Chương 110. Chém Giết
Người dịch: Whistle
Song trảo lăng lệ có thể đỡ được đao kiếm, còn có thể tuỳ tiện xé rách cây cối, đá núi, thế công thì càng hung mãnh.
Giống như một cơn gió táp điên cuồng phá hư mọi thứ ở phía trước.
Hai người di chuyển xung quanh chiếc xe lừa, dậm chân thì địa chấn, xuất thủ thì sinh phong, uy thế mạnh mẽ làm cho con lừa kia đang run lẩy bẩy.
Chỉ trong nháy mắt, cỗ quan tài kia đã bị vỡ vụn, bộ thi thể cứng ngắc rơi xuống gần đó.
Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn khí phách sục sôi, thần sắc phấn chấn, đôi mắt như đang tỏa sáng.
Tuy là tổng bộ đầu của nha môn nhưng Lăng Vạn lại không phải là người của Giác Tinh thành, mà là đến từ Quận thành phồn hoa.
Nơi đó nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Tuổi còn trẻ liền đã Luyện thể đại thành, thậm chí còn có người thành tựu Hậu Thiên cảnh giới.
Ở trong người đồng lứa thì gia thế của Lăng Vạn rất bình thường, thiên phú và tiến độ võ học cũng chẳng nổi bật gì.
Từ trước tới giờ gã liền giống như rất nhiều võ giả bình thường không có tiếng tăm gì.
Sau khi bị người khác đả kích liên tiếp, lại thêm nhiều năm chưa đột phá, gã nản lòng thoái chí tới Giác Tinh thành làm việc.
Ở chỗ này, Lăng Vạn may mắn thành tựu Hậu Thiên, trong lúc nhất thời danh tiếng có một không hai, trở thành nhân trung long phượng.
Nhưng mà kỳ ngộ lần đó lại khiến cho Lăng Vạn vô cùng ghen tỵ và đố kị với những người có thiên phú xuất chúng kia.
Dù là hiện nay gã đã qua tuổi trung niên nhưng vẫn chưa buông bỏ chấp niệm lúc trước.
Mà Mạc Cầu chính là loại thiên tài xuất chúng mà gã nói!
Sự đố kỵ, không cam lòng lúc trước giờ đã hóa thành thế công, gã muốn đánh đối thủ từng bước một.
Trảo xé, đá ngang, lực lượng điệp gia.
Ưng Trảo công cũng không được tính là ưu tú, nhưng nhờ sự gia trì của Hậu Thiên chân khí mà nó lại trở nên tràn trề lực lượng, rất khó ngăn cản.
Mỗi lần công kích đều khiến cho vật cả phía trước lung lay sắp đổ, giống như chỉ cần một khắc sau liền sẽ bị phá vỡ.
Cơ thể Lăng Vạn biến hóa giống như diều hâu điên cuồng tấn công, đối thủ trước mặt càng vùng vẫy giãy chết thì gã lại càng hưng phấn.
Thiên tài?
Chưa thành tài thì mọi thứ đều là nói suông!
Đối thủ càng liều mạng giãy dụa, càng thể hiện sự bất lực thì trong lòng Lăng Vạn lại càng vui vẻ, càng thông suốt.
Trái ngược với gã, tâm tình của Mạc Cầu đang ngày càng trầm trọng.
Nghe nói Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn tuy là cao thủ Hậu Thiên nhưng thực lực lại nằm ở tầng dưới chót.
Nhưng dù là vậy thì cũng đã cực kỳ khủng bố!
Thế công mà đối phương tiện tay thi triển đều mang theo cự lực khiến hắn khó mà đỡ được.
Sau khi gia trì Hậu Thiên chân khí thì trảo kình trở nên càng lăng lệ hơn, có thể tuỳ tiện tồi khô lạp hủ, phá vỡ phòng thủ của đao kiếm.
Cho dù Mạc Cầu đã dùng hết toàn lực nhưng cũng không làm được gì, chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống và liên tục lui về phía sau.
Giao thủ được có một lát mà khóe miệng của hắn đã tràn ra máu tươi, gân cốt cũng phát ra những tiếng động báo hiệu rằng hắn sắp không đỡ nổi nữa.
Ngũ tạng lục phủ thì đang cuộn trào.
Đặc biệt là luồng khí tức nóng bỏng trên người Lăng Vạn, cương dương hung mãnh, lại gần một chút thôi cũng đã cảm nhận được nóng rát.
Sau khi tiếp xúc thì luồng khí nóng rực còn xuyên qua đao kiếm làm cho toàn bộ cơ thể của Mạc Cầu đau nhức kịch liệt.
