Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 260. Pháp Khí, Vỏ Kiếm

Chương 260. Pháp Khí, Vỏ Kiếm


Người dịch: Whistle
Hỏa Long bội hơi hơi sáng lên.
Dường như ở giữa đất trời đột ngột hiện lên một cơn gợn sóng vô hình.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Một ngọn lửa đột nhiên sinh ra.
Ngọn lửa lớn chừng nắm tay, có màu da cam, dù là ở gần trong gang tấc cũng không cảm nhận được nhiệt độ gì từ nó.
Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt mà ngọn lửa này xuất hiện thì vị Dịch công tử ở phía đối diện lại đột nhiên biến sắc.
Vẻ bình tình thong dong giống như nắm hết mọi chuyện trong lòng bàn tay đã không còn sót lại chút gì, trong con ngươi chỉ trầy đầy sự hoảng sợ.
"Hô. . ."
Không có gió táp, chỉ có liệt diễm.
Một ngọn lửa vô hại lớn chừng nắm đấm giống như một con hồng hoang cự thú nhe răng nanh ra rồi lao đến.
Ngọn liệt diễm này nhanh chóng cuồn trào và bành trướng với tốc độ siêu việt cảm giác của người bình thường. . . , rồi quét sạch tứ phương.
"Oanh!"
Dưới bóng đêm.
Chợt xuất hiện một màu đỏ rực.
Nhìn từ xa giống như những áng mây đỏ bay vút lên, liệt diễm cuồng vũ.
Hẻm núi to lớn đã bị liệt hỏa giống như nham tương bao phủ chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa lao nhanh gào thét, điên cuồng tàn phá xung quanh.
Trong liệt diễm có linh quang lấp lóe, chỉ trong nháy mắt liền đã bị chôn vùi.
"Không!"
Dịch công tử kêu thảm một tiếng im bặt, luồng linh quang vừa lóe lên cũng đã triệt để tịch diệt.
Thật lâu sau.
Thế lửa ngừng đi.
Ở phạm vi hơn 10 trượng trước mặt Mạc Cầu đã trở thành dung nham!
Khắp mặt đất đều là nham tương cuồn cuộn, hai bên vách núi cũng bị nhiệt độ cao làm cho biến dạng.
Bọn người Dịch công tử, Đàm Sinh đều đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ có một vài vật phẩm là đang trôi nổi trong dòng nham tương này.
"Lộc cộc. . ."
Mạc Cầu nuốt một ngụm nước bọt, vô thức hé miệng ra, ngẩn người, rồi mới hồi phục lại tinh thần.
Huyền Hỏa Đằng long!
Đây là pháp thuật Tiên gia được khắc trong Hỏa Long bội, không ngờ là uy lực của nó lại kinh người như vậy.
Một khi kích phát, trong vòng mười trượng đều chìm trong biển lửa!
Cho dù là cao thủ Tiên Thiên hay là tu tiên giả trong truyền thuyết, khi ở trước mặt của ngọn liệt diễm này đều không có chút sức chống cự nào.
"Tê. . ."
Sau khi hết khiếp sợ, cơn đau kịch liệt cũng làm cho Mạc Cầu phải hít một ngụm khí nóng.
Thân thể hắn lảo đảo rút lui hai bước tránh đi nhiệt độ cao, vươn tay chống lên đá núi để ổn định thân hình.
Tình huống lúc này của hắn có thể nói cực kỳ hỏng bét.
Vì cưỡng ép thôi động Hỏa Long bội nên khí huyết trong cơ thể hắn đã giảm xuống rất nhiều, trên đầu xuất hiện thêm mấy sợi tóc bạc, màu da cũng trở nên ám trầm không còn ánh sáng.
Giống như thân thể đã triệt để bị móc sạch, toàn thân suy yếu bất lực, ngay cả cất bước di chuyển đều cảm thấy lơ ma lơ mơ.
Lúc này, cho dù chỉ là một vị võ giả Luyện thể có thành tựu thì cũng có thể dễ dàng lấy được mạng của hắn!
Sau khi ổn định hô hấp, Mạc Cầu lấy một viên đan dược ra rồi ăn vào.
Thật lâu sau, khí tức của hắn mới bình ổn lại.
Lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu liếc nhìn toàn trường, lập tức thi triển khinh công, vớt hết mấy thứ đang trôi nổi trong nham tương ra.
Một khắc đồng hồ sau.
Trong một khu rừng nào đó.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng dưới tán cây, vừa điều chỉnh khí tức trong cơ thể, đồng thời vừa quan sát mấy vật phẩm trước mặt.
Mấy tảng đá màu xám, nhìn qua thì thấy không thu hút chút nào, chính là tiền tệ thông dụng của tu tiên giả.
Linh thạch!
Vật này thần kỳ đến mức có thể chịu được pháp thuật liệt diễm đốt cháy, chẳng qua là trên hòn đá đã xuất hiện nhiều khe hở.
Cũng không biết là còn sử dụng được không.
Ngoài ra vẫn còn một nửa cây tiêu ngọc, một thanh tiểu kiếm, một cái vỏ kiếm ngọc thạch.
Cuối cùng là một cái khăn thuê màu hồng mà nữ tử thường dùng.
Mấy thứ này đều đã trải qua liệt diễm của tu tiên giả mà vẫn còn giữ lại được, chắc là vật phi phàm.
Tiêu ngọc thì chắc là bỏ, chỉ còn lại một nửa, cho dù bản thể là món kiện Pháp khí thì hiện giờ nó cũng chỉ là một món phế phẩm.
Ngược lại thì phi kiếm và khăn thêu đều là Pháp khí chân chính!
Mạc Cầu nhớ rất rõ ràng, vào lúc liệt diễm dâng lên trong chớp mắt đó, Dịch công tử đã làm ra hai động tác.
Bấm tay một cái, một luồng kiếm quang lao tới, nhấc tay nâng cái khăn thuê màu hồng này lên cao.
Những hành động mà Dịch công tử làm ra lúc đó chắc chắn là phản ứng theo bản năng khi lâm nguy.
Chỉ tiếc là đứng trước một chiêu Huyền Hỏa Đằng long điên cuồng quét sạch mọi thứ trước mặt thì dù Dịch công tử có làm gì thì cũng đã vô dụng.
Thanh phi kiếm này dài chưa đầy một thước, lưỡi kiếm giống như sóng nước, cầm ở trên tay cũng không cảm thấy nặng chút nào, giống như một món đồ chơi tinh xảo vậy, nhưng chỉ tiện tay vạch một đường thì thân vách đá ở bên cạnh đã xuất hiện thêm một vết nứt.
Chém sắt như chém bùn.
Trên chiếc khăn thêu màu hồng mang theo một mùi thơm đặc biệt, mặt trên là những đường vân hình mây, hình công tinh xảo, còn lại cũng chẳng có gì đặc thù.
"Pháp khí!"
Mạc Cầu vuốt nhẹ hai thứ này rồi nhẹ giọng cảm thán.
Hai vật phẩm này chắc chắn đều là Pháp khí của Tiên gia trong truyền thuyết.
Tuy rằng Pháp khí rất tốt, nhưng đối với hắn hiện giờ thì lại không có tác dụng gì.
Huyết Luyện pháp đúng là có thể tế luyện Pháp khí, nhưng điều kiện tiên quyết là Pháp khí phải vô chủ, hoặc là không có khí tức của tiền nhân.
Hai món đồ này đều có chủ nhân, dù cho chủ nhân đã bỏ mình, nhưng khí tức trên hai vật phẩm này cũng cần một khoảng thời gian rất lâu mới có thể tán đi.
Nghe nói tu tiên giả có rất nhiều pháp môn tẩy luyện khí tức cho Pháp khí, tiếc là hắn lại hoàn toàn không biết pháp môn nào cả.
Mạc Cầu đặt hai món đồ này xuống, nhìn về phía vật phẩm cuối cùng.
Một chiếc vỏ kiếm.
Cái vỏ kiếm này là của người áo đen vẫn luôn ôm theo trường kiếm và đứng sau lưng của Dịch công tử.
Cái vỏ kiếm này có tạo hình tinh xảo, hoa lệ, bên trên được khảm ngọc thạch, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Theo hắn biết được thì đa số Pháp khí của tu tiên giả đều rất tinh xảo, nhưng phi kiếm lại không cần đến vỏ kiếm.
Về phần võ giả. . .
Cái vỏ kiếm xa hoa như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy, trừ phi là một ít giang hồ hào khách có sở thích đặc biệt.
"Chỉ có vỏ kiếm!"
Kiếm bị đốt cháy không còn một mảnh, chỉ còn là cái vỏ kiếm này, ngược lại là có chút cổ quái.
Mạc Cầu nhìn kỹ một hồi, sau đó lấy thanh nhuyễn kiếm trên người mình ra rồi cắm vào, vậy mà lại hoàn toàn trùng khớp.
Hoặc là nói, cái vỏ kiếm này có thể tự động điều chỉnh sao cho phù hợp với trường cắm vào.
"Coong!"
