Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 112: 112: Cảnh Xuân Sắc 18



Dạ Khinh Ưu dần chuyển tư thế, Cổ Xuân Vân ngồi dậy, hai tay vòng qua sau lưng nam tử, bộ ngực mềm mại in trên lưng hắn.

Tay cầm dương căn vuốt ve, miệng ngậm lỗ tai hắn, lưỡi nhỏ như con rắn chui vào trêu đùa.
" Công tử… Phu quân, Tần tỷ tỷ sắp không chịu nổi kìa, chàng mau mau vào đi.

"
Dạ Khinh Ưu cũng ngứa ngáy toàn thân, hắn đặt Tần Lưu Tử nằm trên giường, nhục côn cọ sát mép ngoài thịt mềm, động huyệt ẩm ướt dính trên đầu rùa góp phần bôi trơn nhục côn đã ẩm ướt nước bọt.
" Tiểu hoàng hậu, ta muốn thao nàng đây… "
" Ngươi muốn thì vào đi… Bổn hậu cho phép ngươi.

"
Tần Lưu Tử dù là ở trên giường nhưng vẫn tỏ ra phong thái cao cao tại thượng, không hề muốn khuất phục.

Dạ Khinh Ưu hơi cười, côn thịt đã cứng như đá, không chút chờ đợi đặt trước phượng huyệt co giãn, cái lỗ nhỏ từng chút bị bành trướng để long căn hắn đi vào.
" Ưm… nhẹ điểm, ngươi muốn đâm chết bổn hậu à… "
" Ta chính là muốn đâm chết hoàng hậu dâm đãng như nàng… "
Dạ Khinh Ưu cúi đầu hôn lên môi nhỏ của Tần Lưu Tử, nàng mở miệng thơm, tiếp tục cùng hắn cháo lưỡi, bên dưới huyệt âm ẩm ướt đã bắt đầu tuôn trào nước, theo cử động của hắn mà dần chật hẹp lại, muốn nuốt chửng dị vật trong người.
" Ưm… thật lớn… thật nóng… bổn hậu chịu không nổi… "
Tần Lưu Tử thân thể run rẩy, mắt phượng mày ngài nhìn xuống bên dưới thấy nơi tư mật tràn trề nước, còn có hung vật của nam tử đang chui vào người nàng.


Toàn thân thể nàng nóng lên, trong lòng ngổn ngang vô cùng, vừa thẹn vừa sướng, chỉ biết giang rộng hai chân cho nam tử hoạt động.
Cổ Xuân Vân cúi người tại một bên Tần Lưu Tử liếm mút hai núm vú của nàng, cả hai bên đều được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng, mà bên dưới huyệt động của Cổ Xuân Vân mấy ngón tay Dạ Khinh Ưu lại liên tục chọc nguấy, kích thích nàng cắn ngậm núm vú Tần Lưu Tử mạnh bạo hơn.
Cổ Nguyệt Hi nhìn ba người trên giường hoan lạc, sớm đã một bụng tức giận, vừa xấu hổ vừa có phần kỳ lạ, cơ thể nàng nóng lên, mắt như nhìn không rời, từng phút giây dâm đãng dần dần đập vào trong mắt, một cổ dục vọng không hiểu hình thành trong đầu.
" Ư… ư… đâm chết bổn hậu… Thật sâu, đừng dừng… ta lại muốn… muốn tiết...!"
Tần Lưu Tử thân thể run rẫy, từ hạ thể phun trào âm dịch nóng hổi, toàn thân long căn ngập tràn dâm thủy trơn tuột.

Cổ Xuân Vân nhìn như vậy, hạ thể đã ngứa ngáy, nàng ngồi lên người Tần Lưu Tử, mép thịt huyệt đối diện song song cùng âm đạo ẩm ướt Tần Lưu Tử, hai mắt tràn ngập sóng tình, mắt nhìn nam tử.
" Tướng công… phu quân tốt, mau mau thao chết Xuân Vân… "
" Tiểu dâm đãng, thật không biết xấu hổ… "
Dạ Khinh Ưu mắt nhìn hai cái huyệt động bày ra trước mặt, hắn rút côn thịt khỏi âm đạo Tần Lưu Tử bắt đầu cọ sát bên ngoài huyệt động Cổ Xuân Vân, một phát liền đâm hết vào, làm Cổ Xuân Vân có điểm đau đớn, nhưng lại mang cho nàng điểm kích thích.
" Hảo lớn… Long côn của tướng công thật lợi hại… Chọc Xuân Vân muốn chết… Lại đến, thật ngứa… Muốn tiếp… Đừng dừng, hảo hảo hưởng dụng tiểu dâm huyệt đi...!"
Càng nghe dâm thoại, Dạ Khinh Ưu càng phấn khích, hắn đâm mạnh nhục côn, đem huyệt nhỏ banh rộng, huyệt âm của Cổ Xuân Vân phải ướt hơn nhiều, lầy lội nước, còn nhiều gấp đôi Tần Lưu Tử.
Hai nữ tử nằm đè trên nhau, hai bầu vú cọ sát tạo thành tình cảnh dâm đãng mê người, Tần Lưu Tử và Cổ Xuân Vân hôn lấy nhau, luân phiên tiếp nhận côn thịt của hắn.

Dạ Khinh Ưu mau chóng làm cho hai nữ đạt đến xuân triều, nước dâm lại lầy lội, hắn đã có phần chịu không nổi, muốn phun trào, liền đẩy nhanh động tác nhấp hông.
Nửa canh giờ sau, dương dịch bắn phá lấp đầy cả hai lỗ huyệt dâm đãng, làm bụng hai nữ tử phình ra như muốn mang thai.

