Chương 139. Tỷ Thí
Người Dịch: Whistle
Lời này vừa ra, trong tràng lập tức yên tĩnh.
Người của Tử Dương môn thì mặt không đổi sắc, đám người Phái Linh Tố thì lại xì xào bàn tán, trong giọng nói có kinh có giận nhưng lại không dám phát tác.
Hai người Cố Vũ, Miêu Nguyên Thông thì liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự do dự và kinh ngạc trong mắt đối phương.
Hành động lần này của Đoạn Bất Bình hiển nhiên là rất có lòng tin vào con trai của ông ta.
Nhưng mà nghe nói cái tên Đoạn Đức này chỉ là một tên công tử phóng đãng, tuổi không lớn lắm, tiến giai Hậu Thiên cũng mới một hai năm.
Mà bọn hắn đã tu thành chân khí ở mười mấy năm trước rồi, một thân võ học tích lũy tất nhiên sẽ viễn siêu đối phương.
Trong lòng cũng chẳng sợ hãi gì!
"Đoạn chấp sự." Miêu Nguyên Thông chần chờ một chút, vẫn mở miệng nói:
"Luận võ tranh tài thì khó tránh khỏi làm tổn thương hòa khí, sợ là không ổn, chuyện này vẫn là chờ cho phái trưởng lão phái ta trở về rồi bàn tiếp."
"Như thế nào?" Đoạn Đức tiến lên một bước, sắc mặt băng lãnh:
"Các ngươi xem thường Đoàn mỗ, hay là Phái Linh Tố quả thật không người, ngay cả chút huyết tính này cũng không có."
"Hừ!"
Ông ta hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Nếu như thật sự là vậy, ta thấy không cần chờ dư nghiệt của Hắc Sát giáo động thủ, vừa nghe được tin thì các ngươi đã bỏ chạy trước rồi!"
"Ngươi. . ." Cố Vũ biến sắc, lập tức muốn tiến lên.
"Tốt!" Miêu Nguyên Thông đột nhiên mở miệng, đưa tay cản Cố Vũ lại, chủ động tiến lên ôm quyền chắp tay:
"Nếu Đoạn công tử đã nói như vậy, chúng ta còn liên tục từ chối nữa thì đúng là không nể mặt các hạ."
"Miêu mỗ bất tài, nguyện đi đầu lĩnh giáo cao chiêu của công tử!"
Đang khi nói chuyện, y liền nháy mắt ra hiệu với Cố Vũ.
Rất rõ ràng, trận giao đấu hôm nay sợ là không thể tránh thoát, chẳng bằng mượn cơ hội này áp chế một chút mặt mũi của đối phương.
Luận thực lực, y chỉ kém hơn Cố Vũ một chút.
Lần này xuất thủ trước, một là có thể kiểm tra sâu cạn của Đoạn Đức, thứ hai là dù có không địch lại thì cũng có thể tiêu hao thể lực của đối phương.
Đương nhiên.
Hắn cũng không cho mình sẽ thất bại.
"Tốt!" Đoạn Đức nhướng mày, cất bước tiến lên, vươn một tay ra hiệu:
"Nghe nói Phán Quan bút pháp của Miêu đường chủ tinh diệu bất phàm, là một môn tuyệt kỹ, ta đang muốn lĩnh giáo."
"Dễ nói, dễ nói." Miêu Nguyên Thông phất phất tay, đám người lập tức tản ra, chừa ra một khoảng đất trống:
"Miêu mỗ không đủ thiên tư, học không được võ nghệ cao thâm, mong rằng Đoạn công tử thủ hạ lưu tình."
"Miêu đường chủ quá khiêm tốn." Đoạn Đức cười khẽ lắc đầu:
"Mời!"
"Mời!"
Miêu Nguyên Thông nghiêm mặt lại, hai tay nhẹ nhàng lật một cái, hai cây Phán Quan bút dài chừng hơn một xích có màu ám trầm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Hai người đối mắt nhìn nhau, bầu không khí trong sân ngưng tụ lại, khí cơ vô hình bắt đầu lan tràn ra phía ngoài
Mạc Cầu lẫn vào trong đám người, ánh mắt chớp động.
Hắn đến Đông An phủ đã được ba năm rồi, nhưng thứ nhất là đã quen việc trốn tránh, thứ hai là do quá bận rộn, cho nên hiếm khi thấy cảnh luận võ chém giết.
Nhưng mà nơi này võ học hưng thịnh, không phải một địa phương nhỏ như Giác Tinh thành có thể sánh được, chỗ này có rất nhiều nhập lưu cao thủ, võ nghệ cũng bất phàm.
Võ học của Miêu Nguyên Thông đến từ gia truyền, đương nhiên là không thể nào so được với đệ tử Hạch Tâm của những môn phái, trong toàn bộ Đông An phủ thì y chưa được xếp hạng danh hào gì.
Nhưng nếu ở Giác Tinh thành, sợ là ngay cả đệ nhất cao thủ Chung Vân Triệu cũng chưa hẳn là đối thủ của y.
"Cẩn thận!"
Miêu Nguyên Thông quát khẽ, làm cho Mạc Cầu lập tức hoàn hồn.
Chỉ thấy giữa sân bóng người biến ảo không ngừng, hai cây Phán Quan bút đã đâm tới ngoài một trượng, trực chỉ lồng ngực của Đoạn Đức.
Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Chiêu này chỉ thuộc hạng thường, không câu nệ binh phí, quyền đao kiếm chưởng đều có, chỉ để thăm dò đối thủ.
Hơn nữa khi Miêu Nguyên Thông thi triển chiêu này thì lại xuất hiện một cỗ thiên chuy bách luyện ý vị, thân hình khẽ động phong mang đã tới.
Một chiêu đâm thẳng, phát lực có thể nói là hoàn mỹ, sợ là có rất ít người dưới Hậu Thiên cảnh có thể tránh được.
Hai mắt của Mạc Cầu cũng sáng lên.
"Tốt!"
Đoạn Đức khen nhẹ một tiếng, lại không có ý định rút kiếm, chỉ giơ nhẹ tay phải lên rồi cong ngón tay búng một cái.
"Đinh. . ."
Ngón tay vừa chạm vào Phán Quan bút được rèn đúc bằng thép tinh liền phát ra những tiếng động sắt thép va chạm.
Miêu Nguyên Thông hơi biến sắc, trước bút mượn lực vạch một cái, sau bút theo chữ đuổi theo, điểm ra một chữ (勿).
Đây là Tùy Phong Tự Thiếp trong bút pháp của Miêu gia, đem võ kỹ, thư pháp thậm chí là thủ pháp điểm huyệt hòa làm một thể.
Giống như cuồng thảo, bút đi gió táp, thiện về cận thân đoản đả.
Trong lúc nhất thời, thân hình của Miêu Nguyên Thông biến hóa, song bút điểm ra, vung trảm, nghiêng lướt như là múa bút vẽ tranh, tư thái điên cuồng.
Bút tẩu long xà, kình như sơn nhạc, những tiếng xé gió càng làm cho người ở dưới cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Mạc Cầu chớp chớp mắt, biểu lộ lại có vẻ hơi kỳ quái.
Thực lực của Miêu Nguyên Thông tuyệt đối không yếu, mọi cử động đều có chân khí gia trì, nhìn như tùy ý vung lên nhưng đều có thể chém rách núi đá, kình lực cường hãn.
So với Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn mà Mạc Cầu đã từng giao thủ thì chênh lệch giữa hai bên cũng cực kỳ rõ ràng.
Nhưng chẳng biết tại sao lại rất khó mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm.
Có lẽ. . .
Trong lúc bất tri bất giác, mình cũng đã mạnh lên quá nhiều rồi chăng?
So với thế công hung mãnh của Miêu Nguyên Thông, thì Đoạn Đức lại ứng đối nhẹ nhàng như thường, thành thạo điêu luyện.
Đối mặt thế công mưa to gió lớn, gã đạp hai chân xuống đất, từ đầu đến cuối đều không hề di chuyển, chỉ dùng hai tay đạn chỉ hoặc xuất chưởng ứng đối.
Mỗi lần xuất thủ đều nhìn như thường thường không có gì lạ, nhưng lại vừa đúng khiến cho đối thủ không công mà lui.
Đánh lâu không xong, thậm chí chưa thể thăm dò ra sâu cạn của đối phương, sắc mặt của Miêu Nguyên Thông không khỏi trầm xuống.
"Uống!"
Y quát khẽ một tiếng, tốc độ của Phán Quan bút đột nhiên tăng mạnh một bậc, tiếng xé gió cơ hồ hợp thành lại một đường kẽ.
Những đạo hư ảnh xen lẫn vào nhau giống như là một quyển sách thảo bao phủ xuống đầu Đoạn Đức.
Lần này.
Không chỉ mắt Mạc Cầu co rụt lại, mà Đoạn Đức cũng trở nên nghiêm túc một chút, không thể không triệt thoái ra sau, trường kiếm ra khỏi vỏ.
"Coong!"
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Đao quang như điện hồ, đột nhiên xé rách thế công đột kích, hai binh khí va chạm vào nhau, những tia lửa bắn ra xung quanh.
Khi gã ta xuất kiếm, trong đôi mắt còn có một chút tử quang lấp lóe.
Tử quang cũng không rõ ràng, nếu không quan sát cẩn thận thì chắc chắn sẽ bị xem nhẹ, nhưng lại không thể gạt được mấy người ở đây.
"Tử Dương Thần công!"
"Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm!"
Sắc mặt của Mạc Cầu và Cố Vũ đồng thời biến đổi.
Tử Dương Thần công chính là công pháp đích truyền của Tử Dương môn, trình độ quan trọng của nó không thua gì Linh Tố tâm pháp của Phái Linh Tố.
Chỉ có đệ tử Hạch Tâm của tông môn mới có tư cách tu hành.
Mà Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm cũng là kiếm pháp đại danh đỉnh đỉnh của Tử Dương môn, là võ học thành danh của một vị trưởng lão thực quyền nào đó.
Hai môn công pháp này lại xuất hiện cùng lúc trên thân một người thì đã nói rõ kẻ này chính là đệ tử mà Tử Dương môn coi trọng.
Phóng đãng không bị trói buộc, võ học thưa thớt. . .
E rằng những truyền ngôn về Đoạn Đức đều là những tin đồn bậy bạ!
Nếu hai người đã có thể nhìn ra, vậy thì không có lý nào mà Miêu Nguyên Thông đang giao thủ lại không biết được, sắc mặt của y lập tức đại biến.
Chẳng qua trong thời khắc giết này, khí cơ của song phương quấn vào nhau, không có khả năng tùy ý thối lui.
Miêu Nguyên Thông lập tức khẽ cắn hàm răng, điên cuồng thúc giục chân khí trong cơ thể, Phán Quan bút vạch ngang một cái giống như mây nguyệt giao thoa chém xuống.
Miêu gia Thập Bát đả chi Nhiếp Vân Trục Nguyệt!
"Ồ. . ." Khóe miệng Đoạn Đức giương lên, khinh thường ồ nhẹ một tiếng, trường kiếm trong lòng bàn tay thì giống như vật sống dâng trào.
Lập tức, kiếm quang lóe sáng!
Giống như lôi điện xé rách mây mù, những đạo điện quang lướt ngang bốn phía, kình lực cuồng mãnh thúc phạt mọi thứ cản đường phía trước.
Nhất Tự Truy Hồn Điện kiếm được xưng là tinh diệu, nhanh tuyệt, nhưng khi thi triển nó lại có biến hóa bá đạo, đồng dạng chiêu thức uy mãnh.
Đôi mắt Miêu Nguyên Thông co rụt lại, trong lòng lập tức phát lạnh.
Nguy hiểm!
Họ Đoạn muốn hạ tử thủ!
Thân thể Mạc Cầu phồng lên, vô thức muốn xuất thủ, nhưng mà lại có người nhanh hơn hắn.
"Thủ hạ lưu tình!"
Cố Vũ vẫn luôn vận sức chờ phát động hét lớn một tiếng, thân hình vọt mạnh về phía trước, song chưởng liên hoàn mãnh kích Đoạn Đức.
Cố Vũ biết là không thể chặn lại kịp nữa, chỉ có ép đối phương thu hồi thì mới có cơ hội bảo toàn Miêu Nguyên Thông.
Nộ Lôi chưởng chưởng thế hung mãnh, liền xem như Nhị lưu cao thủ cũng không dám khinh thường, chưởng kình cuồn cuộn, khí thế bất phàm.
"Đến hay lắm!" Đoạn Đức đương nhiên sẽ không lựa chọn đối đầu trực diện, thu hồi kiếm đón đỡ, trong miệng quát khẽ:
"Để ta xem thử năng lực thực sự của Phái Linh Tố."
"Tiếp ta Kiếm Vũ Bát Phương!"
Âm thanh còn chưa vang hết thì kiếm quang đã cuồng quyển tứ phương, vây kín cả Cố Vũ và Miêu Nguyên Thông vào bên trong.