Kình lực run nhẹ, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ.
"Không có gì dị thường."
Mạc Cầu lắc đầu, tạm thời nghĩ mãi cũng không rõ nên hắn liền dứt khoát bỏ qua không thèm nghĩ nữa.
. . .
Trong đình viện không có một ai.
Không chỉ có vợ con của Hứa Việt không thấy tung tích, liền ngay cả Trương Tử Lăng cũng đã suốt đêm chưa về.
Mạc Cầu đứng ở trong viện, sắc mặt âm trầm.
Không bao lâu sau.
"Chít chít. . ."
Một tiếng kêu kỳ lạ từ sau nóc nhà vang lên, mắt hắn khẽ động, thân hình lập tức biến mất không còn tăm hơi.
"Hô. . ."
Gió táp chấn động, bóng người lấp lóe vô tung.
Lúc này sắc trời đã hơi sáng, Mạc Cầu xuất hiện tại một phụ cận một căn phòng thấp bé ở thành nam.
Lúc này cũng đã có người thức dậy đi làm việc rồi.
Tiếng gào to, tiếng ồn ào truyền vào trong tai.
Chẳng qua nếu như so với ngày xưa thì hôm nay thành nam ngày càng hỗn loạn hơn, có không ít người đang khóc rất thảm thương.
Trên đường đi tới, ở trong góc đường đều có những lưu dân đang cuộn mình nghỉ ngơi, bất lực rên rỉ, xem tình huống là đã bị nhiễm phải ôn dịch.
Tình hình bệnh dịch lại tăng lên rồi.
Mạc Cầu chắp tay tiến lên, xuyên đường phố qua ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại một căn nhà bình thường nào đó.
Mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, xác nhận suy nghĩ trong lòng, hắn lập tức vươn tay ra đặt lên trên cửa nhà.
"Bành!"
Kình lực phóng ra, cửa phòng lập tức chia năm xẻ bảy, nổ tan tành.
"Ai?"
"Thật to gan!"
"Các huynh đệ, cầm vũ khí lên!"
Trong phòng lập tức vang lên những tiếng gào thét, thân hình Mạc Cầu chớp động, kiếm ảnh lao nhanh, giống như những đường ngang mờ ảo lướt qua lướt lại trong căn phòng.
"Phốc!"
"XÌ.... . ."
Máu tươi bắn tung tóe, mấy bóng người lập tức trì trệ, cổ họng nhấp nhô, liên tục ngã xuống mặt đất.
Thực lực của đám người này đều không yếu, thậm chí còn có một vị cao thủ Nhất lưu, chẳng qua khi đối mặt với Mạc Cầu thì lại không người có thể đỡ nổi một hiệp.
Hắn đẩy mở cửa hông, quả nhiên là Trương Tử Lăng đang ở chỗ này.
Nàng đang bị dây thừng trói lại, trong miệng bị nét một miếng vải rách, nhìn thấy Mạc Cầu liền lập tức mừng rỡ, trong miệng phát lên những tiếng ô ô.
Cũng may là trước đó vì tránh né Lục tứ gia nên nàng đã bôi bôi vẽ vẽ lên mặt mình, nhìn qua xấu vô cùng, cho nên cũng không bị đám người này làm gì.
Đợi khi Mạc Cầu cởi dây trói cho Trương Tử Lăng xong thì lập tức xông lên, vội vàng nói:
"Công tử, có người muốn hại ngài!"
"Biết." Mạc Cầu mặt không biểu tình:
"Đi thôi!"
"Nha." Trương Tử Lăng ngẩn ngơ, cất bước muốn đuổi theo, trong lòng khẽ động, vội vàng chỉ sang một căn phòng bên cạnh:
"Công tử, vợ con của Từ đại ca cũng ở chỗ đây."
"Đát. . ."
Mạc Cầu dẫm chân xuống, trên mặt trầm ngâm một chút, lập tức phất tay áo một cái, vách tường bên cạnh lập tức vỡ vụn.
Trong một góc lạnh lẽo của căn phòng âm u này, có một đôi mẹ con đang liều mạng cuộn mình lại, chính là vợ con của Hứa Việt.
Khi nhìn thấy Mạc Cầu, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ đại hỉ, chẳng qua vị phụ nhân này lập tức hoàn hồn, ôm thật chặt con trai mình, thân thể căng cứng.
"Công. . . Công tử." Đôi mắt của phụ nhân lấp lóe, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Ngài có từng. . . Nhìn thấy ngoại tử?"
Sắc mặt Mạc Cầu đạm mạc, duỗi tay ra cuốn lên mấy cái túi tiền từ nơi không xa rồi ném ở trước mặt hai người.
