Chương 107. Tung Tích
Người dịch: Whistle
"Thống khoái! Thống khoái!"
Trong cơn mưa nặng hạt, giết xong người rồi bỏ chạy, Mạc Cầu gánh đao vác kiếm, thân hình như điện, thần sắc tùy ý dâng trào.
Chân đạp vũng bùn, hiếm thấy ầm ĩ hát vang:
"Nam nhi hành, đương bạo lệ; sự dữ nhân, lưỡng bất lập."
" Nam nhi đương sát nhân, sát nhân bất lưu tình ; "
" Thiên thu bất hủ nghiệp, tẫn tại sát nhân!"
Tiếng ca phóng khoáng, âm thanh khuấy động, để cho lòng người phấn chấn, tốc độ dưới chân Mạc Cầu cũng theo đó mà tăng lên.
"Lại lui mười dặm, để xem còn có ai dám đuổi theo!"
. . .
Tán cây như dù, chống đỡ mưa gió.
Bên dưới có một cái bàn trà, trên bàn có một quyển da lụa, trên tấm da lụa là bản đồ địa hình của vùng núi rừng ở xung quanh.
Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn đang đứng ở trước bàn trà, gã đưa tay vuốt khẽ những điểm đen đã được đánh dấu trên tấm lụa, nói:
"Bọn hắn đã động thủ năm lần, mỗi một lần đều lùi về sau vài dặm, phương hướng cũng có biến hóa."
"Ngược lại là rất giảo hoạt!"
Trên mặt Lăng Vạn lộ vẻ trầm tư, ngón tay nhẹ nhàng lắc lư.
Nếu như Mạc Cầu nhìn thấy động tác của Lăng Vạn thì sợ là sẽ giật mình trong lòng.
Bởi vì vị trí ẩn thân hiện nay của hai người đang nằm trong khu vực mà ngón tay của gã vạch qua.
Chỉ dựa vào quỹ đạo hành động trước đó mà người này có thể đoán ra vị trí hiện tại của hai người Mạc Cầu.
"Đại nhân." Tên bộ khoái ở bên cạnh mở miệng nói:
"Ba lần trước khi tặc nhân xuất thủ, chúng ta còn chưa chạy tới, hai lần gần đây, mỗi lần đều cách một khoảng thời gian rất dài, vả lại đều chọn lúc ban đêm để hành động, hiển nhiên là sợ bị chúng ta tìm được vị trí."
"Ừm." Lăng Vạn gật đầu, dùng tay chỉ một cái:
"Để cho người đi sang bên này, nếu như ta không đoán sai thì có lẽ bọn hắn sẽ còn xuất thủ thêm một lần nữa."
"Vâng!" Bộ khoái vâng một tiếng, rồi nói tiếp:
"Bất quá, nhân thủ của chúng ta đã không còn nhiều nữa."
Hiện giờ bọn hắn đã vào trong rừng rậm này hơn mấy chục dặm rồi, bởi vì có thương binh nên người có thể xuất thủ chỉ còn lại lác đác không có bao nhiêu.
"Không sao." Lăng Vạn băng lãnh nói:
"Xuất động cao thủ, nhưng mà phải cẩn thận một chút, lần này cứ thăm dò trước đã, sau khi gặp được hai người họ, nếu như không có mười phần nắm chắc thì không nên động thủ bắt người."
"Vâng!" Bộ khoái nhận lệnh, đang muốn lui ra thì thấy trong rừng có một bóng người đang vội vã chạy tới.
"Đại nhân, không xong!"
"Đại nhân rất tốt." Sắc mặt của tên bộ khoái trầm xuống, thét lên một tiếng với người đang chạy tới:
"Có chuyện nói thẳng!"
"Vâng, vâng." Người tới sắc mặt hoang mang, nghe vậy liền vội vã gật đầu, nói:
"Nam tuyến truyền đến tin tức, trước đó không lâu tên tặc tử họ Mạc đã mạnh mẽ xông vào trận doanh, lấy một địch nhiều trọng thương mấy người."
"Âu Dương Bộ đầu trọng thương hôn mê, theo đại phu tùy hành nói, có thể tỉnh lại hay không thì còn chưa biết."
" Tình huống của Triệu Bộ đầu và Ngô Bộ đầu cũng không ổn!"
"Cái gì?" Đám người ở dưới tán cây nghe vậy đều biến sắc, nhao nhao vây lại, liền ngay cả Lăng Vạn cũng trầm xuống, không nhịn được phẫn nộ quát:
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Tiểu nhân. . . Tiểu nhân cũng không rõ." Người tới khẽ run rẩy, cúi đầu nói:
"Tin tức truyền đến nói là gã họ Mạc kia một mình mạnh mẽ xông vào trong trận doanh, tay cầm đao kiếm, am hiểu phi đao, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã trọng thương mấy người, sau đó nghênh ngang rời đi, cảnh cáo chúng ta không được truy tung, nếu không thì lần sau sẽ không lưu tình."
"Làm sao có thể?" Có người ngẩn ngơ:
"Âu Dương Bộ đầu chính là cao thủ Luyện Tạng, lại thêm những người khác, vậy mà. . . Chuyện này chắc là giả?"
"Giả?" Có người nghi ngờ:
"Tại sao phải làm giả?"
Đám người yên tĩnh.
Chuyện này là giả thì khả năng không lớn, điều này nói rõ cái gì, tất nhiên là bọn hắn đều nhất thanh nhị sở.
"Chẳng lẽ hắn là cao thủ Hậu Thiên?"
Ngoại trừ cao thủ Hậu Thiên ra thì làm gì còn có người nào có thực lực thế này, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã làm bị thương nhiều hảo thủ như vậy.
"Không có khả năng!" Một người khác lắc đầu:
"Họ Mạc mới bao lớn, vả lại ta chưa từng nghe nói hắn có tập luyện võ công, nhiều nhất cũng chỉ là võ giả Luyện Tạng."
"Liền xem như Luyện tạng thì cũng đã đủ kinh người rồi."
"Đúng vậy, đúng đó!"
Đám người xì xào bàn tán, trên mặt đều mang theo thần sắc do dự chần chờ.
Một vị cao thủ Luyện Tạng ở trong bóng tối, vả lại còn tinh thông cung tiễn, ám khí, không có người nào không sợ cả.
"Thú vị." Ánh mắt Lăng Vạn chớp động, trong miệng thì thào:
"Thật sự là rất thú vị!"
Lăng Vạn ngẩng đầu nhìn về phía xa, biểu lộ quái dị, thần sắc có thêm một chút hưng phấn khác hẳn với lúc bình thường.
"Vốn cho rằng chỉ là hai con chuột nhỏ giảo hoạt, không ngờ lại còn ẩn giấu năng lực?"
"Đã bao nhiêu năm rồi. . ."
"Vậy mà để mình gặp phải chuyện như thế!"
"Đại nhân." Một người chắp tay.
"Theo kế hoạch làm việc." Lăng Vạn đột nhiên khoát tay rồi nói bằng giọng trầm:
"Chỉ cần bắt được hai người họ, sau khi chuyện thành, những thứ mà ta đã đáp ứng cho các ngươi trước đây tăng lên gấp bội."
". . ." Đám người này thở gấp một hồi.
Lần này bọn hắn tới đây cũng chỉ vì thù lao phong phú, sau khi tiến vào rừng rậm, có người bị thương thì thù lao cũng được tăng lên.
Bây giờ lại tăng gấp đôi, dù có nguy hiểm cũng đáng!
"Mời đại nhân phân phó." Lập tức liền có người ra khỏi hàng, chắp tay nói:
"Chỉ cần đại nhân hạ lệnh, bọn thuộc hạ nhất quyết đi theo!"
"Ừ." Ánh mắt Lăng Vạn chớp động, nói:
"Chuyện cho tới bây giờ thì đã có thể mơ hồ xác định được vị trí của bọn hắn."
Lăng Vạn đưa tay chỉ lên trên bản đồ: "Ba người các ngươi là một đội, đi theo hướng này, phân tán ra, dẫn hắn xuất động."
"Ba người một đội?" Đám người biến sắc:
"Tặc nhân hung hãn, ba người sợ là không phải đối thủ của người nọ."
"Không sao." Lăng Vạn nhếch miệng cười một tiếng:
"Có ta đi theo sau lưng các ngươi, huống hồ, vạn nhất gặp được người thì cũng không cần phải đối cứng với hắn."
"Chỉ muốn kéo dài thời gian thì ta tự mình sẽ đuổi tới."
