Chương 190. Ám Tập
Người dịch: Whistle
Trong phòng, Mạc Cầu ngồi trước bàn đọc sách lật xem y điển, cũng viết lại quá trình khám bệnh của ngày hôm nay.
Khi những dòng chữ viết này được chỉnh lý thành sách cũng chính là y lục mà hậu nhân nhìn thấy, đối với bản thân hắn cũng có chỗ tốt.
"Mạc đại ca." Trương Tử Lăng từ phía sau chậm rãi đi tới:
"Giường chiếu đã chuẩn bị xong rồi, huynh có thể nghỉ tạm."
"Cám ơn." Mạc Cầu nghe vậy gật đầu, khép quyển sách lại rồi đứng dậy:
"Sắc trời đã không còn sớm, muội cũng đi về nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Trương Tử Lăng gật đầu, dừng một chút lại nói:
"Nếu như Mạc đại ca có chuyện gì thì có thể gọi muội tùy lúc, muội ngủ rất nhẹ, một chút âm thanh là sẽ tỉnh liền."
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của nàng cũng hơi đỏ lên.
Đối với nàng mà nói, chuyện nói với người ta đêm khuya kêu mình dậy thôi cũng đủ để nàng ngượng ngùng trong lòng rồi.
Nhưng mà nghĩ lại những lời căn dặn của trưởng bối trong nhà, những người bạn đồng lứa hâm mộ, nên nàng chỉ đành cắn răng nói ra.
"Biết." Mạc Cầu nghe vậy mặt không đổi sắc:
"Về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Ừm."
Trương Tử Lăng gật đầu, cố nén xấu hổ trong lòng lui xuống.
Mạc Cầu nhìn đối phương rời đi, không nhịn được nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong lòng hai người đều biết rất rõ những an bài của các trưởng bối trong Dược cốc, nhưng mà Mạc Cầu và Trương Tử Lăng lại không có nhiều tình cảm.
Hơn nửa năm nay, bởi vì Y thuật cao siêu mà hắn nhiều lần hiển lộ, Trương Tử Lăng đối với hắn có kính có bội, ánh mắt có nhiều nho mộ, chẳng qua lại không có nhi nữ chi tình.
Còn về Mạc Cầu. . .
Tính hắn vốn đạm mạc, chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn thì cũng không có khả năng sinh ra tình cảm nồng đậm với người nào đó.
Thậm chí hắn còn có một ít chống đối loại phương thức cưỡng ép tác hợp này.
Mạc Cầu thở dài, lướt qua đoạn mấu chốt này không nghĩ nữa, rửa mặt sở qua liền ngồi xếp bằng trên giường vận chuyển Chính Dương công.
Một canh giờ sau, tinh thần dần dần mệt mỏi, hắn liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Vào lúc trời tối người yên, chỉ có tiếng kêu của những con sâu bọ vang lên, hắn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ với những hương hoa xung quanh mình.
Chẳng biết lúc nào.
"Bạch!"
Mạc Cầu đang nằm ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời, biểu lộ cũng trở nên âm tình bất định.
Hắn lấy một cái hộp giấy ở bên cạnh rồi nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một con bạch nga (bướm trắng) đã không có động tĩnh.
"Thuốc mê?"
Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động:
"Vậy mà có thể giấu được cảm giác của ta, quả nhiên là trên tay của Nhiếp gia có không ít đồ tốt."
Bạch nga tên là Mộng nga, có cảm giác cực kì nhạy cảm với ngoại giới, đặc biệt là mùi hương, một chút dị thường cũng đều sẽ gây ra hôn mê.
Loại năng lực này chính là vật thử độc thuần thiên nhiên, chẳng qua cảm giác quá mẫn cảm nên người khác khó mà sử dụng được.
Nhưng Mạc Cầu không giống!
Hắn tu hành Ngự Thú Chân Quyết nên có thể nuôi nhốt vật này, cũng mang theo tùy thân để phòng vạn nhất.
Lần này chính là vì dị hưởng mà con Mộng nga tạo ra đã làm cho hắn bừng tỉnh.
Trầm ngâm một hồi, hắn phủ thêm quần áo, khung cửa sổ lắc lư trong yên lặng, một bóng người đã lướt vào căn phòng bên cạnh.
Đây là căn phòng của Trương Tử Lăng, ban ngày đoan trang thư nhã, lúc này nàng ta đang nằm ngáy o o.
Ngọc thể đang nằm trên giường, hai chân thon dài gác lên đệm chăn, khóe miệng còn có nước bọt, tư thế cực kỳ bất nhã.
"Tử Lăng." Mạc Cầu điểm nhẹ phần lưng của nàng:
"Tỉnh!"
"Ngô. . ." Trương Tử Lăng trở người, áo ngủ rộng rãi khiến cho da thịt bên dưới như ẩn như hiện, trong miệng mơ mơ màng màng:
"Ta muốn ngủ thêm một lát."
Mạc Cầu im lặng, không nhịn được phóng ra một đạo Kình lực.
Thân thể mềm mại của Trương Tử Lăng run lên, lập tức liền thanh tỉnh, đang muốn mở mắt kêu to thì lại bị bịt miệng.
"Là ta." Giọng nói của Mạc Cầu vang lên bên tai:
"Đừng lên tiếng."
"Ô. . . Ô. . ." Trương Tử Lăng vùng vẫy một hồi, phản kháng càng ngày càng yếu, ngược lại trên mặt còn hiện ra vẻ ửng đỏ.
'Mạc đại ca muốn làm gì?'
'Chẳng lẽ là. . . , cho dù là vậy thì cũng không cần phải lén lút chạy vào phòng mình chứ, có phải là mình nên phản kháng một chút hay không?'
'Mắc cỡ chết người ta rồi!'
Các loại suy nghĩ loạn thất bát tao dâng lên trong lòng, thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
"Tình huống có chút không đúng." Mạc Cầu đương nhiên là không biết những suy nghĩ trong nội tâm nàng, thấy nàng không giãy dụa nữa liền buông tay ra:
"Muội mặc quần áo tử tế đi, để phòng vạn nhất."
"A!" Trương Tử Lăng sững sờ, gương mặt trong bóng tối đỏ bừng:
"Muội, muội mặc liền."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu đứng dậy, đồng thời cong ngón tay búng ra, một cỗ Kình lực vọt tới vách tường.
Sát vách là phòng của Hứa Việt.
Không bao lâu sau.
Trương Tử Lăng đã mặc xong quần áo, Hứa Việt mang theo trường thương cũng lặng yên không tiếng động từ cửa sau nhảy vào.
"Mạc đại phu." Hắn hạ giọng:
"Nhiếp Gia trang không thích hợp, có một ít người áo đen đang rải mê hương khắp bốn phía, ngay cả chúng ta cũng không buông tha."
"Ừm." Mạc Cầu lách mình xuất hiện bên cạnh khung cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn ra phía ngoài, như có điều suy nghĩ:
"Loại mê hương vô hại với con người, còn có thể trợ giúp ngủ ngon, xem ra người hạ thủ cũng không có sát ý."
"Người hạ thủ là người của bọn hắn?" Hứa Việt nhíu mày:
"Nội chiến sao?"
"Có phải là vì chuyện của Nhiếp trang chủ không?" Trương Tử Lăng cũng lấy lại tinh thần đến, nhỏ giọng mở miệng:
"Mạc đại ca cũng đã nói, vết thương của Nhiếp trang chủ rất có thể là do người bên cạnh gây ra."
"Rất có thể." Hứa Việt gật đầu:
"Mạc đại phu, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Yên lặng theo dõi kỳ biến, nếu như không có động tĩnh gì lớn thì chúng ta coi như không biết chuyện này." Mạc Cầu mở miệng.
Đồng thời, trong mắt mắt lộ vẻ suy tư, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài trang, vô thức nhíu mày.
Dường như nơi này không chỉ có người của Nhiếp Gia trang!
Hứa Việt, Trương Tử Lăng liếc nhau rồi gật đầu.
. . .
"XÌ.... . ."
Một sợi khói trắng nhạt vô vị phiêu tán ở phía trước, những nơi nó đi qua, nô bộc nô phụ đều mơ màng ngã xuống đất.
"Lên!"
Trong bóng tối, một người nhẹ nhàng phất tay, lập tức liền có hai người áo đen nhanh chóng nhảy ra, lao thẳng đến một căn phòng ngủ phía trước.
Khung cửa sổ không gió mà bay, bóng đen nhẹ nhàng lướt vào trong phòng, tiếp đất trong yên lặng rồi lập tức bổ nhào về phía người đang nằm trên giường.
Thân ở giữa không trung, trong lòng bàn tay của hai người đã lấp lóe hàn quang lúc lên lúc xuống, nhanh chóng đâm về phía cổ họng và tim của người đang nằm trên giường.
