Mọi chuyện chuyển biến quá nhanh chóng, làm cho ai cũng không kịp phản ứng.
Đàm Hữu trước đó còn kiêu ngạo không coi ai ra gì, lại biến thành kết cục thê thảm, thân thể bị cọc nhọn xuyên qua lủng đủ chỗ, thân thể bị treo trên đỉnh đầu nhọn, xuyên từ đầu xuống chân, chết tới thê thảm.
Mà đám Dược Sư, Y Sư xui xẻo trước đó giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên cho Đàm Hữu cũng chịu chung số phận, chủ chết thì tớ cũng chết, không cam lòng gào thét, hồn phi phách tán.
Đám người còn lại sống sót nhìn Dạ Khinh Ưu đi đến trước mặt, không ai dám ý kiến gì, đều rõ ràng nam tử kia càng thêm khó chọc hơn là Đàm Hữu và đám tộc nhân kia.
Diệp Lăng nhìn thấy Dạ Khinh Ưu, lửa giận trong lòng nung nấu dữ dội, muốn trả thù, nhưng đành cắn môi kìm nén, không có manh động, hắn biết hiện tại bản thân không phải là đối thủ của đối phương.
Hồng Mỵ cười rạng rỡ đứng cạnh hắn, vui vẻ hỏi.
" Ngươi sao lại khiến cho đám tộc nhân kia nghe lời vậy? "
" Đám người này cũng chỉ là phàm nhân, có mỗi thân thể vượt trội hơn Tu Đạo Giả.
Muốn khống chế không mấy khó khăn.
"
Dạ Khinh Ưu thản nhiên đáp, hắn vì muốn tìm hiểu bí mật của đám người này nên tốn không ít tâm tư, ngôn từ của bọn chúng khác biệt, khiến hắn phải tìm người thông dịch để hiểu rõ.
Cuối cùng biết được, nơi này gọi là Vạn Độc Y Sơn, chính là Thánh Địa của Độc Sư, có rất nhiều bộ tộc bên trong sinh sống.
Bên trong Mộc Y Đạo Cảnh tồn tại vô số Trận Pháp Tự Nhiên, có thể tác động đem người bên ngoài tiến vào bên trong.
Chỗ này tồn tại một loại phấn độc gọi là Thoái Cốt Hoa Tán, có thể đem Đạo Nguyên Lực trong thân thể Tu Đạo Giả toàn bộ phong bế, trừ khi là Thể Tu hoặc có biện pháp đặc thù chống lại, nếu không sẽ bị độc phấn ảnh hưởng, trở thành người thường, thậm chí năng lực hành động cũng suy thoái.
Độc Sư tại chỗ này được gọi là vu sư, rất được kính trọng, tôn thờ, địa vị ngang với thủ lĩnh người đứng đầu bộ tộc.
Chính vì Đàm Hữu có thể không bị độc phấn ảnh hưởng cho nên được bọn họ coi như là vu sư, được tôn kính, chỉ có vu sư một thân Độc Thuật lợi hại mới không bị độc phấn ảnh hưởng, từ đó hiểu lầm xảy ra.
Mỗi trăm năm, Vạn Độc Y Sơn lại diễn ra một lần lễ tế Độc Thần, dâng lên vị thần của bọn họ loại độc dược đứng đầu.
Mỗi lần như vậy, các tộc sẽ tổ chức một đại hội tranh nhau xem vu sư nào của tộc bọn họ có thể tế luyện ra độc dược đứng đầu, sẽ được Độc Thần ban phước truyền cho tri thức Độc Thuật, để bộ tộc đó thịnh vượng trăm năm.
Bộ tộc mà Dạ Khinh Ưu đang ở chính là Hủ Tộc, cũng chỉ là một bộ tộc cấp trung, muốn tham gia tế thần cho nên vội vã mở ra kết giới để tìm vu sư từ bên ngoài vào trợ giúp.
Hiện tại, thủ lĩnh đã chết, toàn tộc đều bị Huyết Ma Nhãn của Dạ Khinh Ưu khống chế, hắn nắm trong tay Hủ Tộc, đưa ra ý định tham gia lần tế lễ lần này.
Hắn cảm giác cái gọi là Độc Thần kia có liên quan đến Tà Thần, hẳn không sai.
Có Dạ Khinh Ưu khống chế, Dược Sư, Y Sư được đối xử bình đẳng, không còn trong nguy cơ bị đem đi luyện độc.
Bọn họ đối với Dạ Khinh Ưu hết sức cảm kích, mà hắn thì lại không thèm bận tâm.
Ngồi trong căn phòng nào đó, Dạ Khinh Ưu nghe một nữ tử của Hủ Tộc nói rõ về lễ tế Độc Thần, cũng là nữ tử duy nhất có thể phiên dịch.
" Lễ tế Độc Thần sẽ diễn ra mười ngày nữa… Chủ nhân, ngài còn có gì muốn hỏi sao? "
" Không cần, đi ra đi.
"
Dạ Khinh Ưu nhắm mắt, lạnh nhạt nói, nữ tử Hủ Tộc hiểu ý gật đầu, liền bước ra ngoài.
Nữ tử Hủ Tộc vừa đi ra, liền có ba thân ảnh bước đi vào, Dạ Khinh Ưu không cần nhìn cũng có thể đoán ra là ai.
Đi bên cạnh Hồng Mỵ chính là Bách Trung Thục Nghi và Ngọc Sư Sư.
Lúc này, Ngọc Sư Sư đã dùng loại ánh mắt khác nhìn hắn, không có hoảng sợ mà là tràn ngập vẻ tò mò.
" Ngọc tiểu thư tìm ta có chuyện gì sao? "
Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên hiểu Hồng Mỵ không vô cớ dẫn theo nữ nhân kia đi theo, hiển nhiên nàng là người muốn gặp hắn.
Ngọc Sư Sư đi đến trước mặt Dạ Khinh Ưu, mùi hương thiếu nữ dịu dàng tinh tế, ẩn chứa chút mùi dược liệu, dáng người lồi lõm ẩn hiện đằng sau bộ dược bào làm kích thích nam nhân suy nghĩ, giọng điệu của nàng có phần khách khí, nói.
" Đạo hữu, làm phiền rồi.
"
" Không vấn đề gì, Ngọc tiểu thư có phải muốn bàn chuyện gì không? Mời ngồi.
"
Dạ Khinh Ưu nở nụ cười hòa ái, Ngọc Sư Sư nhẹ nhàng gật đầu, đi đến ngồi bên cạnh hắn.
Còn Hồng Mỵ thì bản thân nàng cũng muốn ngồi một bên cạnh hắn thì bị hắn kéo đến ngồi trong lòng, hơi giãy giụa một chút rồi cũng ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn.
Điều này khiến Bách Trung Thục Nghi nhìn mà có điểm hâm mộ, còn Ngọc Sư Sư thì không nghĩ hai người này lại có thể thản nhiên tình tứ trước mặt mình, khóe miệng co rút, vội vã bắt đầu chủ đề.
" Đạo hữu giúp bọn ta thoát khỏi Đàm Hữu khống chế, ta thay các vị đồng đạo đa tạ đạo hữu.
Về sau nếu có chuyện cần giúp, chỉ cần không tổn hại danh dự thì bọn ta sẽ không chần chừ ra tay.
"
Dạ Khinh Ưu bàn tay sờ bóp cặp ngực bự của Hồng Mỵ, lười biếng nói.
" Đền đáp thì không cần, nếu Ngọc tiểu thư lấy thân báo đáp thì ta còn có thể suy nghĩ.
Chuyện khác thì bỏ đi.
"
Ngọc Sư Sư nghe vậy tránh không khỏi kinh hãi, mà Hồng Mỵ thì nhíu mày không vui, bàn tay đặt trên cánh tay hắn, dùng sức nhéo chặt.
Dạ Khinh Ưu vẫn thản nhiên cười cười, ánh mắt thâm ý nhìn Ngọc Sư Sư, làm mỹ nữ Dược Sư vội xoay mặt đi, khó khăn cười, đáp.
" Đạo hữu nói đùa, bên cạnh còn có hồng nhan tri kỷ như vị Hồng tiểu thư đây, cần gì phải chú ý đến ta.
Như vậy thật sự không tốt lắm.
"
" Hừm, thế à.
Đã thế thì thôi vậy.
Ngọc tiểu thư có thể ra về.
"
Dạ Khinh Ưu nhún vai, cười nhạt đáp.
Ngọc Sư Sư nghe vậy hơi chần chừ, thấy hắn có ý muốn đuổi khách, nàng cắn lấy cánh môi, từ bỏ do dự, cất tiếng.
" Thật ra Sư Sư đến đây là vì còn có một chuyện khác, muốn nhờ đạo hữu giúp đỡ.
"
" Ồ, không biết là chuyện gì? "
Dạ Khinh Ưu cánh tay chống cằm, tùy ý để giai nhân trong lòng lột vỏ linh quả đút cho hắn, vẻ mặt thản nhiên như không.
Ngọc Sư Sư nhíu mày, tiếp tục nói.
" Nghe nói nơi này diễn ra lễ tế Độc Thần, mỗi tộc đều có thể xuất ra vu sư tham gia.
Tiểu nữ muốn thay bộ tộc này tham gia, liệu đạo hữu có thể giúp ta hay không? "
" Chuyện này sao, đơn giản có thể.
Chỉ là không biết Ngọc tiểu thư tham gia làm gì? "
Dạ Khinh Ưu nhai nhai linh quả, vẻ mặt tùy hứng hỏi.
Ngọc Sư Sư không hiểu sao nhìn bộ dạng lúc này của hắn rất đáng ghét, nhưng vẫn ráng giữ nụ cười khách sáo trên gương mặt, thận trọng đáp.
" Thật ra không giấu gì đạo hữu, ta cũng là Độc Sư.
Nghe nói nếu như tham gia lễ tế lần này sẽ có cơ hội đạt được truyền thừa của Độc Thần, việc này đối với ta sẽ rất có ích cho về sau, nên mạo muội muốn thử một lần.
"
" Được thôi, nhưng thế gian không có thứ gì là miễn phí.
Ngọc tiểu thư nợ ta một ân huệ, hiểu chứ? "
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn Ngọc Sư Sư, khiến cho nàng cảm thấy không mấy dễ chịu, do dự một chút, cuối cùng đành cắn răng, nói.
" Được, chỉ cần yêu cầu của đạo hữu không quá phận, ta có thể đáp ứng.
"
Dạ Khinh Ưu nghe vậy mỉm cười, đồng ý cho nàng đại diện Hủ Tộc tham gia, hắn nhìn ra nữ nhân này đã sớm có chuẩn bị mà đến, dù là không có hắn xuất hiện thì Đàm Hữu kia cũng sẽ không uy hiếp được nàng, nhưng việc hắn xuất hiện lại là một biến số thất thường, làm nàng phải thay đổi ý định, biến thành nhờ vả hắn.
" Ngươi chẳng lẽ để ý đến nàng? "
Hồng Mỵ nhìn Ngọc Sư Sư rời đi, có chút chua chua nói, ánh mắt Dạ Khinh Ưu chuyển sang nhìn nàng, cười nói.
" Thế nào, nàng ghen? "
" Ai thèm ghen, là ta sợ ngươi hủy hoại một đời nữ nhân của nàng.
Ta thế nhưng là không muốn lại có nữ tử rơi vào ma trảo của ngươi.
"
Hồng Mỵ phụng phịu đáp, khiến Dạ Khinh Ưu cảm thấy buồn cười, lập tức đem nàng đè ngã ra bàn.
" Như vậy, phải xem nàng có thể thỏa mãn được ta hay không.
Nếu không thì phải xui xẻo cho các nàng rồi.
"
" Hừ, ngươi chỉ giỏi mỗi vậy.
Tới đây, bổn cô nương chấp hết… "
Hồng Mỵ hai má đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn, nàng vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, trong lời nói còn mang theo ý khiêu khích.
Ngồi ở một bên, Bách Trung Thục Nghi mở to mắt nhìn, xấu hổ không biết làm sao, vội vàng đứng dậy, muốn cáo từ.
" Như vậy, công tử… ta cũng đi đây, hai người cứ từ từ nói chuyện… "
" Đi vội như vậy làm gì? À, ta hiểu rồi.
Có lẽ nàng muốn ta dạy thêm về Y Thuật đúng không? Đến đây, để ta dạy cho nàng kiến thức mới về cơ thể người.
"
Dạ Khinh Ưu ánh mắt mang theo tà tính nhìn thẳng vào vị Bách Trung tiểu thư, làm cho trái tim của thiếu nữ đập mạnh, không hiểu sao nghe lời hắn nói vậy làm nàng trong lòng có chút vui sướng, nhưng vì da mặt mỏng nên chỉ dám lí nhí nói.
" Như vậy không tốt lắm… chúng ta còn chưa… "
" Nếu nàng không thích, có thể rời đi.
"
Dạ Khinh Ưu lại không mấy bận tâm, thẳng thừng nói ra, khiến Bách Trung Thục Nghi xoắn xuýt lo lắng, nàng nghĩ đến nếu như lần này rời khỏi chắc chắn mối quan hệ của hai người sẽ càng xa cách.
Thân thể nàng run nhẹ, cố hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định đi ra ngoài cửa, khóa lại, sau đó gương mặt nàng đã đỏ ửng như trái cà, dáng vẻ yêu kiều diễm lệ, hỏi.
" Công tử, ngươi có thích ta không? "
" Có thích.
"
Dạ Khinh Ưu gật đầu đáp, hắn không có già mồm luyên thuyên như mấy tên Khí Vận Chi Tử, thấy sao nói vậy, nữ tử này dù không gây cho hắn nhiều hứng thú, nhưng nếu giữ bên cạnh có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm, còn hơn là rơi vào tay của nam nhân khác, rên rỉ dưới háng kẻ kia.
Bách Trung Thục Nghi như đưa ra được quyết định, bàn tay đặt trên dây thắt lưng, nhẹ kéo, bộ y phục ngoại bào thanh lịch rơi trượt xuống chân nàng, thân thể trắng trẻo lộ ra trước tầm mắt nam nhân, bộ ngực phổng phao phía sau cái yếm nhỏ, bên dưới nội khố như ẩn như hiện bờ mu âm đạo sau lớp vải mỏng, gương mặt tuyệt sắc ửng hồng thẹn thùng, càng gia tăng nét phong tình quyến rũ.
Dạ Khinh Ưu đem Hồng Mỵ lột sạch đặt dưới hạ thân, chỉ thấy đại mỹ nữ Hồng Mỵ bộ ngực lớn căng tròn đang cặm cụi ở dưới háng nam nhân, miệng thơm mở to, phun ra nuốt vào côn thịt, ánh mắt liếc nhìn Bách Trung Thục Nghi chủ động hiến thân, nàng cũng không ngạc nhiên, đã sớm nghĩ đến điều này.
Nàng dù có chút ghen, nhưng vẫn hiểu nam nhân trước mắt không phải là người nàng có thể độc chiếm một mình, chỉ có thể an phận thỏa mãn hắn, chí ít hi vọng hắn đừng chán ghét nàng, có mới nới cũ.
Bách Trung Thục Nghi thẹn thùng bước đến, nhìn gương mặt nam nhân đột nhiên biến hóa trở nên anh tuấn, kinh ngạc thất thần, chưa kịp nhận thức đã bị nam nhân ôm lấy thân thể nhỏ bé, hướng tới bờ môi anh đào hôn tới.