Tinh dịch của hắn thật nhiều, khiến cả nữ nhân đều chịu không nổi.

Hai thân thể nhu cốt mềm nhuyễn nằm đè lên nhau, dâm dịch từng chút chảy ra giường tạo ra tình cảnh thật dâm đãng.
Dạ Khinh Ưu thật sự muốn làm tiếp, nhưng lại nghĩ hiện tại đang còn có việc muốn làm, hắn đưa nhục côn giữa hai miệng nữ tử, cả hai vì hắn mà lè lưỡi liếm mút hết dâm dịch có cả tinh dịch và nước dâm của hai người.

Long căn được lau sáng bóng, Dạ Khinh Ưu liền mặc lại quần áo, để hai nữ tử bất động nằm trên trường, che đậy một tấm chăn lên người hai nàng.

Hắn bước đến gần Cổ Nguyệt Hi đang ở cửa, trêu đùa.
" Nàng nhìn có phải rất thích không… Nếu muốn ta có thể sủng hạnh nàng như vậy.

"
" Phi… Miệng chó không mọc được ngà voi.

"
Cổ Nguyệt Hi tức giận, cho hắn một bộ mặt không tốt.

Dạ Khinh Ưu cũng không quan tâm, hắn phất tay khiến nàng có thể cử động trở lại, tay mở trướng bồng thuận tay lập một trận pháp ngũ cấp, không để ai đi vào nhìn thấy hai nữ tử của hắn.
Sau đó hắn mới ôm lấy Cổ Nguyệt Hi, một cái nháy mắt đã xuất hiện tại bên ngoài Sa Thiên Thành, cách đó không xa hơn vài vạn dặm, một doanh trướng được xây dựng, binh lính ở đây thật nhiều, ước lượng hơn mười ức đều là tu vi từ Đạo Huyền trở lên, chỉ cần nhìn là biết chi quân đội này mạnh mẽ cỡ nào.
Cổ Nguyệt Hi thật có điểm hoảng sợ, nàng không ngờ ngay ở bên ngoài lại có nhiều quân lính đến như vậy.


Lập tức trong suy nghĩ liền nhớ tới tình báo có điểm sai, chỉ báo có hơn năm mươi vạn quân.
" Nhìn như vậy nàng có còn muốn đánh… "
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt đứng trên cao, mắt nhìn xuống, đối với Cổ Nguyệt Hi xem xét thái độ.

Chỉ thấy nữ tử hai mắt hiện lên một tia rung động rồi biến mất, thần thái dần trở nên tự tin.
" Dù có đông hơn thì muốn công phá Sa Thiên Thành cũng không có khả năng… "
Dường như đã quên trước đó Dạ Khinh Ưu bắt nàng phải xem phim xuân tình miễn phí, nàng dần đối với chiến sự quan tâm hơn.

Dạ Khinh Ưu mỉm cười, nháy mắt lại xuất hiện đằng sau một cái trướng bồng lớn, tại trên đó đục một cái lỗ.

Che đậy khí tức của hai người cho Cổ Nguyệt Hi nhìn vào.
Ánh mắt Cổ Nguyệt Hi vừa nhìn liền run lên, vì nàng thấy Phong tướng quân là người nàng đang hết mực tin cậy giờ đang quỳ trước mặt thủ lĩnh kẻ thù kể lại cho hết tất cả tình trạng quân doanh của nàng.

Trong nhất thời nàng trở nên giận dữ, nhưng kìm nén trong lòng.
" Thế nào, giờ nàng có còn lòng tin thắng… "
Dạ Khinh Ưu thật sự không quan tâm mấy chuyện tranh đấu này, hắn chỉ cần vung tay là giải quyết xong mọi chuyện, chỉ là làm như vậy không có ý nghĩa gì, hắn muốn nhìn Cổ Nguyệt Hi từ trong chiến trường nổi danh.

Không hiểu sao hắn lại có cảm giác rất quan tâm nàng, dường như có mối quan hệ từ trước vậy.
" Cảm tạ ngươi lần này… Ta sẽ ghi nhớ.

"
Cổ Nguyệt Hi quay qua đối với hắn tỏ lòng biết ơn, Dạ Khinh Ưu hơi ngạc nhiên, rất nhanh liền mỉm cười.
" Nếu vậy thì nàng mau mau trả ơn ta đi… "
" Ngươi muốn ta trả ơn làm sao… ? "

Cổ Nguyệt Hi kỳ quái hỏi, nàng có dự cảm không lành.

Hình như nam tử này đang có ý định chiếm tiện nghi nàng.

Dạ Khinh Ưu ngược lại không như sở liệu của nàng.
" Ta muốn nhìn xem quá trình nàng đánh bại bọn chúng như thế nào.

"
" Yên tâm, ta nhất định làm được… "
Cổ Nguyệt Hi không ngờ hắn ra yêu cầu đơn giản như vậy, vừa thuận ý nàng.

Nhưng Dạ Khinh Ưu lại lắc đầu, ánh mắt tràn ngập tiếu ý.
" Ta nghĩ nàng sẽ không làm được… "
" Hừ, ta nói được là được...! Ngươi không cần khích ta.

"
Cổ Nguyệt Hi lòng tin tràn ngập, nhìn nàng Dạ Khinh Ưu im lặng, lần này hắn đưa nàng quay trở về.

Có thể chủ động giúp nữ tử này như vậy là vì có nguyên do, hắn muốn xem khi niềm tin của nàng bị đập nát thì rốt cuộc sẽ trở nên như thế nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất