Chương 117. Tách Ra
Người dịch: Whistle
"Dừng lại!"
Ở trước cổng chính biên phòng dòng người cuồn cuộn, hai vị phủ binh thân khoác áo giáp ngăn cản đường đi của đám người:
"Lộ dẫn?"
"Ở đây, ở đây." Đám người nhao nhao lấy ra lộ dẫn của bản thân, đi theo chỉ thị ký tên đồng ý.
Đương nhiên, cũng không tránh được phải giao một chút lộ phí.
Một nhân nửa xâu đồng tiền lớn!
Đối với người bình thường mà nói thì số tiền này cũng không ít, nhưng nếu so với hai mươi lượng bạc của Hầu gia thì chỉ có thể nói là chín trâu mất sợi lông.
Người rất nhiều, cửa rất rộng, tất nhiên là sẽ không chỉ có một đội kiểm tra, ba người Mạc Cầu đang đứng ở một đội ngũ trong này.
Cũng không lâu lắm, liền đến phiên bọn hắn.
"Lộ dẫn!"
"Ở đây." Nhạc Nguyên vội vàng đưa ra lộ dẫn văn thư đã được chuẩn bị xong.
Phủ binh mở văn thư ra, híp mắt nói:
"Triệu gia thị tộc. . . , không phải là sáu người sao?"
"Lúc đầu đúng là có sáu người." Trên mặt Nhạc Nguyên lộ ra bi thương, cúi đầu thở dài nói:
"Nhưng trên đường tới đây, rối loạn, thiên tai nhân họa, cũng chỉ còn lại có ba người chúng tôi!"
"Ừ." Chuyện này xảy ra rất thường xuyên, phủ binh sớm đã thành thói quen, cũng không thèm dây dưa dài dòng, khép văn thư lại rồi nói:
"Mở hết túi tùy thân ra, bọn ta muốn soát người kiểm tra, còn có cỗ quan tài này cũng phải mở ra!"
"Quan tài cũng phải mở ra sao?" Sắc mặt Nhạc Nguyên hơi đổi, vô thức nhìn phía Mạc Cầu một chút:
"Quấy rầy người chết thì rất là xui xẻo."
"Hả?" Phủ binh nghe vậy thì sắc mặt liền biến đổi:
"Ngươi có ý gì? Không muốn cho kiểm tra à, chẳng lẽ. . . Trong này có cổ quái gì sao?"
"Không, không có." Nhạc Nguyên vội vã khoát tay, thấy Mạc Cầu mặt không đổi sắc, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi y thật sự có chút lo lắng là trong quan tài có cái gì đó, nhưng xem ra hẳn là không thành vấn đề.
Cỗ quan tài đơn sơ này thậm chí còn không có cả đinh tán, chỉ cần xốc lên một khe hở liền có một mùi hôi thối gay mũi bay ra.
Không chỉ có phủ binh kiểm tra, mà ngay cả bách tính gần đó cũng nhao nhao tránh lùi, không ngừng nôn khan.
Trong lúc nhất thời, xung quanh hỗn loạn tưng bừng.
"Đi, đi mau!" Phủ binh lấy một tay bịt mũi, một tay gấp vung:
"Nhanh chóng giao tiền rồi rời đi, thi thể đều đã nát thành như vậy mà còn mang theo, thật sự là làm khó các ngươi."
"Tiền nhân thi cốt, không thể khinh bỏ." Khóe mắt Nhạc Nguyên rưng rưng, vội vàng đưa tiền rồi đi vào biên phòng.
Hai nén nhang sau.
"Ha ha. . ."
Vừa đi vào chủ đạo thì Nhạc Nguyên liền ngửa mặt lên trời cười to, thân hình thấp tráng cũng khó nén được khí phách dâng trào:
"Bôn ba nửa năm, cuối cùng cũng vào lại địa giới của Đông An phủ, sợ là không có ai trong chùa sẽ nghĩ tới chuyện này!"
"Trong chùa?" Tần Thanh Dung nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kì:
"Trước đây Nhạc đại ca từng ở trong chùa sao?"
"Khụ khụ. . ." Mạc Cầu đang dắt ngựa xe che miệng ho nhẹ, cũng lặng lẽ quan sát phản ứng của đối phương.
Về phần con ngựa này, tất nhiên là lấy được trong tay đám phỉ binh lúc trước rồi, con ngựa này không cường kiện lắm, sẽ không khiến cho người khác chú ý.
"Hả?" Nhạc Nguyên khựng lại, biểu lộ biến hóa, chần chờ một chút rồi mới gật đầu đáp lại:
"Nhạc mỗ lúc còn trẻ từng xuất gia làm tăng, bây giờ nghĩ lại thì khoảng thời gian này giống như rõ mồn một trước mắt."
"Vậy à." Tần Thanh Dung nhìn thoáng qua Mạc Cầu rồi nói:
"Không phải Nhạc đại ca đã nói là gia cảnh của mình rất giàu có, không ngờ cũng từng trải qua thời gian khổ cực."
"Đúng vậy!" Sắc mặt Nhạc Nguyên biến đổi, có chút không vui, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:
"Cũng may mà ta đã trải qua khoảng thời gian khổ cực này, nếu không thì cũng không có tại hạ của ngày hôm nay!"
"Khổ trước sướng sau, Nhạc huynh có cảm khái cũng là chuyện đương nhiên." Mạc Cầu gật đầu, cười nói:
"Sau này, làm phiền!"
Đang lúc nói chuyện, Mạc Cầu liền ngầm dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Thanh Dung một chút.
Biên phòng canh giữ rất nghiêm, sau này vẫn còn phải qua mấy cửa ải nữa, bây giờ chưa phải là lúc trở mặt với đối phương.
Tần Thanh Dung hiểu rõ, bèn gật đầu đáp lại.
Nhạc Nguyên đi đằng trước giống như đã cảm ứng được gì đó, khóe miệng cong lên, bước chân nhanh hơn:
"Hai vị, chúng ta phải đi nhanh lên, vượt biên sớm một chút thì cũng có thể sớm ngày yên lòng."
"Khụ khụ. . ." Mạc Cầu ho hai tiếng rồi nhanh chóng đi theo:
"Nhạc huynh nói rất đúng, nhưng mà thể lực của chúng tôi có hạn, nếu như đến lúc không chịu nổi nữa thì xin Nhạc huynh chờ cho một lát."
"Yên tâm!" Nhạc Nguyên khoát tay:
"Nơi này là địa bàn của ta."
Trong lòng 3 người đều mang tâm tư, lần chạy vội này lại tề tâm hợp lực, không dám bỏ lại một người nào.
Hai người Mạc Cầu thì cần tờ lộ dẫn trên tay đối phương, Nhạc Nguyên cũng cần Mạc Cầu phối chế dược vật cho y.
Thoáng cái đã qua năm ngày.
"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."
Trên một con đường nhỏ trong núi, tiếng vết bánh xe chuyển động càng ngày càng quái dị, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng vang giòn rồi im bặt.
"Đông!"
Quan tài rơi xuống đất phát ra một tiếng vang trầm.
Hiện trường yên tĩnh.
"Xem ra, thiên ý như vậy." Nhạc Nguyên đi ở phía trước liền dậm chân xuống, quay đầu lại lộ ra vẻ cảm khái:
"Chúng ta đồng hành đến đây thì cũng là thời điểm nên tách ra!"
"Nhạc huynh muốn đi sao?" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Cũng đều là đi Đông An phủ, sao không đồng hành cùng nhau, như vậy trên đường cũng có thể trông nom chiếu cố lẫn nhau."
"Ha ha. . ." Nhạc Nguyên nhìn chằm chằm Mạc Cầu rồi cười một tiếng:
"Mạc đại phu sao phải lừa mình dối người, trên đường đi này sư tỷ đệ các người chưa từng tín nhiệm qua ta?"
"Liền ban đêm đều phải thay phiên nhau nghỉ ngơi, nói là phòng bị ngoại địch, e là đang đề phòng tại hạ đi!"
"Nhạc đại ca cũng vậy thôi." Tần Thanh Dung lui lại hai bước, núp sau cỗ quan tài rồi mới mở miệng nói tiếp:
"Các hạ ngôn từ bất nhất, nhiều lần thay đổi, còn nhiều lần thăm dò, cũng chưa từng tín nhiệm qua chúng tôi?"
Mấy tháng qua, hai người sớm đã hình thành ăn ý, một khi gặp phải đối thủ thì sẽ để Mạc Cầu đối kháng trực diện, nàng thì ỷ vào tụ nỗ hiệp trợ, một chính một phụ như vậy cũng có thể giải quyết không ít phiền phức.
"Được rồi!" Nhạc Nguyên liếc nhìn hai người, biểu lộ không ngừng biến hóa, cuối cùng cũng không động thủ:
"Chúng ta cũng coi như đồng hành một phen, cho dù không có tâm thì cũng có duyên."
Y nghĩ nghĩ liền dùng tay ném cho Mạc Cầu một vật gì đó:
"Tiếp lấy!"
Mạc Cầu triệt thoái về phía sau, trong tay áo lóe lên kiếm quang, thứ đang bay tới liền dừng ở trên đoản kiếm.
Là một cái hộp gỗ, chính diện điêu khắc một tôn Phật tượng, hai bên tràn đầy kinh văn.
"Hảo kiếm pháp!" Nhạc Nguyên vỗ nhẹ hai tay:
"Nhưng mà không cần phải khẩn trương như vậy, chỉ là một món lễ vật lúc biệt ly, giống như trước đó, Nhạc mỗ không có ác ý."
"Đa tạ." Mạc Cầu gật đầu, lập tức từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bội, rồi cũng quăng tới:
"Nhận được mà không trả lễ thì không hay, mặc dù miếng ngọc bội này không đáng tiền, nhưng mà tâm ý thì không phải là giả."
"Ba!"
Nhạc Nguyên đưa tay tiếp nhận, hơi quan sát một chút liền chắp tay nói:
"Đa tạ!"
"Cuối cùng khuyên bảo các ngươi một câu, lộ dẫn trên tay ta là do giết người đoạt được, rất có thể sẽ dẫn tới quan phủ truy binh, các ngươi tự lo cho bản thân đi!"
"Cáo từ!"
Nói xong y liền bước ra một bước, chỉ trong nháy mắt liền lướt ngang vài thước, nhảy lên nhảy xuống vài lần liền biến mất trên con đường núi này.
"Y cứ đi như vậy sao?" Tần Thanh Dung cất bước lại gần, nhìn xung quanh một hồi rồi nói:
"Vừa rồi ta còn tưởng rằng sẽ động thủ nữa."
"Có lẽ y cảm thấy giải quyết chúng ta rất phiền phức, cũng có lẽ là bởi vì sát y bất tường (giết thầy thuốc thì sẽ gặp xui xẻo), nên cuối cùng liền không động thủ." Sắc mặt Mạc Cầu không thay đổi nỏi:
"Dù có nói thế nào thì đây cũng là chuyện tốt!"
Nếu như là mấy ngày trước, khi đối mặt Nhạc Nguyên thì có lẽ Mạc Cầu còn e ngại mấy phần, hiện giờ hắn đã Luyện Tạng có thành tựu, dù là không địch lại thì tự vệ cũng không thành vấn đề.
Có lẽ là do thái độ đề phòng như lại không e ngại này của hắn mới khiến cho đối phương lựa chọn từ bỏ.
"Nói cũng đúng." Tần Thanh Dung gật đầu, chỉ một ngón tay về phía hộp gỗ:
"Sư đệ định xử lý cái này như thế nào?"
"Bạch!"
Mạc Cầu hất tay lên, đánh bay hộp gỗ ra ngoài:
"Nếu duyên phận đã hết thì giữ lại thứ này có tác dụng gì?"
"Ừ." Tần Thanh Dung hài lòng cười một tiếng:
"Còn về chuyện của lộ dẫn. . ."
"Chúng ta phải tăng tốc lên thôi." Mạc Cầu ngẩng đầu:
"Cũng may hiện giờ đã vào trong nội địa của Đông An phủ, sẽ không gặp phải đạo phỉ hung hăng ngang ngược, và cũng không có phủ binh, an toàn hẳn là không có vấn đề."
. . .
Nơi xa.
'Nhạc Nguyên' lấy miếng ngọc bội mà Mạc Cầu tặng ra, ước lượng trên tay một chút rồi vung tay vứt ra ngoài.
Sau một khắc, biểu lộ của y biến hóa, khí chất biến đổi thành hào khí rộng lượng, trong mắt lộ ra sát cơ.
"Hỗn độc, xem ra cần phải bắt mấy người trẻ tuổi của Nhạc gia để hỏi xem gồm những loại độc gì."
"Đám khốn nạn sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, chắc chắn là còn bám theo ở phía sau, thật tình không biết bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu, ai là thợ săn còn chưa thể biết được!"