Đám người liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng phát lạnh, nhưng mà dưới ánh nhìn của Lăng Vạn thì cũng chỉ đành gật đầu nhận lệnh.
. . .
Lúc này, Mạc Cầu đã tụ hợp với Tần Thanh Dung, tiếp tục đi về hướng phía, vào sâu trong khu rừng rậm này.
Về phần chiếc xe lừa mang theo quan tài thì lại không đi cùng với họ.
"Sư tỷ." Mạc Cầu hỏi:
"Sư tỷ xem thử trận mưa này còn có thể rơi thêm bao lâu nữa?"
"Ừm." Tần Thanh Dung nhìn sắc trời một chút, nói:
"Chắc là thêm chừng một hai canh giờ nữa là sẽ kết thúc."
"Một hai canh giờ." Mạc Cầu tính nhẩm trong lòng:
"Lúc đó cũng đã an toàn rồi."
"Thật sao?" Hai mắt Tần Thanh Dung sáng lên.
Những ngày qua, mỗi thời mỗi khắc nàng đều phải nơm nớp lo sợ, nghe được tin tức tốt thì tinh thần không khỏi chấn động.
"Chắc vậy." Mạc Cầu gật đầu:
"Nha môn đang có rất nhiều người bị thương, không thể nào tiếp tục bám theo chúng ta mãi được, cũng nên trở về trị thương, nếu không cứ mặc kệ như vậy thì sẽ náo ra nhân mạng."
"Đúng vậy." Tần Thanh Dung gật đầu:
"Hai ngày này người đi tìm kiếm càng ngày càng ít, vả lại còn có chút mất tập trung, xem ra bọn hắn cũng sắp từ bỏ rồi."
"Thoát khỏi nhóm người cuối cùng thì chúng ta sẽ an toàn!"
Nói đến chỗ này, thần sắc trên mặt nàng nhảy cẫng lên, gương mặt tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận một chút.
Mặc dù chỉ mới mấy ngày thôi, nhưng khoảng thời gian liếm máu trên lưỡi đao này cũng đã làm cho nàng nhanh chóng trưởng thành, hiện giờ cũng đã không còn bối rối như xưa nữa.
"Đi thôi!" Mạc Cầu đứng dậy:
"Cho dù có nói thế nào thì chúng ta vẫn phải đi càng xa, càng sâu, thì khả năng an toàn mới càng lớn."
"Ừ." Tần Thanh Dung đồng ý, tiếp tục tách ra tiềm hành.
Hai người một sáng một tối, một khi gặp phải truy binh thì Tần Thanh Dung sẽ là người dụ địch, Mạc Cầu dùng ám tiễn đả thương người.
Hiện giờ cũng đã phối hợp ăn ý.
Một canh giờ sau.
Đôi mi thanh tú của Tần Thanh Dung khẽ nhăn, cẩn thận bước từng li từng tí dừng.
Hiện giờ nàng cũng xem như một người có hiểu biết khi sinh tồn ở nơi hoang dã, cũng có thể sớm phát giác chỗ không đúng.
Có truy binh!
Nhân số không nhiều, cũng chỉ có hai ba người, xem ra là đợt cuối cùng.
Mặc dù nàng cảm thấy dù có đụng phải thì chắc là sẽ không nguy hiểm gì đâu, nhưng mà nàng cũng không định dừng lại.
Bất luận như thế nào, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Đôi mắt đẹp chớp động, bộ pháp dưới chân gia tốc, tiếp tục chạy vào trong rừng sâu.
Một lát sau.
Biểu lộ của Tần Thanh Dung đã trở nên ngưng trọng.
Truy binh lại không bởi vì tốc độ của nàng gia tăng mà bị quăng lại phía sau, ngược lại khoảng cách lại càng ngày càng gần, hình như có cao thủ truy tung.
"A. . ." Hơi trầm ngâm một chút, Tần Thanh Dung dự định thăm dò một phen.
Nếu như quả thật người ở phía dây dưa không ngừng, như vậy chỉ đành giải quyết bằng biện pháp trước kia, dù sao cũng còn tốt hơn là tiếp tục bị đuổi theo.
Cũng may, người ở phía sau không nhiều.
Với thực lực của hai người thì chắc là có thể giải quyết nhẹ nhàng.