Nhưng mà ở trong hoàn cảnh sinh tử áp bách này cũng làm cho Mạc Cầu bộc phát tiềm lực, những loại võ học phức tạp ở trong não đang dần tương dung.
"Uống!"
Trong tiếng quát khẽ, Mạc Cầu dựng đao kiếm lên, quét ngang, cánh tay giao thoa, tạo thành một chữ 'Tỉnh' (井).
Chữ tỉnh vuông vức, nhìn như vô cùng đơn giản nhưng lại dung hòa đao kiếm chi pháp vào trong nó.
Đối mặt với thế công của Lăng Vạn, đao kiếm trầm xuống, vạch ra một đường, hai người giao thoa, liền vây song trảo ở trong đó.
Mạc Cầu phát lực mạnh mẽ, cho dù là một núi đá thì hắn cũng tự tin là mình có thể một kích xoắn nát.
Thế nhưng. . .
Lăng Vạn không phải núi đá khô khan không biết biến báo, mà là võ đạo cao thủ Hậu Thiên mang theo chân khí.
Song trảo bị vây thì gã liền tách ra hai bên trái phải, giống như Thần Ưng thoát khốn bay ra, kiềm chế ngược lại Mạc Cầu.
Khi mà lực lượng đủ cường đại thì kỹ xảo có mạnh đến đâu cũng chẳng có tác dụng!
Lúc này, trong mắt Mạc Cầu không có gợn sóng, thân hình biến hóa tùy theo.
Đao kiếm kết hợp —— Như Ảnh Tùy Hình!
Đao quang kiếm ảnh giao thoa, chân hắn đạp liên hoàn, vây quanh Lăng Vạn trong vòng ba thước rồi điên cuồng xoay tròn.
Mỗi lần thân hình biến hóa đều sẽ mượn lực phát lực, chỉ trong nháy mắt đao kiếm liền hóa thành những luồng quang ảnh.
"Tốt!"
Hai mắt Lăng Vạn sáng rõ, quát mạnh một chữ tốt.
Có thể lấy tu vi Luyện thể, có khả năng còn chưa vào Luyện Tạng, mà lại có thể uy hiếp được gã.
Chỉ là như thôi liền đủ để Lăng Vạn gọi một tiếng tốt rồi.
Nhưng mà cũng chỉ có thế mà thôi!
Lăng Vạn đạp mạnh một chân xuống đất, thân hình bay lên không trung, kình khí ở trong cơ thể giống như một ngọn núi lửa bộc phát, vọt mạnh ra tứ phương.
"Oanh!"
Kình lực chí cương chí dương này lập tức phá hủy thế công và đánh cho Mạc Cầu bay ra ngoài.
Nhưng mà lần bộc phát toàn lực này cũng làm cho cơ thể của Lăng Vạn thoát lực, sau khi rơi xuống đất thì chân gã liền lảo đảo, đầu váng mắt hoa.
Đợi khi ổn định tinh thần và thân hình, đang định thi triển một kích cuối cùng giải quyết luôn Mạc Cầu thì sắc mặt gã lại đột nhiên thay đổi.
"Ai?"
Lăng Vạn vừa quay đầu lại liền thấy có một bóng đen đang nhào tới trước mặt mình.
Với nhĩ lực và cảm giác của Lăng Vạn, vậy mà cái bóng đen này lại có thể tới gần gã trong phạm vi vài thước mà gã lại không biết gì cả.
Trong lòng Lăng Vạn vừa kinh vừa sợ, gã muốn né tránh thì cũng đã không kịp, chỉ đành gia trì chân khí rồi giơ chưởng lên đánh tới.
"Bành!"
Song phương đụng vào nhau, Lăng Vạn chỉ cảm thấy mình đã đụng phải một ngọn núi lớn, toàn bộ gân cốt trên cơ thể đều sắp bị tan ra thành từng mảnh.
Chân khí trong cơ thể cũng đã bất ổn!
Làm sao có thể?
Lăng Vạn cuồng loạn trong lòng, liền thấy Mạc Cầu ở nơi xa đang điên cuồng vung vẩy một tấm lệnh bài, đồng thời còn tự mình cầm kiếm lao tới.
"Ô. . ."
Sau một cái bóng đen công kích một lần xong thì có chút do dự, miệng mũi phát ra những tiếng động kỳ lạ, chần chờ một chút rồi mới tiếp tục đánh tới.
Thế tới nhanh chóng khiến cho sắc mặt Lăng Vạn đại biến.
"Các hạ là ai?" Gã lớn tiếng gầm thét:
"Tại hạ là Lăng Vạn - tổng bộ đầu của Giác Tinh thành, phụng mệnh đuổi bắt đào phạm giết người, ngươi đừng có phạm sai lầm!"
