Chương 273. Thu Hoạch Nhiều Công Pháp
Người dịch: Whistle
Tan đàn xẻ nghé, tường đổ mọi người đẩy.
Lời này thật sự rất thích hợp với thời khắc này.
Lục gia.
Là Thái Thượng Hoàng của rất nhiều Thế gia Hào môn, giang hồ môn phái ở Đông An phủ, đã bị sụp đổ trong vòng một ngày.
Sau khi tin tức truyền đến, toàn thành chấn động, lập tức có vô số người lâm vào trạng thái điên cuồng.
Lục phủ có diện tích rất rộng lớn.
Ở ngoài hồ Quỳnh Nguyệt, từng tầng mái hiên san sát nhau, ánh đèn không bao giờ tắt cả ngày lẫn đêm, chỉ là những gã sai vặt phụ trách đốt đèn thôi cũng đã có gần một trăm người, giá trị lượng dầu được thắp mỗi ngày cũng không dưới trăm vàng.
Bào mã điểm đăng cũng không phải là câu nói đùa!
Càng đừng đề cập đến nơi phồn hoa số một trong Lục phủ, rất nhiều hòn đảo giống như sao trên trời ở trong hồ Quỳnh Nguyệt.
Rất nhiều thứ mà phàm nhân nghĩ cũng không dám nghĩ đang được chồng chất ở bên trong.
Phía đông nam trang viên có một bức tường rất cao tách ra hai khu nội ngoại, một khu rừng mấy chục mét ngăn cách phàm nhân dò xét.
Tòa viện lạc bình thường nhất ở trong này đều có diện tích hơn trăm mẫu, nô bộc vô số, ốc xá xa hoa, bài trí lịch sự tao nhã.
Bây giờ.
"Oanh. . ."
Tường viện sụp đổ, một đám nhân sĩ võ lâm lớn tiếng gào thét, xông vào từ chỗ bị thủng.
"Diệt Lục gia, hưng nhất phương!"
"Người Lục gia tàn nhẫn ngang ngược, chết chưa hết tội, các ngươi trợ Trụ vi ngược, cũng đều đáng chết!"
"Giết!"
Tiếng la giết chấn thiên.
Đám võ giả đến từ rất nhiều thế lực, hai mắt xích hồng, vung vẩy đao binh, xông về phía đám người trước mặt.
Sắc mặt của nô bộc, phụ nhân trong đình viện đều trở nên trắng bệch, kinh hoảng bỏ chạy, nhưng lại hiếm có người nào có thể trốn qua một kiếp.
Không bao lâu sau, bên trong viện lạc thây ngã khắp nơi.
Những tên người hầu Lục phủ vênh váo tự đắc khi xưa đã liên tục mất mạng.
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, không biết đã có bao nhiêu người tràn vào trong đó, đốt giết cướp giật, tùy ý làm loạn.
"A!"
"Tha mạng, tha mạng!"
"Phốc. . ."
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên, tiếng gầm gừ, hòa lẫn vào nhau.
Từng rương vàng bạc, những bức tranh chữ, từng bó tơ lụa, từng món vật dụng tinh xảo đang bị vô số người vận chuyển ra ngoài, xếp thành một tòa núi nhỏ, cũng bị các phe phái thế lực dùng tiêu chí chiếm giữ.
Do Huyền Y giáo có ý tản ra tin tức nên tất cả mọi người đều đã biết rõ là Lục phủ tiêu đời rồi.
Những bi phẫn tích súc trong lòng lúc trước đều đã hóa thành sự trả thù vào giờ này khắc này, đồng thời còn thừa cơ xông tới kiếm bộn chỗ tốt.
Thậm chí có mấy người trước mặt mọi người không kiêng nể gì cả mà xé rách quần áo của nữ tử.
"Ha ha, vị tiểu nương tử này da mịn thịt mềm như vậy mà cũng chỉ là một ả nha hoàn, không biết Lục gia tiểu thư thì sẽ có dáng dấp ra sao?"
"Nói không sai!"
"XÌ... Lạp. . ."
"Đừng, đừng mà!"
"Ha ha, tiểu nương tử, thành thành thật thật nghe lời, có lẽ các ca ca sẽ còn thương hương tiếc ngọc, nếu không. . ."
"Bạch!"
Một luồng hàn quang lặng yên xuất hiện, chỉ khẽ quấn một cái liền đã cắt đứt đầu lâu của mấy người này.
Tạ Diệu Vũ xuất hiện trong sân với vẻ mặt lãnh túc, quét mắt nhìn tứ phương, phất tay ra hiệu với một đám người sau lưng:
"Tìm, những thứ kia và cả người nữa, toàn bộ đều đóng gói mang đi, nhớ là đừng có táy máy tay chân!"
"Rõ!"
So với những người khác, đội ngũ sau lưng nàng hành động càng nhanh và càng có thứ tự hơn.
Tự chỗ cao nhìn xuống, bóng người tứ tán, nhanh chóng thu thập các loại vật tư.
Mà tình huống giống như nơi này đều xuất hiện khắp bốn phương tám hướng trong Lục phủ, vô số ánh lửa liên tiếp dấy lên.
Lục phủ giống như một con quái vật khổng lồ đang bất lực giãy dụa, vô số con kiến vọt tới chia nhau ăn thể xác của nó.
"Mạc huynh." Tạ Diệu Vũ thu hồi trường kiếm, quay đầu nhìn sang:
"Bên trong đối với chúng tôi là khu vực quá nguy hiểm, cho nên chúng tôi sẽ không đi qua, huynh nhớ cẩn thận một chút."
"Ừm."
Ở bên cạnh nàng, Mạc Cầu thân khoác hắc bào chậm rãi gật đầu, chắp tay một cái, thân hình liền biến mất không thấy nữa.
. . .
So với khu vực ngoại vi hỗn loạn, càng đi sâu vào bên trong Lục phủ thì người lại càng ít, cho đến khi không còn bóng người nào.
Chẳng qua dựa vào những tiếng gầm thét ở phía sau thì cũng có thể nghe ra được, qua không được bao lâu nữa thì nơi này cũng sẽ lâm vào hỗn loạn.
Lục phủ truyền thừa trăm năm sợ là sẽ phải biến thành phế tích thì mới có thể dập tắt lửa giận rất nhiều thế lực đã tích tụ trong nhiều năm qua.
"Đát. . ."
Mạc Cầu dậm chân xuống, dừng lại ở ven bờ.
Lúc này, hồ Quỳnh Nguyệt đã không còn gió êm sóng lặng giống như ngày xưa nữa, mà là mặt nước cuồn cuộn, không biết có bao nhiêu con Huyền xà từ đáy nước chui ra, nhào về phía những người dám tiến vào quần đảo, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Lấy số lượng và thực lực của Huyền xà, sợ là có rất ít người có thể vượt qua mặt hồ rộng lớn này.
Thậm chí, có người không biết từ đâu tìm được một chiếc thuyền lớn, nhưng cũng bị rất nhiều Huyền xà gặm đến cả xương cũng không còn.
"Bạch!"
Hư ảnh lấp lóe, Mạc Cầu điểm nhẹ dưới chân, vội xông ra xa hơn mười mét, chân đạp mặt nước, giống như quỷ mị tiến lên.
"Xoạt!"
"Răng rắc!"
Những con Huyền xà từ dưới nước xông ra, miệng rắn khép lại, nhưng chỉ cắn được một đạo tàn ảnh.
"Hô. . ."
Kình phong gào thét, hắc bào đón gió phấp phới, Mạc Cầu cũng nhẹ nhàng lên được trên đảo.
Hắn nhìn xung quanh mình một cái, từng cỗ thi thể hoặc ngửa, hoặc nằm trên mặt đất, tình trạng chết đều giống nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ dữ tợn.
"Độc!"
Mạc Cầu khẽ ngửi rồi nhẹ nhàng lắc đầu, không quan tâm tới kịch đột đang tràn ngập tứ phương, chậm rãi bước tới tòa lầu các trên đảo.
Vân lâu.
Đại môn rộng mở, một nửa cánh cửa đã rơi xuống mặt đất, nửa bên còn lại thì bị người đánh thành vô số mảnh vụn.
Trong lâu, Thôi lão vươn tay đẩy cho một người ngã trên mặt đất, tay cầm xà trượng, có chút thở dốc.
Lão ta nhìn thấy Mạc Cầu đang bước tới thì nhẹ nhàng chỉ vào thi thể trên mặt đất, nói:
"Người này là đệ đệ của Chưởng môn tiền nhiệm phái Thái Sơn, là một vị Tiên Thiên đã thành danh nhiều năm."
Lại chỉ sang một bộ thi thể khác đang nằm trên mặt đất, nói:
"Ả ta là tỷ tỷ của Minh chủ Liên Minh Vũ Hành, nhị thủ lĩnh nha hoàn bên người của lão gia, thiếp thân thị vệ phẩm giai cao nhất trong Lục phủ, cũng là một vị cao thủ Tiên Thiên."
"Hôm nay có không ít người đến chỗ của ta tìm kiếm chỗ tốt, nhưng cho tới trước mắt vẫn chưa có người nào có thể còn sống mà bước lên Vân lâu, các hạ tốt nhất nên nghĩ rõ ràng."
Mạc Cầu liếc nhìn bốn phía.
Thi thể ở trên mặt đất cũng không nhiều, nhưng những người có thể xông vào nơi này đều không phải là hạng người vô danh.
Thế mà toàn bộ đều đã mất mạng ở nơi này.
"Hà tất chứ!" Hắn nhẹ nhàng thở dài, xốc mũ trùm lên:
"Thôi lão, Lục phủ diệt vong đã thành kết cục đã định, sớm muộn gì Vân lâu cũng sẽ bị chiếm, ngài cần gì phải chấp nhất như vậy."
"Là ngươi!" Nhìn thấy Mạc Cầu, trong mắt Thôi lão hiện lên vẻ kinh nghi, nhưng mà sau một khắc, hai mắt lão ta liền trở nên cực kỳ ngưng trọng:
"Tiên Thiên!"
Trong giọng nói còn lộ ra một cỗ đắng chát.
Tuy rằng nhìn qua sẽ thấy lão ta khí thế bất phàm, nhưng người trong nhà biết chuyện nhà mình, đã giải quyết nhiều đối thủ như vậy, lão ta cũng đã sắp dầu hết đèn tắt.
Mà Mạc Cầu thì lại thân mang Vô Định kiếm.
Một vị cao thủ Tiên Thiên tu thành Vô Định kiếm đại biểu cho cái gì, lão ta đã trông giữ Vân lâu mấy chục năm rồi, sao có thể không biết được?
Đừng nói hiện giờ bản thân lão ta đang bị suy yếu, dù là vào thời kỳ toàn thịnh, sợ cũng phần thắng cũng xa vời.
"Hô. . ." Thôi lão thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt dần dần bình tĩnh:
"Lục gia dù có không phải, nhưng lão hủ cũng nhờ ơn mấy chục năm nay, cho dù là liều mình thì cũng là nên."
"Mạc tiểu tử, nếu như ngươi muốn lên lâu, thì tới đi, để cho ta mở mang kiến thức một chút Vô Định kiếm ở cảnh giới Tiên Thiên!"
". . ." Mạc Cầu nhìn thẳng đối phương, thấy Thôi lão mặt không đổi sắc, cuối cùng vẫn là nhẹ gật đầu:
"Tốt!"
Chữ tốt vừa nói xong, một luồng kiếm quang đã đi trước một bước đâm về cổ họng của Thôi lão.
"Đinh. . ."
Xà trượng run rẩy, như có linh tính bật lên một cái, ngăn cản kiếm quang, thẳng tắp đánh tới.
Thôi lão rất rõ ràng, tỷ thí chiêu thức với Vô Định kiếm là đang tự tìm đường chết, chỉ có lấy lực ép người thì mới có phần thắng.
Thôi lão đã thành tựu Tiên Thiên nhiều năm, dù cho tuổi già lực suy, nhưng dựa vào Tiên Thiên chân khí tinh thuần thì cũng chưa chắc không thể lật bàn.
"Bạch!"
Kiếm quang trước mặt run rẩy, khí lực lão ta không phát, liền cảm thấy bên tai mát lạnh, thân thể lập tức cứng dờ.
Một sợi tóc trắng chậm rãi rơi xuống đất.
"Hảo kiếm pháp!"
Trên mặt Thôi lão hiện lên vẻ đắng chát, nhẹ nhàng buông tay, xà trượng rơi xuống đất:
"Động thủ đi!"
Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, cất bước vượt qua lão ta, đi lên trên Vân lâu:
"Thôi lão, tuổi ngài đã rất cao, vẫn là đừng có tiếp tục chém chém giết giết với người khác nữa."
"Tìm một chỗ để dưỡng lão mới là đúng lý."
Cơ thể Thôi lão run rẩy, thấy Mạc Cầu đã bước lên bậc thang, mới than nhẹ một tiếng, xoay người nhặt xà trượng lên, chần chờ một chút, mới nói:
"Mạc tiểu tử, thứ ngươi muốn tìm ở trong mật thất lầu ba bức tường phía đông, cái khác, đoán chừng ngươi cũng chướng mắt."
"Đát. . ." Mạc Cầu ngừng lại một nhịp, nhẹ gật đầu:
"Đa tạ!"
"Bành!"
Vách tường vỡ nát, một cái bao đập vào mi mắt.
Mạc Cầu mở cái bao ra, một vài quyển bí tịch xuất hiện trước mắt, trong đó có một quyển là pháp môn huyết luyện Pháp khí.
Còn lại, một quyển tên là Huyền Thanh Bí Lục, một quyển là bách khoa toàn thư cơ sở phù pháp, một quyển là vô danh cổ tịch.
Mấy quyển bí tịch này lại đều có quan hệ với Tu Tiên giả!
Chẳng trách lại được giấu kỹ như vậy, sợ là Thôi lão không nói thì hắn căn bản không có khả năng lấy được.
Mạc Cầu khẽ vuốt bí tịch, ánh mắt thiểm động, lập tức đóng gói thu hồi.
Đương nhiên là Mạc Cầu cảm thấy rất hứng thú với những pháp môn có liên quan đến tu tiên giả, nhưng mà trước mắt hắn lại không dùng được.
Mạc Cầu mang theo cái túi đi lên tầng cao nhất.
Nơi này mới có Công pháp mà hắn có thể dùng được.
Ma La Thánh Thủ, Kiếp Mạch Kình, Huyền Băng Vô Cực Thương. . . , sau khi luyện thành thì uy lực của mấy môn này không hề thua kém Vô Định kiếm.
Thậm chí ở một mức độ nào đó thì đã siêu việt phạm trù Võ kỹ.
Chỉ tiếc là có rất nhiều hạn chế, không phải là có ngộ tính cao liền có thể lĩnh ngộ.
Mạc Cầu liền thu hồi tất cả, có thể dùng nó để tham khảo.
Huyền Thiên Chỉ Pháp, Ngũ Nhạc Chân Hình, Đạp Hư Thân Pháp. . .
Từng quyển bí tịch đỉnh tiêm được Mạc Cầu tìm thấy, tiện tay lật một cái, trong mắt lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ.
Ngũ Nhạc Chân Hình, bí pháp Luyện thể đỉnh tiêm.
Không giống với Hắc Sát chân thân mà hắn đang luyện, môn võ kỹ này là quyển đầy đủ, có pháp môn hoàn chỉnh của cảnh giới Tiên Thiên.
"Ông. . ."
Thức hải sáng rõ, hơn hai ngàn tinh thần đồng thời ảm đạm, rất nhiều cảm ngộ liên quan tới Luyện thể hiện lên trên não hải.
Những năm này, số lượng tinh thần mà Mạc Cầu tích lũy được chừng hơn bốn vạn.
Lại thêm tu thành Phù Đồ quyển hạ, sau khi thành tựu tiên thiên, mỗi ngày hắn đều có thể thắp sáng mấy chục tinh thần, chỉ là hai ngàn mà thôi, đã không tính là gì.
Đạp Hư Thân pháp, khinh công đỉnh tiêm.
Phiên Thiên Chưởng, chưởng pháp đỉnh tiêm thu thập được từ chỗ của Tử Dương môn, uy lực cường hãn, chiêu thức tinh diệu.
Cự Linh Thân!
Cự Linh Chưởng!
Võ kỹ mà Hải quản sự của Phù gia từng tu luyện, cũng là từ Vân lâu đổi được, uy lực cường hãn.
Bách Binh Quyết của Chu gia!
Trích Tinh Lâu, Trích Tinh Thủ, Vọng Nguyệt Bộ. . .
Huyền Âm Bí Các, Vô Hình Huyền Âm, Âm Ba Công, Nhiếp Hồn Âm, Long Ngâm Hổ Khiếu. . .
Còn có một vài pháp môn không rõ lai lịch, Quỷ Ngục Âm Phong Hống, Chấn Thiên Chùy, Vân Long Cửu Hiện. . .
Rất nhiều Công pháp đỉnh tiêm, trong lúc nhất thời đã làm cho Mạc Cầu bị hoa mắt, những pháp môn mà hắn muốn học liền dùng tinh thần trong thức hải để lĩnh ngộ.
"Đát đát. . ."
Tiếng bước chân dồn dập từ nơi cầu thang truyền đến, ba người nhào tới tầng cao nhất, đợi khi nhìn thấy Mạc Cầu, bọn hắn cũng sững sờ.
Vị nam tử trung niên lớn tuổi nhất hơi ngập ngừng một chút, lập tức nhẹ nhàng phất tay, cẩn thận mở miệng:
"Mặc kệ hắn, tìm!"
"Vâng."
Hai người trẻ tuổi tránh đi chỗ mà Mạc Cầu đang đứng, vội vàng xông vào bên trong giá sách.
Không bao lâu sau.
"Bá phụ, tìm được!" Giọng nói của một người trẻ tuổi vang lên:
" Thiên Vũ Kỳ Kiếm của Hà gia, nguyện bộ, thật sự ở chỗ này."
"Tốt, tốt!" Trên mặt của nam tử trung niên hiện ra vẻ động dung, vội vàng lao tới, nhận lấy bí tịch rồi tiện tay lật ra:
"Đúng là Thiên Vũ Kỳ Kiếm."
"Khung nhi, con mang nó về trước!"
"Chậm đã." Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Những quyển bí tịch này đều phải đợi đến khi ta xem qua mới có thể lấy đi."