Chương 114. Anh Tài
Người dịch: Whistle
"Lại có cả loại chuyện này sao?" Người trẻ tuổi sững sờ, nhưng mà chỉ thoáng chốc liền mở miệng cười:
"Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta, ngài vẫn là nói thêm một chút tình huống trong Đông An cho chúng tôi biết đi."
"Cũng tốt." Tạ lão híp mắt, cười nói:
"Thứ mà người trẻ tuổi các ngươi cảm thấy hứng thú nhất hẳn là Tiềm Long Sồ Phượng bảng mà hàng năm Phủ nha chỉ ban bố một lần."
"Tiềm Long Sồ Phượng bảng?" Quả nhiên, chỉ là một cái tên thôi đã khiến cho người trẻ tuổi này sáng mắt:
"Đó là cái gì?"
"Bắt đầu từ đời Lục phủ chủ thứ nhất, hàng năm Đông An phủ đều sẽ chọn ra những cao thủ võ đạo trẻ tuổi để ghi danh lên bảng." Tạ lão rít một hơi thuốc, nói:
"Tuổi tác sẽ bị hạn chế từ ba mươi tuổi trở xuống; nhân số cũng chỉ có ba mươi sáu người, chưa bao giờ thay đổi."
"Nói cách khác. . ."
Lão ta gõ nhẹ vào tẩu thuốc, nói:
"Ba mươi sáu người này, bất luận nam nữ, chính là thanh niên tài tuấn nổi bật nhất ở Đông An phủ."
"Thanh niên tài tuấn!" Trên mặt người trẻ tuổi hiện lên vẻ kích động, khoa chân múa tay, giống như không thể chờ đợi muốn được gặp mặt bọn họ vậy:
"Bọn hắn rất lợi hại phải không?"
"Lợi hại?" Tạ lão bật cười:
"Chàng trai trẻ, người giống như bọn họ không phải chỉ là lợi hại không đâu, mỗi một vị đều là những nhân vật không tầm thường."
"Nghe nói, phải tu thành Hậu Thiên chân khí, vả lại cảnh giới cực cao thì mới có thể được ghi danh trên đó."
Hậu Thiên chân khí?
Cảnh giới cực cao?
Nghe được lời này, niềm vui sướng vừa mới tiến giai Luyện Tạng của Mạc Cầu cũng nhạt đi không ít.
Bây giờ hắn đã tròn 18, với tu vi Luyện Tạng này, ở những địa phương nhỏ đã được xem như một thiên tài rồi.
Nhưng đặt ở Đông An phủ thì e rằng chẳng là cái gì.
Phải biết con đường tập võ càng về sau thì càng khó, rất nhiều người Luyện Tạng cả đời cũng không thể viên mãn.
Về phần thành tựu Hậu Thiên chân khí, càng là phải xem cơ duyên vận khí.
Đệ nhất cao thủ của Giác Tinh thành - Phi Hổ Chung Vân Triệu, tuổi gần ba mươi, nhưng chẳng qua chỉ mới bước vào Hậu Thiên. Thậm chí còn không có tư cách chạm đến Tiềm Long Bảng này.
"Tạ lão." Trong mắt Tần Thanh Dung lộ ra suy tư, nói:
"Tại sao cái Tiềm Long Sồ Phượng bảng này lại phải hạn định dưới ba mươi tuổi vậy? Chẳng lẽ trong đó có thuyết pháp gì sao?"
"Mặt khác, ngoài cái bảng này ra thì còn có bảng danh sách cao thủ nào khác nữa không?"
Mạc Cầu chớp động đôi mắt, nghiêng tai lắng nghe.
"Câu hỏi này rất hay." Tạ lão cười cười, rồi lại tiếc nuối lắc đầu nói:
"Nhưng mà rất đáng tiếc, ta cũng không biết tại sao Tiềm Long sồ phượng bang nhất định phải thiết lập hạn chế dưới ba mươi tuổi."
"Về phần còn có bảng danh sách nào khác hay không, ngược lại là ở trên phố cũng có một chút tin đồn, bất quá là thật là giả thì rất khó phân biệt."
"Võ công cao thấp, không chỉ nhìn tu vi mà còn phải xem công pháp, xem truyền thừa, thậm chí bản lĩnh gặp thời ứng biến, chỉ đơn thuần là một cái bảng xếp hạng thì cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa." Chẳng biết từ lúc nào, Tiêu đầu cũng xuất hiện ở gần đó, tiếp lời nói:
"Sở dĩ làm ra Tiềm Long Sồ Phượng bảng cũng là vì để cho Phủ nha có thể chọn lựa một ít người trẻ tuổi có tài."
"Tiêu hộ vệ nói đúng lắm." Tạ lão gật đầu phụ hòa:
"Nghe nói bất luận là ai, phàm là có thể được liệt vào bảng này đều sẽ bị các thế lực lớn tranh đoạt."
Đám người nghe vậy thì trên mặt đều lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Chỉ có Mạc Cầu nhíu mày.
Hình như đạo lý này có chút không thông, người có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng liền có thể khiến cho các thế lực lớn tranh đoạt lẫn nhau.
Chẳng lẽ khi vượt qua ba mươi tuổi thì sẽ không đáng giá nữa sao?
Lẽ ra, cao thủ Hậu Thiên có thân thể khoẻ mạnh, thọ nguyên sung túc, thời kỳ đỉnh cao có thể tới tuổi mươi năm.
Trong lúc này, tuổi tác càng lớn thì thực lực cũng sẽ càng mạnh.
"Tốt, tốt." Tiêu đầu vỗ vỗ hai tay, cắt ngang mạch suy nghĩ của Mạc Cầu:
"Sắc trời đã không còn sớm, mọi người tranh thủ ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm một chút, đừng có huyên thuyên nữa."
Nói xong liền liếc Tạ lão một cái, trong mắt hàm chứa cảnh cáo.
"Vâng, vâng." Tạ lão vội vàng nói:
"Lúc này chúng ta chỉ vừa mới tới gần Đông An phủ, cho dù là đi qua biên giới thì cũng phải đi thêm một đoạn đường nữa, nghỉ ngơi nhiều mới là chuyện đúng đắn."
Đám người này lập tức giải tác, chuẩn bị ăn uống.
Lượng thức ăn mà mỗi người mang tới đều khác nhau, hoặc nhiều hoặc ít, đều cẩn thận từng li từng tí đề phòng người khác, cho nên không dám tập hợp lại một chỗ.
Hai người Mạc Cầu thì đang núp ở sau lưng xe lừa, lấy lương khô ra từ từ nhấm nuốt.
Trước đó không lâu, hai người đổi được một ít mì chay khô khan khó nuốt từ trong tay sơn dân, thứ này phải đặt vào trong miệng rồi uống thêm nước lạnh vào mới nuốt xuống được.
Cũng may thể chất của hai người rất tốt, nếu như mà là người khác thì sợ là sớm đã không kiên trì nổi.
Phía sau bọn họ chính là một cỗ quan tài, những người khác tránh đều tránh không khỏi, lúc này thì càng không có người dám lại gần.
Mạc Cầu liếm liếm đôi môi khô khốc, quét mắt bốn phía, sau đó liền kể lại chuyện vừa rồi mà Hầu gia nói cho Tần Thanh Dung nghe.
"Lộ phí?" Thân thể mềm mại của Tần Thanh Dung run lên, chậm rãi ngẩng đầu.
Bôn ba mấy tháng, đa phần là đi trong sơn dã, những khó khăn trắc trở gặp phải đã khiến cho một vị đã từng là tiểu thư khuê các như nàng biến thành một sơn dân thôn phụ.
Mà trong đôi mắt của nàng cũng từ vẻ thuần chân trở nên mấy phần cứng cỏi.
Vẻ ngây ngô trên người đã biến mất không còn sót lại chút gì.
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Hai người chúng ta cộng thêm một cỗ thi thể, toàn bộ là năm mươi lượng."
"Thi thể cũng lấy tiền à?" Tần Thanh Dung đang nhai mì khô trong miệng, nghe vậy bèn hừ lạnh:
"Tiền cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng ông ta thật sự có thể mang chúng ta vào trong sao? Không phải là một đám lừa đảo đó chứ?"
Cũng không phải là hai người họ chưa từng gặp được những chuyện như vậy.
"Ta cũng đang lo về chuyện này." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Xem ra, bọn người Tạ lão chắc là cũng đi nhờ con đường của Hầu gia, trong đội ngũ này cũng không phải chỉ có chúng ta phải giao tiền, trước tiên có thể đi hỏi thăm bọn hắn một chút."
"Ừ." Tần Thanh Dung gật đầu, ánh mắt chợt tối sầm lại:
"Vậy bọn người Tiểu Chu. . ."
Nói đến nửa chừng nàng liền im bặt.
Tiểu Chu chính là chàng thanh niên hoạt bát vừa rồi, bên người còn mang theo một cô em gái câm.
Quê nhà của hai người xảy ra nạn đói, lại thêm có phản quân tàn phá, cho nên định đi Đông An phủ kiếm ăn.
Mặc dù trên đường đi rất gian khổ, nhưng mà tinh thần của chàng thanh niên này rất tốt, cũng làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, nhưng chắc chắn là trên người cậu thanh niên này sẽ không có đủ ngân lượng để thanh toán lộ phí.
"Chúng ta không lo được nhiều như vậy." Biểu tình của Mạc Cầu cứng ngắc:
"Nhiều nhất chỉ là nhắc nhở cho bọn hắn một câu, nếu như không đi theo đội ngũ thì còn có thể may mắn tránh thoát được phủ binh ở biên giới."
"Vậy sao." Tần Thanh Dung cúi mặt xuống.
"Khụ khụ. . ." Đột nhiên Mạc Cầu che ngực ho nhẹ.
"Sư đệ."
"Ta không sao."
Mạc Cầu hít sâu một hơi, từ trong người lấy ra một bình đan dược, đổ ra một hạt rồi nhét vào trong miệng.
Hắn lung lay cái bình, đan dược bên trong đã không còn thừa lại nhiêu.
"Ta thật sự không có việc gì." Thấy Tần Thanh Dung nhìn chằm chằm vào đan dược, hắn chỉ có thể mở miệng nói tiếp:
"Chỉ là tạng phủ trong cơ thể có chút khó chịu, nhưng mà đã không có gì đáng ngại, qua ba năm ngày nữa là tốt."
Đến lúc đó, hắn sẽ thực sự trở thành cao thủ Luyện Tạng!
Long Xà kình cũng triệt để đại thành viên mãn.
Mạc Cầu sớm đã cảm ngộ xong Long Xà kình, chẳng qua chỉ là không thành Luyện Tạng, Kình lực vẫn luôn vận chuyển chầm chậm ở trong tạng phủ.
Nói đến, ở Giác Tinh thành thì Long Xà kình cũng xem như là một công pháp luyện thể, vận kình pháp môn không tệ.
Nhưng nếu so với bên ngoài thì lại không là cái gì.
Dù sao liền phương pháp thành tựu chân khí cũng không có, nhìn thế nào cũng thấy là hàng lởm.
Hai người lại nói thêm dăm ba câu, sau đó liền giống như dĩ vãng, một người nghỉ ngơi, một người gác đêm.
Trước nửa đêm thì do Mạc Cầu gác đêm, sau nửa đêm liền thay người.
Cho dù là đã gia nhập đội ngũ nhưng hai người họ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, trong mấy tháng qua chuyện thành đã trở thành thói quen.
Sau nửa đêm.
"Cộc cộc. . . Cộc cộc. . ."
Mặt đất phát ra những âm thanh chấn động nhỏ bé làm cho Mạc Cầu mở mắt ra, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thanh Dung.
"Sao vậy?" Tần Thanh Dung sững sờ, lập tức nhìn về phía xa:
"Không có gì không đúng nha."
Đội ngũ cũng có hộ vệ, bọn hộ vệ cũng không phát hiện ra được chuyện dị thường nào.
"Không." Mạc Cầu lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng:
"Có tiếng vó ngựa."
Hắn vừa dứt lời, nơi xa liền có một người thủ vệ rống to một tiếng:
"Cẩn thận, có địch. . ."
"Bạch!"
Trong bóng tối, một mũi tên bay đến, vạch phá màn đêm, xuyên thẳng qua lồng ngực của tên thủ vệ này.
"Ầm ầm. . ."
Tiếng vó ngựa ầm vang đánh tới giống như núi lở.