Động tác của hai người rất nhanh, xuất thủ tàn nhẫn, bất luận là khinh công hay là thuật ám sát đều bất phàm.
Mắt thấy chủy thủ sắp sửa đâm vào chỗ yếu hại thì đột nhiên có hai ngón tay giơ lên, nhẹ nhàng chạm vào thanh chủy thủ.
"Đinh. . ."
Ngón tay khô cạn, gầy yếu, nhưng lực lượng lại vô cùng lớn, khiến cho thân thể hai người chấn động mạnh.
"Hô!"
Hai người áo đen đồng thời rơi xuống đất rồi lăn lộn về phía sau.
"Hàn Ảnh Thứ, thân pháp Tùy Phong Nhập Ảnh." Trên giường bệnh, Nhiếp Vạn Lý mở mắt ra, giọng điệu phức tạp:
"Ở Nhiếp Gia trang, có thể tu luyện hai môn võ nghệ này tới tình trạng như vậy, cũng chỉ có mấy người mà thôi."
Nhiếp Vạn Lý ngồi dậy, dù rằng thân thể còng xuống cũng khó nén cổ khí thế bá đạo trên người ông ta, Nhiếp Vạn Lý nộ trừng hai người:
"Các ngươi, rốt cuộc là ai?"
Hai người áo đen liếc nhau, ánh mắt đồng thời phát lạnh:
"Động thủ!"
Chưa kịp dứt lời thì hai người đã lao lên, một trên một dưới, hai đạo hàn mang nhanh chóng đâm tới Nhiếp Vạn Lý.
Thân pháp của người phía trên biến hóa, xuất hiện những cái bóng mờ, chủy thủ biến thành hàn mang tùy theo đại thịnh.
Người bên dưới thì xoay chuyển hai tay, từng chuôi phi đao lao ra nhanh như thiểm điện, xoay tròn tiễu sát sát cơ trào lên.
"Tốt!"
Nhiếp Vạn Lý trừng to hai mắt, lập tức nhận ra hai người này:
"Nguyên lai là hai người các ngươi!"
Trong tiếng hét vang, ông ta ngồi ngay ngắn trên giường, đại thủ lật một cái, Chân khí cuồng bạo xông ra.
"Ầm ầm. . ."
Chỉ một thoáng, trong phòng gió táp đột khởi, Kình lực mênh mông giống như ngàn vạn lưỡi đao lăng lệ quét sạch tứ phương.
Cả căn phòng cũng lung lay sắp đổ.
Tiếng nói giống như tiếng sét đánh ầm ầm truyền khắp toàn bộ trang viên.
"Toàn bộ người của Nhiếp Gia trang nghe lệnh!"
"Nhiếp Hoành Hành ruồng bỏ gia tộc, cấu kết nghịch minh, ám toán huynh trưởng, tội không thể xá, tất cả mọi người đồng loạt ra tay, tru sát kẻ này!"
Tiếng rống như sấm rền lập tức đánh thức một ít người, cũng làm cho những người ở trong trang viên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Làm sao có thể?"
"Trang chủ tỉnh rồi, người ám toán trang chủ là Nhị trang chủ?"
Những tiếng nói lộn xộn vang lên trong Nhiếp Gia trang.
"Phế vật!"
Trong bóng tối, có người gầm nhẹ:
"Thành sự không có, bại sự có thừa, một chuyện nhỏ như vậy mà cũng để xảy ra tình trạng này, còn không mau đi giải quyết vấn đề!"
"Rõ!"
"Mê hương đã khuếch tán, không có bao nhiêu người tỉnh lại, chỉ cần trảm thảo trừ căn thì vẫn còn có thể vãn hồi!"
"Giết!"
"Ngoại trừ người của chúng ta, giết sạch tất cả mọi người, tất cả!"
Chỉ một thoáng.
Một số người đã chuẩn bị từ trước ở trong và ngoài trang viên đều đồng thời hành động, lao về phía những bóng người đang hỗn loạn.
Trong phòng.
Ba người Mạc Cầu nhìn thấy những cái bóng đen từ bên ngoài trang viên lao vào, trong lòng lập tức trầm xuống.
"Mạc đại phu?" Hứa Việt thì nắm chặt trường thương trong tay, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người đang lao tới chỗ này:
"Làm sao bây giờ?"
"Đi."
Mạc Cầu không chần chờ nữa, vung tay lên, khung cửa sổ ở sau lưng đã mở ra:
"Rời khỏi nơi này trước rồi nói!"
"Rõ!"