, đển bản thân không nôn mửa.
Dưới hoàn cảnh này, nếu hắn khom người nôn mửa, như vậy thực sự làm ảnh hưởng tới không khí.
Tuy rằng biết bản thân có chút “Phế”, nhưng Trịnh Phàm vẫn muốn duy trì biểu hiện tốt nhất trước mặt đám thủ hạ.
- Chủ thượng, lần đầu giết người, khó tránh khỏi có chút không quen, nhưng chỉ cần quen được, ngươi sẽ có thể lĩnh hội được lạc thú trong đó, thực khiến người say mê a. Tới, chủ thượng, uống một hớp rượu đi.
Trịnh Phàm tiếp bầu rượu, hắn không uống, mà đổ lên mặt.
- Hô…
Thở dốc mấy cái, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
- Được rồi, ta không sao.
Trịnh Phàm lần nữa nhặt đao lên.
Tiết Tam hất thi thể không đầu trên ván xe đi, vừa rồi lúc cắt thủ cấp không để ý, giờ chuyển thi thể đi, mới nhìn thấy vết thương trên đó, bỗng le lưỡi liếm môi.
Sức mạnh một đao này, có chút đáng sợ.
Tiết Tam muốn hỏi Lương Trình một chút, nhưng đúng lúc này, doanh địa lại có biến hóa.
Hai ngàn tên Man kỵ đã thuận lợi xông vào trong doanh, nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.
Đám Man kỵ đang chém giết lập tức cảm nhận được không khí không ổn, mà lúc xé bao lương, nhìn thấy trong toàn đá, lập tức trở nên hoang mang.
Mà bên ngoài, hai quân đoàn kỵ binh Yến quốc thành thế đánh bọc đã áp tới, hoàn toàn không cho bọn hắn thời gian suy nghĩ.
Xung phong, bắt đầu!
Yến quốc, vốn là lấy võ lập quốc.
Trong bốn nước lớn, Yến quốc là nơi cằn cỗi nhất, địa chính trị kém nhất, có thể nói, từ khi Yến quốc lập quốc tới nay, cơ bản đều lấy lực một quốc, chống lại toàn một Man tộc trong hoang mạc!
Cũng bởi như vậy, tuy quân địa phương không tính là cái gì, nhưng tinh nhuệ chân chính, kỵ binh chân chính, dù là đã thái bình trăm năm, nhưng cũng có một bầu nhiệt huyết cùng khí chất xốc vác!
Dù là hai bên trực diện chiến trên thảo nguyên, kỵ binh Yến quốc cũng dám chiến thắng, trang bị, kỷ luật của bọn hắn, Man kỵ không thể so được.
Huống chi, hai ngàn Man kỵ trong doanh đang phóng túng cuồng hoan, đội hình vất vả lắm mới sắp được cũng đã tan thành từng mảnh.
Đối mặt với kỵ binh chân chính phóng tới, kết cục, đã định.
Trước sau, hai chi Yến kỵ như hai mũi tên sắc bén, trực tiếp xỏ xuyên trận hình Man kỵ, vừa xung kích, đã đánh đổ Man kỵ, còn lại, chỉ có phân đội ra giết!
Trịnh Phàm lại thấy hai tên Man kỵ hốt hoảng chạy tới, chỉ có điều lần này Lương Trình cũng không bắt tới cho Trịnh Phàm luyện gan, mà trực tiếp cùng Tiết Tam phân đôi, mỗi người một tên, trực tiếp chém giết.
Tiếp đó, nhìn thấy đám Yến kỵ mặc hắc giáp, từ không xa quét tới, có điều bọn hắn cũng không để ý tới ba người Trịnh Phàm, mà tiếp tục đuổi theo Man kỵ.
Lương Trình lui sau mấy bước, tựa bên ván xe.
Tiết Tam lại vỗ vỗ miệng, cảm khái:
- Không biết tướng quân của Yến kỵ là ai, thực sự là đủ ác, lấy tính mệnh dân phu làm mồi, bản thân lại tới đóng cửa giết chó.
- Muốn diệt sạch một nhánh kỵ binh, thực sự quá khó khăn.
Lương Trình lại muốn nói thay cho vị tướng quân một chút:
- Cộng thêm Man tộc theo thể chế bộ lạc, căn bản không có thành trì, muốn diệt hết một bộ lạc, nhất định phải diệt hết thanh niên trai tráng bộ lạc đó trước, nếu không, bọn hắn hoàn toàn có thể lần nữa di duyển…
Đúng lúc này, Tiết Tam đột nhiên nhảy lên, Trịnh Phàm chỉ thấy hai mắt tối sầm lại, đã bị Tiết Tam đẩy ngã nhào ra đất.
“Phập! Phập! Phập!”
Một mũi tên bay vút qua, xuyên qua chỗ Trịnh Phàm vừa đứng, cắm lên ván xe.
Lương Trình cầm đao nhảy qua, bên kia có một tên Man nhân mặc khôi giáp, cao tới hai mét cầm đao đứng đón.
“Leng keng! Leng keng!”
Trường đao của hai bên đối đầu, tia lửa bắn khắp nơi.
Chỉ có điều, chất lượng đao của hai bên khác biệt, hoặc nói, trong tay tên Man nhân là bảo đao, chỉ mới giao phong lần thứ ba, đao trong tay Lương Trình đã trực tiếp gãy vỡ, bản thân Lương Trình cũng bị lực lượng chấn lui hai bước.
Tên Man nhân đối diện, tuy vẫn nắm chắc trường đao, nhưng bản thân cũng lui bốn bước, kém chút ngã ngửa.
- Không cần đỡ ta, tới hỗ trợ đi!
Trịnh Phàm đẩy Tiết Tam ở bên cạnh, tiếp đó thuận thế lăng trái hai vòng, lăn vào dưới gầm xe.
Lúc này, nếu nói cùng lên giết địch, như vậy mới thực là ngu xuẩn.
Bởi Trịnh Phàm hắn hiểu rõ, bản thân có năng lực thế nào, nếu hắn ngu xuẩn xông lên, thể hiện tình cảm không rời không bỏ, đó mới la cản trở.
Nếu như hắn đứng ngoài sáng, còn có thể khiến hai người Lương Trình phân tâm, chẳng bằng lưu manh một chút, trực tiếp trốn đi.
Điều quan trọng nhất, chính là lúc Lương Trình cùng tên Man nhân kia giao kích, hắn đã thấy rõ, trên đao của tên Man nhân kia, ẩn hiện hôi quang!
Võ giả của thế giới này phân thành Cửu phẩm, cụ thể thế nào thì hắn cũng không biết, nhưng hắn rõ một điều, có thể phát sáng, tuyệt không dễ trêu.
- Khà khà khà khà khà.
Tiết Tam cười âm hiểm, cũng học động tác lăn của Trịnh Phàm, chỉ có điều, hắn lăn hướng ngược lại.
Lương Trình ném đoạn đao trong tay xuống đất, hai tay để bên thân, lưng hơi cong, thân thể nghiêng về trước, nhưng ánh mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào tên to con trước mặt.
- Đao của ngươi… đã đoạn!
Tên Man nhân uốn éo cái cổ, lần nữa nắm chắc đao trong tay.
Lương Trình không chút cảm xúc:
- Không sao, ta vốn không biết dùng đao.
Trang 12# 1