Miệng nói:
"Rời khỏi Đông An phủ, đừng để ta nhìn thấy các ngươi."
Thân thể của phụ nhân run lên, giống như đoán đã được chuyện gì, hai mắt đẫm lệ mông lung, lập tức dập đầu liên tục:
"Tạ công tử!"
Sau khi rời khỏi nơi này, trên mặt của Trương Tử Lăng rõ ràng mang theo vẻ không hiểu.
Nhưng mà khi nhìn sắc mặt của Mạc Cầu thì nàng liền không đặt thêm câu hỏi nào nữa.
Đi không được bao lâu thì Mạc Cầu đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tại sao lại như vậy?"
Chưa nói xong thì bóng dáng của hắn lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Trên một con đường nằm cách đó không xa, Phù Ngao đang nôn nóng nghe ngóng tin tức mà bọn thủ báo cáo.
Một khắc sau.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Mạc Cầu kinh ngạc hỏi, không phải đối phương đã bị giải vào trong đại lao của Lục phủ rồi sao.
"Mạc huynh!" Nhìn thấy Mạc Cầu, trên mặt Phù Ngao lập tức hiện lên vẻ cuồng hỉ:
"Ta đang tìm huynh!"
"Tìm ta." Mạc Cầu mở miệng:
"Có việc gì sao?"
"Đương nhiên!" Phù Ngao nặng nề gật đầu, vẻ mặt cảm khái:
"Nói ra lần này ta có thể trốn qua một kiếp vẫn là nhờ Mạc huynh, huynh thật sự là phúc tinh của ta."
Thấy trên mặt Mạc Cầu lộ ra vẻ nghi hoặc, y tiếp tục nói:
"Đêm qua, Tam Phật giáo ở trong nội thành đột nhiên bạo động, thông qua tín đồ phát tán phù thủy, dùng phù thủy để truyền bá ôn dịch, trong vòng một đêm, toàn thành đều bị nhiễm bệnh."
"Ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cùng với huynh đồng thời phụ trách xử lý chuyện này, nếu như giải quyết được có thể miễn chịu tội!"
"Huynh nói xem. . ."
Y nhìn về phía Mạc Cầu, vẻ mặt mừng rỡ:
"Đây có được tính là mượn vận khí của huynh không?"
Mạc Cầu giật mình.
Khó trách trên đường tới đây thì hắn liền cảm thấy tình hình ôn dịch đột nhiên tăng thêm rất nhiều, thì ra là vậy.
. . .
Trong rừng rậm ít người lui tới, có một đình viện yên lặng.
Đình viện sâu hút không biết mấy phần, phòng ốc trùng trùng, ẩn vào trong rừng cây, làm bạn với chim tước.
Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy trong nội viện cũng không có bao nhiêu người, quét mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy mấy vị vú già đang buồn bực ngán ngẩm quét dọn lá rụng.
"Chính là chỗ này?"
Trên cây, một vị lão ẩu áo đỏ nhìn về phía đình viện, ngó sang một người bên cạnh hỏi:
"Dịch Lam của Ngũ Sơn phái, Mộ Thiên Phong của Huyền Y giáo, Tiếu Di Lặc của Tam Phật giáo, mấy người này đều ở đây sao?"
"Không sai, ta truy tung bọn hắn rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm được nơi này." Một người khác chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng đứng đó, trên người tự mang theo một cỗ uy nghiêm cao cao tại thượng.
Nghe vậy liền gật đầu:
"Ngoại trừ ba người họ thì nơi đây vẫn còn mấy vị đê giai Luyện Khí sĩ, làm phiền Hồng Tuyến nương nương xuất thủ."
"Khách khí." Lão ẩu gật đầu:
"Lục phủ chủ đã nguyện ý trả đại giới lớn như vậy thì sao lão thân lại có thể keo kiệt chạy chuyến này."
"Chẳng quả thực lực của lão thân có hạn, cho dù tăng thêm Phủ chủ thì sợ là cũng chưa chắc có thể lưu lại nhiều người như vậy, Lục phủ chủ phải chuẩn bị sẵn tinh thần."
"Không sao." Lục phủ chủ ngẩng đầu:
"Gia phụ từng lưu lại mấy tấm Linh phù, lúc này vừa vặn dùng để chăm sóc cho bọn hắn."
"Nha!" Chân mày của lão ẩu khẽ nhúc nhích, như có điều suy nghĩ:
"Cho nên tiền bối vẫn không thể sống qua một kiếp sao?"
Lục phủ chủ im lặng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất