Chương 160. Kiếm Khách
Người dịch: Whistle
Quả nhiên là không thể coi thường dược lực của Thất Tinh đan, với tu vi hiện nay của Mạc Cầu, muốn luyện hóa cũng cực kỳ miễn cưỡng.
Một viên Đan dược, mất mấy ngày công phu mới tiêu hóa hết, còn bị lãng phí không ít.
Dù sao dược lực mà viên đan này cung cấp cũng đủ cho Nhất lưu cao thủ tu hành, đối với Mạc Cầu thì số dược lực này quá nhiều.
Đồng dạng.
Sau khi luyện hóa thì tu vi cũng lập tức tăng mạnh thêm một đoạn, liền ngay cả tinh thần trong thức hải cũng được thắp sáng không ít.
Sau kinh hỉ thì là cảm khái.
"Khó trách. . ." Mạc Cầu đứng trên ngọn cây, mắt nhìn về nơi xa:
"Đổng Tiểu Uyển tuổi còn trẻ mà đã Chân khí ngoại phóng, hiện giờ sợ là chỉ cách Nhất lưu cao thủ không xa nữa."
"Nàng thường xuyên phục dụng viên Thất Tinh đan này!"
Thất Tinh đan đại danh đỉnh đỉnh, trước đó Mạc Cầu đương nhiên là không tiếp xúc được, đến khi chân chính lấy được mới giật mình hiểu ra.
Hắn đã từng thấy qua loại đan dược này ở chỗ của Đổng Tiểu Uyển.
Hơn nữa còn không ít!
Thiên phú, truyền thừa, đan dược, thậm chí nghị lực, Đổng Tiểu Uyển không thiếu thứ gì, khó trách có tu vi cao như vậy.
"Mạc sư đệ." Lý Quảng Nhiên ở cách đó không xa cất bước đi tới:
"Tại sao lại ở chỗ này ngẩn người, không đi qua tâm sự sao?"
Nói xong liền đưa tay chỉ về phía cách đó không xa.
Chỗ mà y chỉ oanh oanh yến yến, sắc màu rực rỡ, chính là nơi mà một đám nữ đệ tử của Tỏa Nguyệt quan đang đứng.
Công pháp của Tỏa Nguyệt quan cực kỳ đặc biệt, sau khi tu hành thì lực lượng sẽ biến lớn mà là hướng tới sự linh hoạt, nhạy cảm, còn có công hiệu dưỡng nhan mỹ dung nhất định, rất thích hợp với nữ tử.
Lại thêm Tỏa Nguyệt Phong có một thiên nhiên Linh tuyền, nước suối có công hiệu dưỡng cơ dưỡng da, cũng đã hấp dẫn không ít nữ đệ tử.
Võ công không tệ, lại thêm tư thái ưu mỹ, làn da kiều nộn, dù là tướng mạo thì cũng đã có thể hấp dẫn người.
Huống chi, Tỏa Nguyệt quan xưa nay đều không thiếu mỹ nhân.
Cho nên nơi đó tụ tập không ít thiếu hiệp trẻ tuổi dự định xum xoe, hi vọng có cơ hội âu yếm.
Chẳng qua trong quần phương lại có một người độc lập, bị bầy hương hoa ủng, có thể nói là tiện sát người bên ngoài.
Người kia mặc trường sam màu xanh nhạt, lưng đeo trường kiếm, diện mục tuấn lãng, tiêu sái thanh tao lịch sự, khí chất xuất chúng, cho dù bị chúng nữ chen chúc vẫn giữ được sắc mặt lạnh nhạt, trong lúc nói chuyện không chút câu thúc, trêu đến rất nhiều mỹ nhân cười nói liên tục.
Thân phận của người này cũng không tầm thường, những người khác đối với chuyện này không chỉ không dám nhiều lời, thậm chí cũng khó mà sinh ra đố kỵ.
"Lạc Anh Kiếm Phương Vân Sơn." Mạc Cầu cười khẽ:
"Có vị này ở đó, cho dù Mạc mỗ qua đi cũng chỉ là một vật làm nền, nên liền không tự rước lấy nhục."
"Không cần nói như vậy." Lý Quảng Nhiên sờ lên cằm:
"Dù sao thì người đó cũng là tiền bối, niên kỷ đã năm mươi, Mạc sư đệ lại chính vào tráng niên, cơ hội lớn hơn."
"Thật sao?" Mạc Cầu lắc đầu:
"Sợ là những người khác không cho rằng như vậy."
Xác thực.
Nếu như không phải có người khác báo cho thân phận, đoán chừng không có người nào sẽ xem vị nam nhi tuấn lãng này như một lão nhân năm mươi tuổi.
Mà những nữ tử chen chúc qua đi càng là không ngại, sợ là chỉ cảm thấy đối phương càng có mị lực của người trưởng thành.
Hậu Thiên cao thủ vốn cũng không già lắm, nếu tu luyện công pháp đặc thù, tu vi cao thâm, thì càng là như vậy, tuổi tác của Tuyết Mạch đạo cô Tỏa Nguyệt quan cũng trở thành một mê đề, nhìn qua tuổi vừa mới hai tám nhưng thật ra chưa chắc sẽ nhỏ hơn Phương Vân Sơn.
Mạc Cầu nghĩ tới một chuyện, nói:
"Nghe nói, khi Phương tiền bối còn trẻ từng danh liệt Tiềm Long Sồ Phượng bảng?"
"Không sai." Lý Quảng Nhiên gật đầu:
"Phương tiền bối và Đổng trưởng lão của phái ta là nhân vật thượng Tiềm Long Sồ Phượng bảng cùng một giới, chỉ tiếc. . ."
Nói đến chỗ này, y không khỏi than nhẹ.
Đổng Tịch Chu tàn lụi, không chỉ có quan hệ đến bản thân ông ta, mà toàn bộ phái Linh Tố đều bị ảnh hưởng nhất định.
Mạc Cầu tiếp tục hỏi:
"Phương tiền bối chưa từng gia nhập thế lực khác sao?"
"Không." Lý Quảng Nhiên hoàn hồn, lắc đầu nói:
"Năm đó Lạc Anh Kiếm thanh danh vang dội, được các đại tông môn mời chào, cuối cùng gia nhập Lục phủ."
"Mạc sư đệ biết đó, mỗi giới Tiềm Long Sồ Phượng bảng liền có gần một nửa đều lựa chọn gia nhập Lục phủ."
Mạc Cầu gật đầu.
"Nhưng mà khi ở bên ngoài thì bọn họ là hào hùng thanh danh vang dội một phương, vào Lục phủ lại chính là một gã hộ vệ bình thường." Lý Quảng Nhiên bật cười lớn, nói:
"Có cực ít người có thể chịu được chênh lệch to lớn như vậy, cho nên hàng năm đều sẽ có người thoát ly Lục phủ."
"Phương tiền bối chính là một người trong số đó."
"Từ khi xuất phủ, Phương tiền bối không gia nhập thế lực nào khác nữa, mấy năm trước còn ra ngoài xông xáo, năm kia mới hiện thân ở Đông An phủ."
"Vậy à. . ." Mạc Cầu hiểu rõ:
"Không ngờ là hôm nay cũng tới nơi này."
"Có Phương tiền bối ở đây thì chúng ta không cần lo lắng sẽ xuất hiện biến cố nữa, há không phải càng tốt hơn sao." Một người chầm chậm đi tới, cười khẽ gật đầu với Mạc Cầu:
"Trong thời gian gần đây, đại danh của Mạc đại phu đã nhiều lần lọt vào tai, Tạ Diệu Vũ hữu lễ!"
Người tới khuôn mặt như vẽ, tư thái linh lung, chính là thế hệ trẻ hoạt bát nhất của Tỏa Nguyệt quan Tạ Diệu Vũ.
Nàng chừng hai mươi tuổi, tu vi đã gần Chân khí ngoại phóng, cũng là đệ tử Thân Truyền của Tuyết Mạch đạo cô.
"Tạ tiên tử khách khí." Mạc Cầu ôm quyền:
"Phương mỗ cũng nghe qua đại danh của Tạ tiên tử, hôm nay nhìn thấy, danh bất hư truyền, bất quá biến cố mà tiên tử nhắc tới. . ."
"Cũng không có gì." Tạ Diệu Vũ khẽ vung tay ngọc:
"Chỉ là đã thương lượng xong mười mấy người, ngày hôm trước lại có tin tức, nói là lại tăng thêm năm sáu người."
Nàng khinh thường cười một tiếng:
"Đều là thịt cá trên thớt, nhiều một chút thì càng tốt!"
Bây giờ ở nơi này có Nhất lưu cao thủ Lạc Anh kiếm, Nhị lưu cao thủ Tuyết Mạch đạo cô của Tỏa Nguyệt quan, tán nhân Đỗ Thất, võ hạnh Khâu Bất Đảo.
Lại thêm một đám nhập lưu cao thủ, coi như người tới có gây ra hỗn loạn gì thì bọn hắn cũng không sợ.
"Chít chít. . ."
Đúng vào lúc này, trong rừng cây có tiếng chim hót truyền đến, tiếng kêu rất có quy luật.
"Bọn hắn tới." Đôi mắt đẹp của Tạ Diệu Vũ sáng lên:
"Hai vị có thể tùy ý tìm một nơi đề phòng, Diệu Vũ đi qua một chút, chờ khi xong chuyện lại tới một lần."
"Làm phiền." Mạc Cầu chắp tay:
"Tại hạ vốn không xuất nổi lực, bạch lĩnh công lao, thật sự là xấu hổ."
"Hì hì. . ." Tạ Diệu Vũ hé miệng cười một tiếng, mặt mày mang mị:
"Mạc đại phu khách khí, có thể kết bạn với một vị y đạo danh gia, Diệu Vũ cầu còn không được."
"Cáo từ!"
"Cáo từ!"
Đưa mắt nhìn đối phương rời xa, Mạc Cầu mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
"Sư đệ." Lý Quảng Nhiên ở bên cạnh như có điều suy nghĩ:
"Vị Tạ tiên tử này không phải là kẻ vớ vẩn, tuổi còn trẻ mà đã khéo léo, tốt nhất đệ nên cẩn thận một chút."
Mạc Cầu khẽ giật mình, lập tức hoàn hồn.
Mặc dù trong lời nói của Lý Quảng Nhiên mang theo vẻ khách khí, nhưng ngữ khí lại có chút kì lạ.
Rất hiển nhiên, một vị nữ tử có tác phong làm việc khéo léo trong mắt của y lại là không đứng đắn.
Không chỉ có y nghĩ vậy!
Nhìn ánh mắt của những nam tử phụ cận khi nhìn Tạ Diệu Vũ, cũng là mặt ngoài khách khí, tâm tư trong lòng thì mọi nam nhân đều hiểu.
Đối với chuyện này, Mạc Cầu chỉ cười nhạt một tiếng:
"Sư huynh quá lo lắng."
Hai người cũng không cần phải nhiều lời nữa, tự tìm chỗ cao ẩn tàng, nhìn về phía đường núi ở bên dưới.
Không bao lâu sau.
Một đội nhân mã phục sức khác nhau xuất hiện ở phương xa.
"A?"
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Mạc Cầu cũng nhíu mày.
Theo như Tỏa Nguyệt quan thông báo thì lần này chỉ có mười người tới đây, coi như lại thêm năm sáu người thì cũng không nhiều.
Bây giờ.
Lại có gần bốn mươi người!
Nhân số vượt xa ước định.
Quả nhiên, người của Tỏa Nguyệt quan ở bên dưới cũng dần hiện thân, sắc mặt âm trầm, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ đối phương nói không giữ lời.
Khoảng cách khá xa, cho dù Mạc Cầu tai thính mắt tinh cũng nghe rõ họ đang nói gì.
Nhưng lại có thể nhìn thấy các lộ nhân mã đã sớm mai phục ở phụ cận, giống như mở ra lưới lớn, lặng yên không một tiếng động đánh về phía những kẻ vừa tới.
Vị Lạc Anh kiếm Phương Vân Sơn kia càng là thân như quỷ mị, một bước hai ba trượng, lấy một loại tốc độ kinh người xuất hiện ở giữa sân.
Theo tu vi tăng lên, tác dụng của nhân số cũng càng ngày càng thấp, bốn mươi người tuy nhiều nhưng lại không thể làm cho đám người biến sắc.
"Không đúng!"
Mạc Cầu đột nhiên mở miệng.
"Sao vậy?" Lý Quảng Nhiên ở cách đó không xa nghe vậy liền nghiêng đầu.
"Ta biết người đó." Ánh mắt Mạc Cầu ngưng trọng, đưa tay chỉ về phía một nữ nhân mặt áo đen ở bên dưới:
"La Sát kiếm, Hắc Sát giáo Nhị lưu cao thủ."
Vị bằng hữu ở chung ba năm với, Đường chủ phân đường Song Quế Cố Vũ chính là chết trong tay của ả nữ nhân này, đương nhiên là Mạc Cầu khắc sâu ấn tượng, chỉ cần nhìn mặt bên là đã nhận ra.
Trước đó, người tới cũng không nói là sẽ có Nhị lưu cao thủ, thậm chí ngay cả nhập lưu cao thủ cũng là lác đác không có mấy.
"Cái gì?" Lý Quảng Nhiên nghe vậy liền biến sắc, đột nhiên đứng dậy muốn lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng mà. . .
Đã chậm.
"Coong!"
Phía dưới, đao quang chợt hiện, như hàn phong lăng lệ, trong nháy mắt quét về phía trước, quấn mấy người vào trong.
Uy thế mạnh mẽ của nó lại có thể dễ dàng áp chế Nhị lưu cao thủ Tuyết Mạch đạo cô.
Nhất lưu cao thủ!
Người xuất thủ xốc lên mũ trúc, thân hình nhanh chóng bành trướng, lộ ra cơ thể khôi ngô hai mét có thừa, gã gầm thét vọt mạnh về phía trước:
"Dám thiết hạ mai phục!"
"Muốn chết!"
Nghe được nhắc nhở, những người tùy hành khác cũng đồng thời động thủ, khí thế tăng vọt cũng làm lộ ra tu vi của nhập lưu cao thủ, lại không dưới mười vị.
"Tả hộ pháp của Hắc Sát giáo, Bá Vương đao Chu Hoành!" Kiếm ảnh từ ngoài mấy trượng xuyên qua nhanh như điện chớp, Lạc Anh kiếm giống như quang ảnh rực rỡ phủ xuống:
"Để Phương mỗ đến chiếu cố ngươi!"
"Đinh. . ."
Đao kiếm chạm vào nhau, Lạc Anh kiếm Phương Vân Sơn đứng chắp tay, như kình thiên ngọc trụ, mà đại hán thì lảo đảo lui lại mấy bước, mới mãnh mẽ ngừng lại bộ pháp.
"Lạc Anh kiếm!" Người tới sắc mặt đại biến, lập tức gầm thét:
"Xông lên!"