Chương 258. Tập Sát
Người dịch: Whistle
"Thú vị, thật sự là thú vị!"
Người trẻ tuổi áo trắng tóc đen, quần áo và mái tóc dài đều bồng bềnh lắc lư theo làn gió.
Cẩm bào màu xanh, tiêu ngọc màu trắng, đai lưng màu vàng, khí chất ôn tồn lễ độ, tài trí bất phàm.
Tuy là thân nam nhi, nhưng da thịt lại khiến cho nữ tử cực kỳ hâm mộ.
Ngũ quan rõ ràng, mặt như tinh điêu tế trác, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, tướng mạo tuấn mỹ.
Lúc này, trên tay gã đang cầm tiêu ngọc vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, giống như cười mà không phải cười nhìn mấy người trong phòng:
"Cho nên các ngươi không những không thể bắt được người, ngược lại còn vô duyên vô cớ để hắn lấy đi công pháp hoàn chỉnh?"
"Không có mồi thì không có thể câu cá được nữa!"
Ngoại trừ người trẻ tuổi ra thì trong phòng còn có bốn người khác.
Trong đó có một người áo đen tóc đen, sắc mặt băng lãnh, ôm theo một thanh trường kiếm có vỏ đứng ở sau lưng người trẻ tuổi, giống như cận vệ vậy.
Ba người khác nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
"Dịch công tử, chúng tôi cũng không nghĩ rằng hắn sẽ tới nhanh như vậy!" Hoa Bắc Đường thở dài, nói:
"Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, chuyến này ta còn chuyên môn mời Hạ huynh, Đàm huynh tới đây hỗ trợ, miễn cho bị hắn chạy thoát, ai có thể ngờ. . ."
Vừa tập hợp đủ người, nghe tin là đối phương đã chạy suốt đêm tới đây, không ngờ là đã không kịp.
"Theo ta thấy."
Lão ta quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa, Hứa Việt đang quỳ xuống ở nơi đó không đứng dậy nổi, ánh mắt lão ta phát lạnh, sát cơ hiện lên:
"Sợ là kẻ này đã tiết lộ tin tức!"
Xuất thân từ một tông môn chuyên về tìm tòi bí mật và truy tung, cũng nhờ cơ duyên xảo hợp mà lão ta mới biết được tổ tiên của Tào gia có quan hệ với tu tiên giả.
Lần này nếu như không phải lão ta nói cho Hứa Việt biết, sợ là Mạc Cầu phải lật khắp Đông An phủ thì mới có thể tìm tới Phù Đồ quyển hạ.
Quả thực là. . .
Vô duyên vô cớ làm áo cưới cho người khác!
"Tiền bối!" Hứa Việt nghe vậy liền run rẩy:
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân nguyện thề rằng chưa hề tiết lộ ra một chút tin tức nào cho Mạc Cầu biết."
"Hừ!" Hoa Bắc Đường hừ lạnh:
"Nếu đã như vậy thì còn cần ngươi làm gì?"
"Tiền bối." Hứa Việt cúi đầu, nói:
"Vãn bối biết được rất nhiều bí mật của Mạc Cầu, ngoài việc tinh thông y thuật và võ nghệ ra thì hắn còn hiểu cả thuật Ngự Thú nữa."
"Không chừng nơi này còn có phi điểu là nhãn tuyến của hắn, bởi vậy mới có thể phát hiện ra không đúng."
"Ồ?" Dịch công tử nhướng mày:
"Hay cho một vị đa tài đa nghệ Mạc thần y, bản công tử thật sự là càng ngày càng hứng thú với hắn rồi."
Nói xong Dịch công tử liền nhìn về phía Hoa Bắc Đường, nói:
"Trước đừng vội giết người này, có y ở đây thì cũng có thể hỏi ra một chút gì đó, cũng còn có thể lợi dụng."
"Vâng." Hoa Bắc Đường khom người gật đầu:
"Công tử nói đúng lắm."
"Bây giờ, cứ như vậy đi!" Dịch công tử ngẩng đầu lên nhìn trời, trong đôi mắt hiện lên một tia tinh quang, nói:
"Các ngươi tự mình trở về đi, đợi tới ngày mai lại đi tìm tên Mạc Cầu kia, mấy vị Tiên Thiên, cho dù hắn có phòng bị, chỉ là bắt lại một tên võ giả Hậu Thiên không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?"
"Vâng!"
Mấy người nghe vậy liền đáp lời, liếc mắt nhìn nhau rồi nhẹ nhàng lắc đầu, khom người lần lượt lui ra.
Đợi cho mấy người này biến mất không còn tăm hơi, người áo đen ôm kiếm kia mới mở miệng nói:
"Công tử, tại sao không nói cho bọn hắn là tên Mạc Cầu kia vẫn chưa đi xa, nếu như đuổi theo thì còn có cơ hội."
"Tại sao phải nói cho bọn hắn?" Dịch công tử nhướng mày, cong tay búng ra, đầu ngón tay xuất hiện một vòng linh quang.
Linh quang nhảy nhót chỉ về một hướng nào đó, chuyện này cũng làm cho biểu lộ của vị Dịch công tử này có thêm nhiều hứng thú.
"Rõ ràng đã rời đi nơi này lâu như vậy rồi mà vẫn còn ở nơi này không xa, hắn muốn làm gì?"
Dịch công tử ngẩng đầu lên nhìn trời, trong mắt có một con diều hâu vô thanh vô tức xẹt qua không trung, bay về nơi xa.
"Thú vị!"
Khóe miệng Dịch công tử giương lên:
"Thật sự là thú vị!"
. . .
"Hô. . ."
Bóng đêm ảm đạm, gần như khó mà nhìn thấy vật gì khác.
Gió táp thổi qua, một bóng mờ có vẻ hơi cồng kềnh, giống như quỷ mị lướt qua mấy trượng.
Nhìn thật kỹ sẽ phát hiện ra bóng mờ này vốn là hai người.
Chính là Hoa Bắc Đường đang xách theo Hứa Việt chạy suốt đêm.
Sắc mặt lão ta băng lãnh, mắt hiện hàn quang, thỉnh thoảng nhìn về phía người ở trong tay mình, trên thân hiện ra một cỗ sát cơ.
"Tiền bối."
Hứa Việt tự biết là tính mạng của gia đình mình đang nằm trong tay của đối phương, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, nói:
"Lục tứ gia bỏ mình, Mạc Cầu phải tạm thời đi ẩn giấu, đương nhiên sẽ những nơi bí ẩn. Mà những nơi bí ẩn này rất ít, vãn bối biết được mấy chỗ, tiền bối có thể dẫn người mai phục ở nơi đó trước."
"Ngươi đã biết thì còn có tác dụng sao?" Hoa Bắc Đường hừ lạnh:
"Họ Mạc giảo hoạt như hồ, ngay cả sư đệ của ta có lẽ cũng bị hắn ta giết chết, lần này ngươi bị hắn phát hiện ra rồi, sao hắn lại có thể chọn những địa phương này được?"
"Cái này. . ." Hứa Việt trì trệ.
"Chẳng qua là người thì luôn luôn có nhược điểm." Hoa Bắc Đường nhìn y một cái, nói:
"Có người háo sắc, có người thích quyền, có người trọng nghĩa, có người tri ân, chỉ cần tìm được nhược điểm của hắn thì sẽ dễ làm."
"Họ Mạc tâm cơ thâm trầm, ẩn tàng sâu như vậy, trên người chắc chắn sẽ có bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nói không chừng. . ."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt của lão đột nhiên biến đổi, thân hình đột nhiên lao thẳng lên trên không trung.
"Bạch!"
Giống như thiên lôi nhảy lên hơn mười mét chỉ trong chớp mắt.
"Hô. . ."
Mặt đất bên dưới đột nhiên nổ tung, hai sợi xiềng xích giống như ô long lượn vòng trảo về phía bóng người.
Trên đỉnh xiềng xích là móng vuốt thép sắc bén, ở dưới bóng đêm ẩn hiện hàn mang, bị cự lực điều khiển giống như rắn độc đang hé cái răng nanh hung tàn của nó ra, hung hăng bổ nhào về phía trước.
"Đinh. . ."
"Đang!"
Tia lửa tung tóe, kình khí bão táp.
Không trung, xiềng xích phân tán, đột ngột vang lên những tiếng rít, lại hóa thành tàn ảnh đầy trời quấn vào bên trong.
Phi Thiên Thần Trảo!
Hoa Bắc Đường thân ở giữa không trung, không có chỗ mượn lực, ngay lúc sắp bị móng vuốt thép xé rách, đột nhiên lão quát khẽ một tiếng rồi ném bóng người trong tay ra.
"Đi!"
Bản thân lão ta mượn lực bay lên không trung, lần nữa nhảy lên trên không hơn một trượng.
"Không!"
Sắc mặt Hứa Việt cuồng biến, lớn tiếng gào thét, lại thân bất do kỷ lao tới móng vuốt thép đang đột kích bên dưới.
"Bành!"
Móng vuốt thép nội uẩn cự lực, chỉ nhẹ nhàng đụng vào đã làm cho y phun máu phè phè rồi ngã bay ra ngoài.
Nhưng mà như vậy thì kình lực của Phi Thiên Thần Trảo cũng đã được dùng hết, nó giống như một con trường xà bất lực mềm nhũn hạ xuống.
"Lăng Hư thân pháp quả nhiên là danh bất hư truyền."
Trong đêm tối, thân hình của Mạc Cầu lặng yên xuất hiện, lắc xiềng xích trong lòng bàn tay một cái, thân hình nhảy lên thật cao.
"Tiếp ta một kiếm!"
Âm rơi, kiếm xuất.
Kiếm như thần long kiều thiên thoáng hiện giữa không trung.
Đừng nói là lúc này Hoa Bắc Đường đã suy kiệt khí lực, cho dù là hoàn hảo không chút tổn hại thì sợ là cũng khó mà ngăn cản.
Rơi vào đường cùng, lão ta chỉ đành miễn cưỡng đề một ngụm Tiên Thiên chân khí, thét dài một tiếng, hai tay chợt vỗ vào lưỡi kiếm đột kích, muốn ngăn trở thế công.
"Ba!"
"XÌ.... . ."
Lưỡi kiếm giống như dao nóng nhập mỡ bò, Tiên Thiên chân khí không thể phá vỡ bị nó đâm một cái liền phá.
Chỉ ngăn trở được một chút liền bị ép thẳng tới trước người.
"Pháp khí!"
Hoa Bắc Đường trừng to mắt, thân hình uốn éo giữa trời, giống như con lươn đang nhanh chóng hạ xuống, muốn tránh né trường kiếm.
"Bành!"
"Phốc!"
Hai người đồng thời rơi xuống đất, lưỡi kiếm cũng phá vỡ hộ thân chân khí, đâm vào xương bả vai của Hoa Bắc Đường.
Chẳng qua đi đâm sâu được một tấc liền bị da thịt căng đầy bóp chặt.
Còn có tầng tầng Tiên Thiên chân khí giống như vô số sợi tơ cuốn lấy lưỡi kiếm, làm cho nó bất lực động đậy.
"Họ Mạc." Hoa Bắc Đường cười lạnh:
"Ngươi căn bản không biết cao thủ Tiên Thiên cường đại ra sao!"
"Thật sao?" Khóe miệng Mạc Cầu giương lên, thân hình lập tức vỡ ra.
Bất Động Như Sơn!
Tăng phúc 4 lần!
"Phốc!"
Lưỡi kiếm lại phát lực đâm vào, Tiên Thiên chi thể trải qua thiên chùy bách luyện lập tức bị xuyên qua một cách dễ dàng.
"Ngươi căn bản không biết thực lực của ta mới đúng."
Mạc Cầu nhìn đối phương một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, thân thể phát lực, đột nhiên huy kiếm chém xuống.
"Răng rắc!"
Dưới bóng đêm, kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất.
Một nửa thân thể của Hoa Bắc Đường lung lay, trong mắt hình như có vẻ không cam lòng, dừng lại một chút rồi mới từ từ trượt xuống mặt đất.
Mạc Cầu thu hồi trường kiếm, mặt không biểu tình bước về phía Hứa Việt.
"Công. . . Công tử."
Khắp người Hứa Việt đều là máu tươi, trên mặt lộ vẻ đắng chát, mắt thấy Hoa Bắc Đường đã mất mạng, nhắm mắt nói:
"Vợ con của ta ở trong tay bọn họ, không có cách nào. . ."
"Bạch!"
Kiếm quang lóe lên, trên mặt đất lại có thêm một cỗ thi thể.
"Nể tình giao tình mấy năm nay, ta cho ngươi một cái thống khoái!"
Mạc Cầu cúi đầu nhìn thi thể đang nằm đất, để lại một câu, thân hình lắc lư rồi biến mất không còn tăm hơi.
. . .
Thái Hồ Kim Long Đàm Sinh, Đoạt Mệnh nho sinh Hạ Giang Vân, một vị là Tiên Thiên tán nhân ở Dự châu, một vị là cao thủ Nghịch Minh.
Bọn hắn tương giao nhiều năm, xem như hảo hữu tri kỷ.
Sau khi rời khỏi sơn trang, hai người đạp trăng mà đi, mặc dù chuyến đi này không công mà lui, nhưng cũng không có lời oán giận nào.
"Mặc dù Đàm mỗ chỉ vừa đến Đông An phủ, nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của Mạc Cầu Mạc thần y và Vô Định kiếm." Đàm Sinh khẽ vuốt râu, cảm khái nói:
"Thật không ngờ bọn hắn lại là một người!"
"Không chỉ có Đàm huynh, sợ là không có người nào có thể nghĩ ra." Hạ Giang Vân lắc đầu:
"Một vị y đạo thánh thủ, một vị võ học kỳ tài, tuổi tác còn chưa đủ ba mươi, nếu như không bị tráng niên mất sớm, tiền đồ sẽ bất khả hạn lượng."
"Đáng tiếc. . ."
"Lại theo sai chủ!"
"Không sai." Đôi mắt Đàm Sinh sáng lên:
"Có câu nói là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Huyền Y giáo có thể gây loạn mấy châu hơn mười năm nay, dù cho hiện giờ chỉ còn lại bộ, muốn lấy được Đông An phủ thì cũng là dư xài."
"Huống chi, vẫn còn phái Ngũ Sơn, Tam Phật giáo tương trợ, Đông An phủ chắc chắn sẽ đổi chủ."
"Lời tuy như thế, nhưng kết quả như thế nào thì còn phải xem mấy vị đại nhân vật cao thấp như thế nào." Hạ Giang Vân lại lộ ra vẻ mặt sầu lo:
"Rốt cuộc là vị kia của Lục phủ có chết chưa thì hiện giờ vẫn không xác định được, Nếu như vị kia vẫn còn. . ."
Người ở bên ngoài sẽ không rõ lắm, nhưng gã là Tiên Thiên hộ pháp của phái Ngũ Sơn nên hiểu rất rõ vị kia kinh khủng như thế nào.
Cho dù là vào lúc Huyền Y giáo toàn thịnh thì cũng không dám tới gần Đông An phủ, đó là vì có vị kia tồn tại.
Không chỉ là gã!
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi tin tức xác nhận là vị kia chết rồi.
Trước mắt thì Tử Dương môn chính là một mồi nhử dùng để xác nhận xem tình huống cụ thể của vị kia.
Mặc dù những ngày qua chém giết rất kịch liệt, nhưng Lục phủ chủ và cao thủ của Huyền Y giáo còn chưa xuất động.
Một ngày mà vị kia chưa chết thì tất cả mọi người đều khó mà an tâm.
Liền ngay cả Dịch công tử, con trai của chưởng giáo phái Ngũ Sơn đương nhiệm, người tu hành tiên pháp cũng không dám tuỳ tiện ngoi đầu lên.
Trong lúc hai người đang nghĩ ngợi thì đã đi vào một cái hẻm núi.
Bọn hắn thân như điện thiểm, đối với Tiên Thiên mà nói thì việc nhảy lên hẻm núi mấy trượng, trăm trượng cũng chỉ là trong thoáng chốc.
"Ầm ầm. . ."
Đột nhiên, đất núi ở phía trên rung chuyển.
Vô số núi đá rơi xuống, giống như vô số con đỉa đang rơi xuống, dày đặc như mưa bao trùm cả hẻm núi to lớn.
Núi đá rơi xuống với lực lượng cực kỳ kinh người, cho dù là cao thủ Tiên Thiên thì cũng không thể không biến sắc.
"Cẩn thận!"