Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 201. Kế Hoạch

Chương 201. Kế Hoạch


Người dịch: Whistle
Võ đạo tu hành, nhất bộ nhất khảm, càng về sau thì tốc độ tiến giai càng chậm, cuối cùng sẽ khiến cho người ta mất đi hi vọng.
Nhị lưu cao thủ, Chân khí ngoại phóng, đã là cảnh giới đỉnh phong mà cực ít người tập võ có thể đạt tới.
Hiện giờ Mạc Cầu đã công thành!
Đại Hải Vô Lượng công có Chân khí hùng hậu, thao thao bất tuyệt, chất và lượng đều vượt xa võ giả cùng giai, dù là mới bước vào cảnh giới này thì cũng đã bất phàm.
Giơ tay nhấc chân, Chân khí tâm tùy ý động.
Toàn bộ cơ thể giống như bị một cỗ Kình lực vô hình bao phủ, bất luận là tốc độ hay lực bộc phát đều tăng lên gấp đôi.
Hắc Sát chân thân cũng đã tiến giai lục trọng.
Môn được xưng là đệ nhất ngạnh công của Đông An phủ này thậm chí còn vượt qua cả những pháp môn mà Lục phủ đang cất giấu ở Vân lâu, công này lục trọng, chỉ dựa vào lực lượng nhục thân thì đã có thể chống lại Nhất lưu cao thủ rồi.
Sau khi phát lực sẽ giống như khoác lên mình một bộ trọng giáp dày đến ba tấc, thậm chí ngay cả Nhập lưu cao thủ cũng không thể phá phòng.
Nhất cử nhất động đều mang theo cự lực dâng trào, nếu như ở trên chiến trường thì chắc chắn sẽ là một đại sát khí hình người.
Linh nhũ đã tiêu hao hết năm giọt.
Sở dĩ tiêu hao nhiều như vậy là vì Mạc Cầu khó mà chịu đựng việc tiến độ đột ngột chậm lại, cho nên sau đột phá liền tiếp tục nuốt thêm hai giọt.
Chuyện này khiến cho tu vi của hắn trong khoảng thời gian ngắn gia tăng không ít, nhưng cũng rất lãng phí.
Dù sao công hiệu chủ yếu của Linh nhũ là chữa trị thương thế, gia tăng tu vi chỉ là hiệu quả bổ sung của nó.
Nếu như không phải kịp thời khắc chế, sợ rằng hai giọt cuối cùng cũng đã bị hắn nuốt vào rồi.
Hiện giờ khinh công đã tăng trưởng mấy bậc, ngạnh công cũng đột nhiên tăng mạnh, còn nắm giữ toàn bộ kiếm lý chí cao của Vô Định kiếm.
Nếu mà so sánh thì thực lực hiện giờ và quá khứ của Mạc Cầu thì cách biệt là một ngày một đêm.
Mấy ngày sau.
"Mạc thần y, một khoảng thời gian không gặp, xem ra tu vi lại có tiến triển, thật sự là rất đáng mừng." Nhạc Định Sơn chắp tay mở miệng.
"Cũng vậy." Mạc Cầu nói:
"Nhạc gia chủ trọng đến truyền thừa, cũng là tinh thần toả sáng, chắc là gần thời gian gần đây cũng thu hoạch tương đối khá."
"Ha ha. . ." Nhạc Định Sơn vuốt râu cười sang sảng:
"Nhờ hồng phúc của Mạc thần y!"
Thiên Cơ Bí Lục bảo vật gia truyền của bọn hắn, là mệnh căn tử của Nhạc gia, đối với ông ta thì món trọng bảo này thật sự rất quan trọng.
Chí ít, ông ta không phải thẹn với liệt tổ liệt tông.
Thậm chí chỉ cần chờ một khoảng thời gian, Nhạc gia cũng không phải là không thể được trở lại rầm rộ giống như năm xưa.
"Đúng rồi." Nhạc Định Sơn vỗ nhẹ hai tay, nói:
"Nhạc mỗ đến đây thật ra là có chuyện muốn nhờ."
"Nha." Mạc Cầu đưa tay ra hiệu:
"Mời nói!"
"Mạc thần y cũng biết, trong trang cuối cùng của Thiên Cơ Bí Lục có một bức địa đồ, là do tổ tiên Nhạc gia lưu lại." Ông ta hạ giọng, nói:
"Nơi trên bản đồ có một thứ mà Nhạc mỗ bắt buộc phải có, chẳng qua thực lực của tại hạ có hạn, chỗ đó cũng không an toàn, cho nên muốn tìm mấy vị bằng hữu hỗ trợ, tới đó thu hồi di vật tổ tiên."
"Nhạc gia chủ, chuyện này ngươi tìm nhầm người rồi?" Mạc Cầu lắc đầu:
"Tại hạ chỉ là một đại phu, trị bệnh cứu người thì còn được, thực lực cũng chỉ có hạn, sợ là bất lực với chuyện này."
"Mạc thần y quá khiêm tốn." Nhạc Định Sơn cười nói:
"Ai mà không biết ngài y võ song toàn, nếu như những người đến khám bệnh không có tiền trả phí xem bệnh thì cũng có thể dùng võ công để gán nợ."
"Huống hồ, đối với những người khác thì nơi đó cực kỳ nguy hiểm, nhưng Mạc đại phu ngài thì lại có khả năng khắc chế."
"Nha!" Mạc Cầu ngược lại sinh lòng hiếu kì:
"Chỗ nào?"
Những năm này Nhạc gia đã xuống dốc, tộc nhân không hơn một trăm, cao thủ võ công thì càng thưa thớt.
Theo lý mà nói, vừa mới lấy lại được trọng bảo truyền thừa thì phải yên tĩnh dụng tâm nghiên cứu mới đúng, vậy mà lại lựa chọn lúc này đi lấy bảo?
Rất hiển nhiên, thứ này rất quan trọng với bọn hắn!
Thậm chí, trình độ trọng yếu của nó còn hơn cả Thiên Cơ bí lục, nếu không thì ông ta sẽ không làm như vậy.
"Vạn Chu sơn!" Nhạc Định Sơn nghiêm nghị nói:
"Nó nằm sâu trong Cửu Liên sơn mạch, có nhiều độc vật sinh sống, người sống hi hữu, nếu không có cao thủ y đạo đi cùng thì Nhạc mỗ thực lòng khó an tâm."
"Vạn Chu sơn." Mạc Cầu cúi đầu, trầm tư một lát sau vẫn lắc đầu:
"Thật xin lỗi, Mạc mỗ còn có việc phải làm, xuất hành không tiện, chẳng qua nếu như Nhạc gia chủ cần dược vật tị độc thì ta có thể cung cấp một ít."
"Đừng vội cự tuyệt." Nhạc Định Sơn nhấc tay:
"Không ngại nghe một chút giá tiền mà Nhạc mỗ cho đã."
"Nói nghe một chút." Mạc Cầu từ chối cho ý kiến:
"Nếu như có Linh nhũ làm thù lao thì tại hạ cũng không ngại trì hoãn mấy ngày."
"Mạc đại phu nói đùa, tất cả Linh nhũ của Nhạc gia lần trước đều đã tiêu hao hết rồi." Nhạc Định Sơn cười cười rồi lấy ra một vật:
"Bất quá, chỗ ta còn có vật này."
Đây là một quyển sách, bên trên có ba chữ to: Lưu Tâm tỏa, là một loại tỏa cụ chế pháp.
"Chắc là Mạc thần y sẽ cảm thấy rất hứng thú với nó?"
"Nhạc gia chủ có lòng!"
Mạc Cầu than nhẹ, đúng là hắn cảm thấy rất hứng thú, thậm chí khó mà cự tuyệt.
Bởi vì trên tay hắn có một món đồ vật đang bị Lưu Tâm tỏa khóa kín, nếu như có được quyển sách này, hắn liền có thể mở cái khóa kia.
"Ta cũng là ngẫu nhiên nghe được Mạc thần y đang cần thứ này, ta nghĩ để quyển sách này ở trong nhà cũng là vô dụng, cho nên liền lấy tới thử xem."
Nhạc Định Sơn đẩy quyển sách lên trước:
"Ngoài ra, Nhạc gia đã bắt đầu luyện chế Phi Thiên Thần Trảo được ghi trên Thiên Cơ bí lục, sau khi kết thúc chuyến đi này thì sẽ có người đưa đến phủ thượng của Mạc đại phu."
"Như vậy à!" Mạc Cầu gõ nhẹ lên bàn, nói:
"Nhạc gia chủ muốn ta đi cùng cũng chỉ vì giải độc khu trùng, thực ra ta có thể đề cử những người khác làm được điểm này."
"Mặt khác, không biết có thể dẫn thêm người không?"
"Đương nhiên là có thể, ngoại trừ Mạc đại phu, Nhạc mỗ còn mời được mấy vị bằng hữu ở nơi khác đến." Nhạc Định Sơn gật đầu:
"Chẳng qua chuyến đi này dính đến bí mật gia tộc của Nhạc mỗ, có nhiều thứ thực sự không tiện nói cho người khác."
"Cho nên tận lực đừng cho quá nhiều người biết."
"Đương nhiên."
Mạc Cầu hiểu rõ.
Hắn đã từng nghe nói qua Vạn Chu sơn, đi đến đó cũng chỉ mất khoảng hai ba ngày, vả lại gần đây tu vi của hắn đột ngột tăng mạnh, coi như gặp phải Nhất lưu cao thủ cũng không sợ.
. . .
Đêm.
Không trăng không sao.
Chân trời đen kịt một màu.
Một lúc nào đó.
Một vệt ánh sáng xuất hiện nơi chân trời u ám, giống như lưu tinh nhấp nháy, chỉ trong chớp mắt liền xẹt qua chân trời rồi biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ lưu lại một cái bóng mờ đang chậm rãi tiêu tán trong không trung u ám.
Nhìn thật kỹ, dường như là một đạo kiếm ảnh.
"Kiếm Tiên, Lục Quan Lan!"
Trong bóng tối, một người chậm rãi nói, giọng điệu cảm khái:
"Chúng ta thật sự có thể giết được Lục Quan Lan sao?"
" Lục Quan Lan cũng là người, Tu Tiên giả cũng không phải không chết, chỉ là thực lực mạnh hơn một chút, sống lâu hơn một chút thôi, huống hồ vì chuyện này mà chúng ta đã chuẩn bị trong rất nhiều năm." Đêm tối lắc lư, một người chân đạp hư không, nhẹ nhàng rơi xuống một mặt nước:
"Trước khi sinh nhật trăm tuổi, Lục Quan Lan chắc chắn sẽ đi tới Kỳ Sơn để tế bái tiên tổ một chuyến, đó là cơ hội của chúng ta."
"Là cơ hội." Một người khác xuất hiện trên sơn nham, ngồi xếp bằng, nói:
"Nhưng cũng là cơ hội duy nhất, nếu như tiếp đó không thể làm cho Đông An phủ rung chuyển, sợ rằng giáo ta sẽ không thể sống tốt."
"Người của Nghịch minh nói thế nào?" Một giọng nữ vang lên, chợt đông chợt tây, hư vô mờ mịt, làm cho người ta khó mà suy nghĩ.
"Bọn hắn không tin chúng ta có thể làm được." Người ở trên nước khinh thường cười lạnh:
"Theo ta thấy, bọn hắn là không thấy thỏ không thả chim ưng, trừ phi thật sự gặp phải chuyện có thể chắc chắn thành công thì mới xuất thủ!"
"Năm đó, phái Ngũ Sơn cũng có Tu Tiên giả, chỉ tiếc, hiện giờ sớm đã không còn ngạo khí của năm đó." Người trên sơn nham mở miệng nói:
"Chắc là bị thủ đoạn của Lục gia hù dọa, cả ngày núp trong bóng tối, căn bản không dám thò đầu ra."
"Ứng phó Lục Quan Lan, chỉ có năm người trong giáo ta có thể rảnh tay, dù cho đã chuẩn bị mấy năm, phần thắng vẫn như cũ không lớn." Giọng nữ vang lên:
"Thủ hạ Võ giả của các ngươi có còn thủ đoạn nào khác không?"
"Võ giả thậm chí còn không thể đụng vào người họ Lục." Người trên nước nói:
"Ngược lại là có thể cho mượn một chút Pháp khí cho bọn hắn huyết tế, đến lúc đó hấp dẫn hỏa lực, ngăn cản những người khác."
"Vậy cũng chưa hẳn." Người trên đá mở miệng:
"Có một ít người tập võ bạo phát, lực sát thương trong thời gian ngắn chưa hẳn kém hơn chúng ta."
"Huống hồ. . ."
"Có, dù sao cũng tốt hơn không có!"
"Không sai." Giọng nữ nói:
"Để bọn hắn nghĩ biện pháp, tận khả năng nắm lấy thủ đoạn đối phó với Tu Tiên giả, càng nhiều càng tốt, chuyến này, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!"
"Vâng."
"Rõ!"
Bóng đêm vẫn đen như cũ, sát cơ cũng đã ẩn tàng thật sâu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất