Chương 265. Linh Phù Ngự Kiếm
Người dịch: Whistle
"Ầm ầm. . ."
Trên sườn núi cao vút, lớp băng và tro bụi trút xuống giống như thác nước, khuấy động những đoàn bọt nước to lớn màu trắng.
Tuyết lở như núi nghiêng, tầm mắt gần như bị che đậy hoàn toàn.
Nhìn thì có vẻ như rất chậm chạp, nhưng không đợi đến khi toàn bộ đội xe quay đầu thì nó đã nhào đến gần.
"Bỏ ngựa mà chạy đi!"
Phù Du An thấy thế bèn rống to, thân hình nhảy lên thật cao, chân đạp tuyết bay, xông ra ngoài hơn mười mét.
Trong đội ngũ đều là cao thủ, cho dù là mã phu đánh xe thì cũng là võ giả Luyện thể có thành tựu.
Tiếc là khi đối mặt với uy thế thiên địa như thế này thì cho dù là tu tiên giả cũng sẽ bất lực.
Đám người đồng thời thi triển thân phận, hoặc vọt lên trước, hoặc bỏ chạy, trước khi trận tuyết lở nhào đến phải nhanh chóng bỏ chạy.
"Oanh. . ."
Tuyết lớn giống như thủy triều trùng điệp đánh xuống.
Chiếc xe ngựa nặng nề bị nó thổi bay giống như một món đồ chơi, hòm gỗ vỡ vụn, vô số kim ngân vương vãi khắp nơi.
Tiếng ngựa gào thét, đám người kêu la đều bị lấn át bởi tiếng nổ đinh tai nhức óc, cơ hồ yếu ớt đến mức không thể nghe được.
"Hí. . ."
Trong hỗn loạn, một con ngựa đang dẫn đầu, bốn vó đạp tuyết, mang theo bông tuyết nghịch hướng nhào về phía dốc núi.
Tranh mã!
Toàn thân của con dị thú này đều là lân giáp, lại có thể điều khiển dòng nước, nó đang chở theo Mạc Cầu và Lục Mộc Hủy dẫn đầu đội ngũ xông ra khỏi trận tuyết lở.
"Hí hí. . ."
Vụ tuyết lở làm người khác phải biến sắc này chỉ giống như là trò chơi đối với nó.
Lớp tuyết đọng mềm mại nhẹ nhõm chịu đựng cái cơ thể nặng đến ngàn cân của nó, thậm chí trên lưng nó còn cõng hai người mà vẫn còn thể nhẹ nhàng nhảy ra khỏi trận tuyết lở.
Mạc Cầu đang nằm sát trên lưng ngựa, nhuyễn kiếm ở bên hông ngân vang ra khỏi vỏ, thân kiếm nhẹ nhàng chấn động, đánh bay hai mũi tên đột kích ra ngoài.
"Cẩn thận, có mai phục."
"Xoạt!"
Bông tuyết bạo tán, những bóng người từ trong đống tuyết màu trắng lao ra, trên tay đều cầm đao binh, im ắng đánh tới.
Không có tiếng gầm thét, không có tiếng hô to, chỉ có sát cơ băng lãnh.
Những người này đã ẩn giấu ở bên dưới lớp tuyết chẳng biết từ lúc nào, thừa dịp tinh binh của Lục phủ và hộ viện của Phù gia đang hỗn loạn liền nhanh chóng đột kích.
Nhìn nhân số thì sẽ không dưới mấy trăm người.
Không chừng trong này còn không thiếu cao thủ!
Mặc dù đám người đã sớm dự liệu được chuyến đi lần này sẽ gặp được chặn giết, nhưng loại tình huống vẫn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Mạc Cầu nhíu mày, lập tức kéo dây cương một cái, Tranh mã không vui gào thét, nhưng nó vẫn lui về phía sau.
Nhiệm vụ của hắn trong chuyến đi này chính là bảo vệ sự an toàn của Thập Cửu nương, đến lúc đó Lục phủ tự có hậu thưởng.
Còn những chuyện khác thì hắn chẳng cần quan tâm.
"Bảo hộ tiểu thư!"
"Giết!"
"Nghịch phỉ lớn mật, theo ta giết!"
Đám người Lục phủ vừa mới xông ra khỏi trận tuyết lở, còn chưa kịp tu chỉnh liền lập tức gầm thét lao lên đón địch.
"Bạch!"
Kình phong gào thét.
Một trận tên nỏ giống như châu chấu từ trong bạch bào của nghịch phỉ bay ra, xẹt qua một đường vòng cung rồi lao về phía đám người Lục phủ.
Trận tiễn như mưa, kín không kẽ hở, làm cho người nhìn hô hấp trì trệ.
"Đốt đốt!"
"Phốc!"
"Lốp bốp. . ."
Chỉ một thoáng, có người bị vạn tiễn xuyên tâm, có người liều mạng né tránh, còn có cao thủ vung vẩy binh khí chặn tên nỏ lại.
Trận thế vừa mới hình thành cũng lập tức sụp đổ.
"Giết!"
Bạch bào nghịch phỉ thừa cơ vọt mạnh lên, trường thương như rùng, khiên tròn ở phía sau, còn có đao binh, kiếm kích áp trận.
Mạc Cầu quan sát uy thế vừa rồi của đám nghịch phỉ, tiến thối có độ, kỷ luật nghiêm minh, nhìn vào liền biết không phải là người giang hồ bình thường rồi.
Càng giống như những tinh binh trên chiến trường.
Huyền Y giáo là thế lực có thể chém giết với binh sĩ của triều đình hơn mười năm nay, đương nhiên không thể đều là hạng người thảo mãng.
Mà chỗ tốt tinh binh nằm ở chỗ đại quy mô tác chiến.
Khi hai phe tiếp xúc, đám người Lục phủ đều không ngừng rút lui, không ít người bị trường thương đâm xuyên rồi bỏ mình tại chỗ.
"Oanh. . ."
Kình khí gào thét, rừng thương lập tức bị ngăn trở.
Phù Du An lắc Hồng Anh thương một cái, bắn bay một mảnh thương ảnh trước mắt, một mình hung hăng đâm vào bên trong trận thế của nghịch phỉ giống như một viên kim cương chói sáng.
Bọn người Phù Ngao cũng theo sát phía sau, đao kiếm chém vào, kình khí gào thét, thu hoạch nhân mạng giống như đang gặt lúa.
Đúng là tinh binh rất mạnh trong đại quy mô chém giết, nhưng nếu so với cao thủ đỉnh tiêm thì vẫn khó mà chống cự.
"Phù Du An, để ta đến chiếu cố ngươi!"
Trong hỗn loạn, có người rống to, đao quang như nước thủy triều, Tiên Thiên chân khí gào thét, vọt mạnh đến chỗ mấy người Phù gia.
"Oanh. . ."
Chân khí đụng nhau, trong nháy mắt đã thanh không phạm vi mấy trượng.
"Huyền Băng sử của Huyền Y giáo!"
Sắc mặt Phù Du An trở nên ngưng trọng, cổ tay run mạnh Hồng Anh thương, từng đoàn khí kình hình khuyên nổ tung giữa không trung.
Mặt khác.
Lại có mấy người bổ nhào đến đây, hai người cầm đầu khí thế hùng hổ, một đao một kiếm bạo trảm hơn mười mét.
Tiên Thiên!
"Hoa gia Nhị lão của phái Ba Sơn, tới thật đúng lúc, ta đang cần đầu của các ngươi để chấn nhiếp những kẻ khác." Phó thống lĩnh của Nương Tử Thân quân Phụng Tiên nở nụ cười lạnh, cầm kiếm nghênh tiếp.
Thân kiếm chấn động, từng luồng cương kình lăng lệ gào thét lao đi.
Luận tu vi, võ kỹ, thực lực, Phụng Tiên đều có thể áp chế Tộc trưởng của tam đại gia tộc Đông An phủ một cái đầu.
Gần với Lâu chủ của Trích Tinh lâu, Các chủ Huyền Âm bí các, và rải rác vài vị cao thủ Tiên Thiên đỉnh tiêm khác.
Lúc này lấy một địch hai vẫn có thể ổn chiếm thượng phong.
"Lục gia lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, bóc lột bách tính hơn trăm năm qua để thỏa mãn tư dục của một nhà, làm cho dân tình kêu ca mà vẫn không biết hối cải, hôm nay bọn ta sẽ thay trời hành đạo."
"Theo ta giết!"
Trong cơn tuyết rơi lả tả có tiếng người gầm thét.
Trên sườn núi lập tức xuất hiện thêm mấy chục người, thừa dịp những người khác đều bị chặn đường, bọn hắn bèn bổ nhào về phía hai người Mạc Cầu.
Mấy chục người này xông tới theo đường vòng cung bao vây và ngăn trở đường đi của hai người, sát cơ cuồn cuộn.
Thấy thế, Mạc Cầu lại mặt không đổi sắc, chỉ khẽ kéo dây cương, chậm rãi tránh ra vị trí trước người.
"Phốc!"
Bên dưới lớp tuyết đọng đột nhiên có hơn mười tên nô bộc lao lên.
Trong nhiều ngày qua, những tên nô bộc này đều chẳng khác người thường là mấy, nhưng tu vi mà bọn họ hiển lộ ra lúc này lại khiến cho người ta kinh hãi.
Người yếu nhất cũng là cao thủ Nhị lưu.
Hai người mạnh nhất chính là Tiên Thiên cường giả.
"Tại sao lại như vậy?"
Đám người đột kích thấy vậy thì sắc mặt đại biến, nhất là sau khi nhìn thấy hai vị tiên thiên, trong mắt cũng hiện lên vẻ không hiểu:
"Các ngươi là ai?"
Bọn hắn nhận biết tất cả cao thủ Tiên Thiên trong Đông An phủ, nhưng lại chưa từng gặp qua hai vị trước mặt này.
"Các ngươi không cần biết." Một nhân hừ lạnh, đại thủ nhẹ nhàng giơ lên, Tiên Thiên chân khí kinh khủng liền quét ngang ra ngoài.
"Oanh!"
Đám người va chạm, kình khí gào thét.
Nhân số của đối phương quá nhiều, cuối cùng cũng có hơn mười người lao đến, chẳng qua trên mặt người nào cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Bọn hắn rất rõ ràng, người mạnh nhất trong đội xe Lục phủ không phải là hai tên cao thủ Tiên Thiên này.
Mà là tiểu cô nương nhu nhu nhược nhược ở trước mặt.
"Cho ngươi." Lục Mộc Hủy tung người xuống ngựa, từ trên người lấy ra một tấm Linh phù rồi đưa cho Mạc Cầu:
"Phong Hành phù, do Thất thúc của ta tự tay vẽ, đối với cao thủ Tiên Thiên cũng có tác dụng không nhỏ, chờ lát nữa nếu như gặp được nguy hiểm thì dùng nó để chạy trốn."
"Đa tạ Thập Cửu nương." Hai mắt Mạc Cầu hơi sáng, nhận lấy Linh phù rồi bỏ vào trong ngực:
"Chẳng qua trách nhiệm của tại hạ là bảo hộ sự an toàn của Thập Cửu nương, trốn thì không cần."
Hắn đã từng nghe qua danh hào Thất gia của Lục phủ, ông ta cũng là một tu tiên giả, mặc dù tu vi không cao, nhưng tinh thông Phù lục, Linh phù trải qua ông ta luyện chế đều có uy lực cường hãn.
"Hì hì. . ." Lục Mộc Hủy cười khẽ:
"Ta bảo ngươi đến là vì muốn ngươi đi theo để trò chuyện thôi, ta cũng không trông cậy vào việc ngươi có thể bảo hộ ta."
Nói xong liền nhẹ nhàng lắc đầu, tố thủ vung lên, một luồng linh quang bao phủ toàn bộ cơ thể nàng.
Kim Cương phù!
Linh quang chỉ có một lớp mỏng manh, nhưng lực phòng ngự lại là không hề yếu.
Vị Lục tứ gia Lục Nam Thù kia dựa vào tờ linh phù này mà có thể ngạnh kháng mấy vị Tiên Thiên rất lâu mới sụp đổ.
Với thực lực hiện giờ của Mạc Cầu, dù cho toàn lực ứng phó thì cũng không chắc có thể đánh vỡ tấm Linh phù này.
Sau khi chuẩn bị phòng ngự xong, Lục Mộc Hủy liền nhẹ nhàng nghiêng đầu.
"Coong!"
Cây ngọc trâm đang cài trên tóc nhẹ nhàng run rẩy rồi chậm rãi bay ra.
Ngọc trâm dài chưa đến một thước, giống như được làm bằng minh ngọc, bên trên có khắc hình phi phượng trông rất lộng lẫy.
Bây giờ, cây trâm này lại nở rộ linh quang hơn một xích, nhẹ nhàng lơ lửng trước người Lục Mộc Hủy giống như một thanh đoản kiếm.
Pháp khí!
Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại.
Hắn vẫn luôn hiếu kì pháp khí mà Lục Mộc Hủy sử dụng là cái gì, hiện nay thì đã gặp được, hơn nữa còn là một cây trâm cài đầu mà hắn đều sẽ nhìn thấy mỗi ngày nhưng lại thường xuyên bị hắn bỏ sót.
Ngọc trâm tinh xảo đẹp đẽ, nhưng phong mang mà nó tỏa ra lại khiến cho Mạc Cầu vô thức kéo căng thân thể, trong lòng sinh ra hàn ý.
Dù cho Mạc Cầu có thi triển Hắc Sát chân thân phát đến cực hạn thì hắn cũng khó có thể ngăn cản sự sắc bén của thứ này.
Pháp khí. . .
Trong lúc Mạc Cầu đang cảm khái trong lòng thì Lục Mộc Hủy đã là cong tay búng ra, cây ngọc trâm trước người giống như hơi nước phiêu tán mà đi.
"Bạch!"
Trước mắt lóe lên một cái bóng mờ, mộng ảo phiêu hốt, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Một người ở phía trước hơn hai mươi mét đột nhiên thân thể cứng đờ, mi tâm cũng có thêm một vệt màu đỏ.
"Bạch!"
"Bạch!"
Ngọc trâm lấp lóe không theo thứ tự nào, mỗi lần xuất hiện đều sẽ làm cho một người mất mạng.
Bất luận là võ giả Luyện thể, hay là cao thủ nhập lưu Hậu Thiên, thậm chí Tiên Thiên, ở trước mặt Pháp khí của tu tiên giả, tất cả đều là sẽ bị thu hoạch tính mệnh, không có khác biệt.
Mạc Cầu đang cực kỳ tập trung, ánh mắt, cảm giác không ngừng lần theo hướng di chuyển của đạo lưu quang kia.
Nhờ vào việc tu vi gia tăng, lại tu hành Phù Đồ quyển hạ, cảm giác của hắn lại tăng lên lần nữa, đã có thể miễn cưỡng nhìn rõ tình huống trong chiến trường.
Chẳng qua dù là thấy rõ, nhưng nếu như thay hắn vào đó, trừ phi ở khoảng cách xa hơn bảy trượng, nếu không thì hắn chẳng có cơ hội nào để thoát khỏi.
Hả?
Đôi mắt Mạc Cầu chớp động, trong lòng âm thầm sinh nghi.
Lục Mộc Hủy ngự sử Pháp khí không phải là đi thẳng về thẳng, mà là có quy tắc nhất định, dường như là một đường kiếm pháp.
Chẳng qua môn kiếm pháp không cần cầm kiếm, càng lộ ra vẻ tinh diệu, biến hóa đa đoan, nhưng kiếm lý của Vô Định kiếm cũng có thể nhìn trộm một chút, thậm chí còn có thể sớm một bước phát hiện ra biến hóa.
Chẳng lẽ tu tiên giả cũng có pháp môn ngự kiếm sao?
Trong lúc suy nghĩ, thân hình của hắn đột nhiên căng cứng, cánh tay run nhẹ, nhuyễn kiếm tự động bắn về phía trước.
"Đinh. . ."
Một thanh cương châm giống như Pháp khí đột ngột xuất hiện trong phạm vi cảm giác của hắn, đúng lúc bị nhuyễn kiếm chặn lại.
"Bạch!"
Cương châm run lên, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Mạc Cầu giật mình trong lòng, tinh khí thần trong cơ thể đột nhiên nổ tung, nhuyễn kiếm trong tay như có thần trợ điểm về phía sau một cái.
"Đinh!"
"Đinh đinh đang đang. . ."
Chỉ một thoáng, Mạc Cầu điên cuồng múa may cánh tay, Vô Định kiếm gần như phát huy đến cực hạn, điên cuồng lấp lóe trong phạm vi ba thước.
Áp lực cực hạn của sự sống chết đã khiến cho ý thức của hắn gần như trống rỗng, chỉ có một vết kiếm lặng yên xuất hiện.
Chặn đường, chặn đường, liều mạng chặn đường.
"Đinh. . ."
Lại một tiếng vang nhỏ phát ra, sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, chân khí trong cơ thể trống không, gần như sắp quỳ rạp xuống đất.
Gân cốt trên khắp cơ thể đều cảm thấy đau đớn.
Cũng may là đã có người tiếp nhận.
" Âm Châm Hoàng lão quái của Huyền Y giáo!" Sắc mặt Lục Mộc Hủy trở nên lạnh lẽo, ngự sử ngọc trâm ngăn cản cương châm, định nhãn nhìn về phía một người ở phía xa, cắn chặt môi, trong mắt tràn đầy vẻ nghĩ mà sợ:
"Hèn hạ vô sỉ, các hạ đường đường là một vị tu tiên giả, vậy mà lại giả làm một người bình thường, âm thầm đánh lén."
Nếu như không phải Mạc Cầu kịp thời ngăn chặn, cho dù trên người nàng có thủ đoạn bảo mệnh, nhưng có thể còn sống hay không thì cũng là một chuyện khác.
"XÌ.... . ." Đối phương cười lạnh:
"Được làm vua thua làm giặc, ai quan tâm thủ đoạn gì, không ngờ là một kẻ phàm nhân lại có thể ngăn cản phi châm của ta?"
Lão ta định nhãn nhìn về phía Mạc Cầu, trong mắt ẩn chứa vẻ không hiểu.
Lão ta ra tay đột ngột, liền ngay cả Lục Mộc Hủy cũng không thể phát hiện ra không đúng, vậy thì người này làm thế nào phát hiện được?
Chẳng lẽ Thần niệm cảm giác của hắn còn mạnh hơn cả Lục Mộc Hủy?
Hơn nữa còn có thể ngăn cản Âm Phong Ngự Kiếm Quyết của mình, kiếm pháp của kẻ này thật sự rất quỷ dị.
"Li!"
Đột nhiên, chân trời truyền đến một tiếng thét dài sắc nhọn.
"Tiểu nha đầu khá lắm." Hoàng lão quái biến sắc:
"Các ngươi đã sớm có mai phục."
"Ngươi biết được quá muộn!" Khóe miệng Lục Mộc Hủy giương lên:
"Người của bọn ta vẫn luôn đi theo đằng sau, chính là dẫn ra các ngươi ra đây để tiêu diệt luôn một thể."
"Rút lui!"
"Muốn đi? Đừng có mơ!"
. . .
Chiến loạn kéo dài một canh giờ mới kết thúc.
Mấy vị Tiên Thiên của nghịch phỉ mất mạng, tên Hoàng lão quái kia cũng bỏ chạy với cánh tay cụt, nghe nói mặc dù có thể còn sống, nhưng tu vi cũng sẽ bị suy yếu, khó mà uy hiếp được tu tiên giả của Lục phủ nữa.
"Người đó chính là Mạc Cầu?" Thượng Vân Nhu khoác lông chồn trên người, đứng ở bên cạnh Lục Bắc Hải, híp mắt nhìn về phía một bóng người nào đó ở bên dưới:
"Vậy mà có thể ngăn cản Pháp khí, dù cho chỉ kiên trì mấy hơi, nhưng cũng đã cực kỳ cao minh."
"Hắn tu hành chính là Vô Định kiếm, danh xưng là đệ nhất kiếm pháp, liền ngay cả lão gia tử đều khen không dứt miệng, nói là hắn đã nhập đạo cảnh." Lục Bắc Hải đạm mạc nói:
"Người này, ta không tiện động thủ."
"Minh bạch." Thượng Vân Nhu cười khẽ:
"Chờ khi trở về, muội sẽ cho người của mình động thủ, còn có người tên là Đổng Tiểu Uyển kia, nghe nói Dung Dung rất xem trọng nàng ta, Lục đại ca định làm như thế nào?"
"Không cần để ý đến nó." Ánh mắt Lục Bắc Hải trầm xuống:
"Y kế hành sự là được!"
Phía dưới.
Mạc Cầu đang cáo từ với Lục Mộc Hủy.
"Ngươi muốn đi?" Trên mặt Lục Mộc Hủy mang vẻ kinh ngạc:
"Ngươi muốn đi đâu trong cái nơi hoang sơn dã lĩnh này?"
"Mấy năm trước, ta phát hiện ra một cây thảo dược ở gần đây, tính thời gian thì chắc đã thành thục, cho nên ta đi định qua đó hái." Mạc Cầu trả lời.
Lời này cũng không phải là giả.
Chỉ là cái cây 'Thảo dược' này của hắn dựa vào thôn phệ âm khí mà sống, người sống khó tới gần.