Chương 173. Hành Thi
Người dịch: Whistle
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi đã phát sinh mấy lần biến cố, tốc độ mau lẹ khiến cho người ta khó mà hoàn hồn trong lúc nhất thời.
Bốn người lúc trước thì còn tốt, Mạc Cầu có thể giải quyết được.
Nhưng tán nhân Đỗ Thất lại không phải là kẻ vớ vẩn, mười mấy năm trước y chính là cao thủ thanh danh vang dội một phương.
Một thân võ nghệ bất phàm.
Lại không ngờ rằng.
Lần này còn chưa kịp động thủ thì đã bị người ta một chiêu tập sát, thậm chí liền ngay cả né tránh cũng không kịp.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, khí tức bí ẩn, xuất thủ lại ngoan tuyệt, làm cho lòng người run rẩy.
Mạc Cầu đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như đổi chỗ, người mà đối phương nhằm vào là mình thị sợ là đã khó thoát một kiếp.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn tuyệt đối sẽ không ngờ là phương pháp ẩn nấp của một người lại cao minh như vậy.
Vô thanh vô tức, bỗng nhiên lao tới!
"Các hạ là ai?"
Mạc Cầu thối lui nửa bước, run vai thả hòm gõ ở sau lưng xuống, sắc mặt ngưng trọng nhìn về người phía đối diện.
Đối phương thân khoác áo bào đen không để lộ ra tấc da thịt, toàn thân trên dưới đều không có chút khí tức nào, làm cho người ta cảm thấy quỷ dị và âm lãnh.
"Hắc hắc. . ." Người áo đen cười gằn:
"Tiểu bối, ngươi vừa mới phá hủy một con mắt của hắc tinh nhà ta, không ngờ bị chủ nhân của nó tìm tới cửa nhanh như vậy đúng không?"
"Hắc tinh?" Mạc Cầu nhíu mày, nhưng mà chỉ sau một khắc thì hắn liền hiểu được.
"Ngao!"
Tiếng rít ở sau lưng vang lên, rừng cây lắc lư, một con thương viên thân cao hơn trượng gào thét xông ra.
"Đông!"
Cự viên tiếp đất nặng nề, hai tay liều mạng đánh đá núi, cắn răng liên tục gầm thét với Mạc Cầu.
Một cánh tay của nó đã trụi lủi, bên trên còn có vết thương do bị đốt cháy, một con mắt cũng đã bị hủy.
Nhưng mà có lẽ là vì có chủ nhân ở nơi này nên mặc dù nó liều mạng gào thét, nhưng không có mệnh lệnh thì lại không dám động thủ.
"Ngự Thú Tán Nhân!" Mạc Cầu lui lại một bước, ánh mắt nhìn về phía sau lưng của một người một thú này.
Cũng may là con cự mãng kia không có tới cùng.
Chắc là tốc độ quá chậm nên bị bỏ lại đằng sau, chuyện này ngược lại làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu bối." Ngự Thú Tán Nhân giơ nhẹ cánh tay lên, con hung vượn bên cạnh giống như đạt được chỉ thị bèn nhanh chân tới gần:
"Làm thế nào mà ngươi tìm được bí địa của giáo ta?"
"Không!"
Dưới hắc bào, ánh mắt của đối phương súc động:
"Hoặc là nói, ngươi lấy được địa đồ từ trên người của vị Thánh tử nào? Thánh tử đã bị ngộ hại rồi sao?"
Mạc Cầu liên tục lui về phía sau, nói:
"Nếu ta nói thì tiền bối sẽ bỏ qua cho ta sao?"
"Nói và không nói thì ngươi cũng đều phải chết." Ngự Thú Tán Nhân nói bằng giọng băng lãnh:
"Bất quá nếu như ngươi nói thì ta có thể để ngươi chết thống thống khoái khoái, thiếu bị tra tấn!"
"A. . ." Mạc Cầu a nhẹ một tiếng:
"Xem ra tiền bối và Đỗ Thất đều muốn vãn bối chết cho thống khoái, chỉ tiếc, tại hạ còn không muốn chết."
"Không muốn chết?" Ngự Thú Tán Nhân cười lạnh:
"Ngươi cảm thấy mình có thể lựa chọn sao?"
"Tại sao lại không có?" Mạc Cầu dẫm chân xuống, biểu lộ trên mặt giống như cười mà không phải cười:
"Muốn lấy tính mệnh Mạc mỗ, chỉ sợ các hạ không có bản lãnh này!"
"Nói khoác không biết ngượng." Ngự Thú Tán Nhân im lặng lắc đầu, không còn hứng thú tiếp tục quan tâm tới tên tiểu bối này nữa, vung tay lên, hung vượn liền gầm thét xông lên.
"Ngao. . ."
"Ra!" Đột nhiên Mạc Cầu rống to.
"Phốc!"
Trên mặt đất đột nhiên toát ra hai bàn tay rồi bóp chặt chân con vượn, trực tiếp kéo nó ngã xuống đất.
"Bành!"
Mặt đất đột ngột nổ tung, bùn đất, cỏ cây bay tán loạn, một bóng đen nhảy lên hai trượng rồi xông thẳng không trung.
"Ô. . ."
Thân ở giữa không trung, bóng đen ngửa mặt lên trời thét dài, khói đen phun trào khắp người.
Tiếng kêu to quỷ dị chấn động tứ phương, uy thế kinh khủng làm người ta kinh ngạc run rẩy, cũng làm cho những vật sống ở đây cứng người.
Bất luận là Ngự Thú Tán Nhân có tu vi tinh xảo, hay là con hung vượn có thân thể khổng lồ, cả hai đều cảm thấy lạnh cả người.
"Thứ quỷ gì?"
Ngự Thú Tán Nhân ngưng trọng nói, vô thức phát giác được không ổn:
"Hắc tinh, bắt lấy hắn!"
"Ngao!"
Hung vượn đột nhiên lượn vòng, đại thủ to bằng cánh cửa hung hăng vỗ về phía bóng đen.
Lực lượng lớn đến mức đại thủ chưa đến đã tạo ra một cơn gió lớn quét tới.
Bóng đen nghe tiếng liền quay sang vung tay đụng vào nhau.
"Bành!"
Kình khí bạo minh, khí lãng cuồn cuộn, hung vượn với thân cao hơn một trượng cố gắng hết sức mới không bị ngã xuống đất.
Sau một kích bóng đen liền đắc thế không tha, thân hình giống như điện thiểm bổ nhào tới ngực bụng của con hung vượn.
Hai tay duỗi về phía trước, hung hăng va chạm.
"Đông!"
Hung vượn nặng đến mấy ngàn cân bị bóng đen này đụng cho bay khỏi mặt đất, làm gãy hết toàn bộ cây cối nó đụng trúng.
Còn chưa kịp tiếp đất thì cái bóng đen kia đã lướt tới, hai tay của nó bắt lấy cái đùi tráng kiện của hung vượn.
"XÌ.... . ."
Mười ngón tay của bóng đen giống như thần binh lợi nhận, lớp da không thể phá vỡ của hung vượn bị nó đâm vào một cách nhẹ nhàng.
Còn có một làn khói trắng từ miệng vết thuơng tuôn ra, một màu đen quỷ dị còn xuôi theo vết thương nhanh chóng lan tràn.
"Ngao!"
Hung vượn bị đau không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài, da thịt toàn thân gồng lên, ra sức giãy dụa chống cự.
Đứng từ xa quan sát.
Nơi này giống như có hai con hung thú đang chém giết, rừng cây lắc lư, đại địa chấn động, tiếng vang liên tục.
Mà tình hình chiến đấu cũng cực kì rõ ràng.
Rõ ràng hung vượn có thân hình cường tráng, thể trạng khổng lồ, nhưng ở trước mặt của cái bóng đen kia lại không thể chiếm được thượng phong.
Bóng đen chỉ dùng hai tay nhấn một cái thì con hung vượn đã quỳ gối xuống đất, liều mạng giãy dụa cũng khó có thể tránh thoát.
"Hảo tiểu tử!"
Ngự Thú Tán Nhân thấy vậy bèn cắn răng gầm nhẹ, thân hình giống như quỷ mị lao về phía bóng đen.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, hơn nữa lúc di động lại không hiển lộ ra chút khí tức nào, chỉ có hàn mang đột ngột nở rộ trong lòng bàn tay.
"Đinh. . ."
Thanh binh khí có thể tuỳ tiện xuyên qua ngực của Đỗ Thất khi đâm vào trên thân bóng đen lại phát ra tiếng sắt thép va chạm.
Đôi mắt của Ngự Thú Tán Nhân co rụt lại, sau một khắc bóng đen đã vung tay quét tới.
"Bành!"
Một tiếng trầm đục vang lên, Ngự Thú Tán Nhân bị đánh bay ra xa mười mét, đâm vào một gốc cây mới nặng nề rơi xuống đất.
"Khục. . . Khục. . ."
Ông ta xoa ngực ho nhẹ, giọng nói có chút run rẩy:
"Mình đồng da sắt, kim cương bảo thân, chuyện này không có khả năng!"
Nhục thân cường độ như vậy đã có thể so với Tiên Thiên chi thể, tại sao lại có thể xuất hiện trên người của một kẻ điên?
Không sai!
Vừa rồi khi nhìn qua thì lão ta chỉ nhìn bóng đen kia i tóc tai lộn xộn, hai mắt vô thần, nhưng lão ta lại không biết đây là một người chết.
"Không đúng!"
Dưới hắc bào, ánh mắt Ngự Thú Tán Nhân chớp động, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi Mạc Cầu đứng yên bất động.
Trong tay Mạc Cầu có một tấm lệnh bài, khi huy động lệnh bài thì cái bóng đen kia cũng điên cuồng tấn công hung vượn.
Lệnh bài kia. . .
Có vấn đề!
Lúc này Mạc Cầu lại đang cuồng hỉ trong lòng.
Không hổ là nơi tam âm hội tụ, chỉ trong hơn ba năm thời gian mà con hành thi này đã trở nên mạnh mẽ như vậy.
Ngoài việc di chuyển còn chậm chạp ra thì những cái khác đã không kém hơn Nhất lưu cao thủ.
Liền ngay cả hung thú liên thủ với Ngự Thú Tán Nhân cũng bị nó đè lên đánh!
Hắn lại không biết.
Bởi vì địa thế nơi đây đặc thù, thật ra nơi này còn là chỗ xử lý phản đồ của Hắc Sát giáo, là nơi giết người chôn xác.
Có rất nhiều âm khí tẩm bổ, cho nên hành thi mới trưởng thành nhanh như vậy.
"Tiểu bối!"
Sau khi Ngự Thú Tán Nhân lấy lại tinh thần liền khẽ quát một tiếng, mở hai tay ra, cả người áp sát mặt đất bổ nhào về phía Mạc Cầu:
"Nhận lấy cái chết!"
Rất rõ ràng, tấm lệnh bài này chắc chắn có liên quan với tên điên ở trong tràng kia, cho nên bắt được Mạc Cầu mới là quan trọng nhất.
Nếu không thì sẽ không có chút phần thắng nào!
"Hửm." Mạc Cầu hoàn hồn, lập tức thu hồi lệnh bài, đao kiếm giương ra trước người múa may quang ảnh trùng điệp.
"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."
Ngự Thú Tán Nhân thân như mị ảnh, chỉ trong chốc lát liên trảm mười bảy thức, làm cho Mạc Cầu phí hết sức vẫn phải liên tục lui về phía sau.
Chân khí xen lẫn trong ánh đao trào đến giống như từng đòn chùy ngang nhiên rơi xuống.
"Đát. . ."
Mạc Cầu dẫm chân xuống, thân thể ngửa ra sau, mặc dù rơi vào hạ phong, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nhạt:
"Chân khí ngoại phóng, Nhị lưu cao thủ, thì ra cũng bất quá như thế!"
"Hả?" Ngự Thú Tán Nhân nhướng mày, cũng hơi kinh ngạc:
"Giết ngươi, dư xài!"
"Vậy thì chưa chắc." Mạc Cầu vặn vẹo cổ, ổn định thân hình, khí tức trong cơ thể đột nhiên tăng vọt.
Chính Dương công!
Viêm Dương chi lực!
Oanh. . .
Một cỗ khí tức chí cương chí dương bộc phát, khiến cho cây cỏ trong phạm vi 1 trượng ở chung quanh đều bị quăn lại.
Liền xem như Ngự Thú Tán Nhân cũng không nhịn được hô hấp trì trệ.
"Băng!"
Da thịt rung động, cự lực bộc phát.
Tu La thân, đệ tứ trọng!
Nhiên Huyết!
"Uống!"
Mạc Cầu hét lớn một tiếng, bộc phát toàn lực đao kiếm cuồng vũ, giống như phong hỏa song luân xé rách gió táp bạo trảm mà tới.
"Đương . ."
Lần va chạm này, hai người khó phân trên dưới!
Ngự Thú Tán Nhân đúng là Nhị lưu cao thủ hàng thật giá thật, thành danh mấy chục năm, thực lực cường hãn, tuyệt không phải là hư danh.
Uy thế của một kích chém giết Đỗ Thất vừa rồi càng kinh khủng hơn, cũng làm cho Mạc Cầu vô thức cảm thấy chột dạ.
Chẳng qua lần này khi chính thức giao thủ thì hắn đã thấy rõ sâu cạn của đối phương.
Đối phương khinh công tinh diệu, tốc độ kinh người, nhưng có thể giết Đỗ Thất, điều quan trọng nhất chính là pháp môn che giấu khí tức đặc thù kia.
Có thể đột nhiên xuất thủ, không làm cho người khác phát giác.
Nếu mà là chém giết trực diện, có lẽ đối phương sẽ mạnh hơn Đỗ Thất, nhưng tuyệt đối không có khả năng giết được chỉ trong 1 chiêu.
Giống như lúc này.
Mạc Cầu toàn lực ứng phó, mặc dù không thể chiếm thế thượng phong, nhưng cũng có thể chém giết lẫn nhau có qua có lại.
"Đón thêm ta một chiêu!"
"Âm Dương hợp!"
Đao kiếm hợp lại giữa không trung, âm dương giao hội, như một vòng lưu quang, trong chớp mắt liền xuyên thủng hai trượng trước người.
"Đến hay lắm!"
Ngự Thú Tán Nhân gầm thét, thân hình xoay tròn, giống như con quay thẳng tắp nghênh đón.
"Đương . ."
Kình khí bạo minh, đao kiếm đụng nhau, hai người lẫn nhau bay ra ngoài.
Đột nhiên có một cái bóng đen lao tới giống như điện thiểm, mười ngón của nó mở rộng rồi hung ác cắm vào Ngự Thú Tán Nhân.