Tiếng rống rung trời nhưng mà đối phương lại không hề bị lay động, hai tay vươn về trước rồi lại bổ nhào đến gần Lăng Vạn.
Cánh tay dài quét ngang giống như đao búa gia thân.
"Bành!"
Lăng Vạn còn chưa kịp ổn định thân hình nên cũng không kịp né tránh, gã vừa cuộn tròn người lại thì bị Hành thi quét bay ra ngoài.
Lúc này thì gã cũng đã tỉnh ngộ.
Mặc dù sức lực của bóng đen này rất kinh khủng, nhưng nó giống như bị mất trí, động tác khô khan, cứng ngắc, chỉ biết sử dụng những động tác đơn giản nhất.
Vả lại mỗi lần hoạt động đều sẽ chần chờ một chút.
Đương nhiên là Mạc Cầu cũng biết những chuyện này, nếu không thì hắn cũng không đợi tới lúc này mới sai sử nó đối địch, hắn lập tức cắn chặt hàm răng, rống to một tiếng:
"Bắt gã ta lại!"
Theo như những gì được ghi trong 'Luyện Thi thuật' thì Hành thi vẫn còn giữ được một số bản năng của người sống, nó có thể nghe hiểu những mệnh lệnh đơn giản.
Nhưng mà có lẽ là vì thời gian tế luyện quá ngắn nên khi Mạc Cầu điều khiển Hành thi thì cũng không được như ý lắm.
Giống như lúc này.
Hành thi nghe được thì đầu tiên đang đứng im tại chỗ, đợi khi Lăng Vạn giãy dụa đứng dậy thì nó mới hồi phục tinh thần.
"Ô. . ."
Nó quát khẽ một tiếng rồi lại bổ nhào tới gần Lăng Vạn.
Cùng lúc đó, Mạc Cầu cũng gầm thét lao tới, đao kiếm hợp lại, ngăn cản đường lùi của Lăng Vạn.
Thẳng đến lúc này thì Lăng Vạn mới phản ứng được, e là mình sắp tiêu rồi.
Cũng không phải là do Lăng Vạn phản ứng trì độn.
Mà do gã đã quen với một cuộc sống sung sướng và an nhàn ở Giác Tinh thành, cho nên cảm giác nguy hiểm đã bị mài mòn.
Khi đối mặt một vị tổng bộ đầu như gã thì dù là người của Hắc Hổ đường hay Bạch Mã phỉ thì cũng phải khách khách khí khí.
Huống chi là những người khác?
Trong lúc hoảng sợ, Lăng Vạn đã phản ứng chậm một nhịp, lúc này gã mới cong người lao về phía Mạc Cầu.
So với con Hành thi có sức lực vô cùng lớn thì đương nhiên là Mạc Cầu dễ đối phó hơn rồi.
Hai mắt Mạc Cầu ngưng tụ, hắn ném trường đao ra ngoài để mê hoặc địch nhân, thân hình đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang đâm thẳng tới.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
Kiếm ý bộc phát, Lăng Vạn vô thức dậm chân, hốc mắt nhảy lên, gã nổi giận gầm thét một tiếng, toàn lực thi triển Phi Triền Thức – tuyệt chiêu mạnh nhất của Ưng Trảo công.
Một kiếm này của Mạc Cầu đã khiến cho Lăng Vạn cảm nhận được uy hiếp trí mạng!
"Đinh. . ."
Kiếm quang nhảy nhót, hai người đồng thời ngã bay ra ngoài.
Mạc Cầu ngã rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, Lăng Vạn ở phía đối diện thì eo đã bị thương, gã đang bị Hành thi ôm chặt lấy.
"Răng rắc. . ."
Sức lực của Hành thi rất lớn, cho dù là Chung Vân Triệu đệ nhất cao thủ của Giác Tinh thành cũng kém xa tít tắp, lúc này nó quấn chặt hai tay thì lập tức vang lên những tiếng xương nứt gãy.
"Buông ra!"
Lăng Vạn vừa sợ vừa giận, kình khí trên thân trào lên, giống như một ngọn núi lửa bộc phát, viêm dương chi khí lại xuất hiện.
"Tư. . ."
Khí tức này vừa chạm lên người Hành thi thì nó lập tức có khói trắng bốc lên, toàn bộ cơ thể đều đang không ngừng run rẩy.
Ngay cả động tác siết chặt cũng đã buông lỏng không ít.
Chân khí của Lăng Vạn thật sự có thể khắc chế hành thi!
Mạc Cầu đang nằm rạp trên mặt đất lập tức biến sắc, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, đại thủ vỗ lên mặt đất, tiếp tục cầm kiếm vội vàng xông lên.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
"Coong!"
Kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất.