Chương 281. Lựa Chọn
Người dịch: Whistle
Trong phòng.
Mạc Cầu thi châm xong rồi liền đắp chăn cho Văn Oanh, xoay người lại, nhìn về phía Liễu Cẩn Tịch đang lo lắng, nói:
"Yên tâm đi, đã không có gì đáng ngại, chỉ cần ngủ thêm hai ngày, đợi khi trở lại Quận thành thì chắc là sẽ tỉnh lại thôi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Liễu Cẩn Tịch yên lòng, khẽ vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.
"Cẩn Tịch, nếu sư đệ đã nói không có chuyện gì thì chắc chắn là đã không có chuyện gì rồi." Tần Thanh Dung ở bên cạnh nắm chặt tay của Liễu Cẩn Tịch, hỏi:
"Nói đến, năm đó không phải mọi người đã đi Quận thành Tầm Dương sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Nơi đây cách Tầm Dương còn một đoạn đường nữa.
"Nói ra thì rất dài dòng." Liễu Cẩn Tịch nhìn thấy cố nhân cũng lộ ra vẻ cảm khái:
"Năm đó, sau khi chúng tôi đi Quận thành, ta. . . Gặp được phu quân, liền theo chàng tới Xương Tu."
"Cuộc sống vốn cũng rất tốt."
"Ai mà ngờ rằng. . ."
Nàng há to miệng, hai mắt đỏ hoe, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống như mưa, nhỏ giọng khóc.
"Không sao, đã không sao rồi." Tần Thanh Dung vội vàng nắm lấy bờ vai của đối phương, nhẹ giọng an ủi.
"Hai người trò chuyện đi." Mạc Cầu đứng dậy:
"Ta đi ra ngoài một chút."
Hai người này đã quen nhau từ bé, tình cảm không ít, từ biệt hơn mười năm, lần này gặp lại tất nhiên là sẽ có không ít lời muốn nói.
Một gã đàn ông như hắn, cho dù là đã từng có chút giao tình với Liễu Cẩn Tịch, thì cũng không thích hợp ở lại.
Mạc Cầu ra khỏi cửa, hai đứa trẻ sớm đã chờ ở ngoài cửa, hai đầu gối mềm nhũn, cùng nhau quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa.
"Tạ ơn ân cứu mạng của Mạc đại thúc!"
"Đứng lên đi." Mạc Cầu nhấc tay, một cỗ Kình lực vô hình đem nâng hai đứa nó lên, rồi nhìn về phía Đổng Tịch Chu ở sau lưng:
"Bên phía tiền bối cũng đã xong việc rồi sao?"
"Ừm." Đổng Tịch Chu gật đầu:
"Khí huyết của vị Sử quán chủ kia bị hao hụt rất nhiều, cũng có chút giống với tình huống của ta năm đó, may mà thời gian quá ngắn, căn cơ vẫn còn, tốn mấy năm điều dưỡng thì còn có cơ hội khôi phục tu vi."
"Đúng rồi, chắc là người này đã đắc tội với người nào nên mới ẩn giấu tu vi giấu ở trong trấn, hiện nay có ý định đầu nhập, ý của ngươi thế nào?"
"Đầu nhập?" Mạc Cầu vô thức nhíu mày.
Tự khi rời khỏi Đông An phủ, thoát ly hiểm cảnh, trong đội ngũ đã không ít người rời đi, còn lại phần lớn đều là người tập võ.
Nhưng ngay cả như vậy, tốc độ lặn lội đường xa cũng rất khó nhấc lên.
Đối với Mạc Cầu thì nói những người này là vướng víu cũng không đủ.
"Rồi nói sau."
Hắn thở dài một hơi.
. . .
Thị trấn sau khi bị đạo phỉ tàn phá, cướp bóc đốt giết, cảnh hoàng tàn khắp nơi, may mà vẫn còn một vài trang viên vẫn được xem như là bảo tồn hoàn chỉnh.
Đám người Mạc Cầu hiện đang ở một trong những trang viên đó.
Vì cảm kích ân cứu mạng của hắn nên gia chủ cố ý dọn ra ngoài, nhường chỗ để an trí đoàn người của Mạc Cầu.
Sắc trời đã tối, ánh lửa bốn phía cũng dần dần trở nên ảm đạm, chỉ có tiếng khóc của bách tính bất ngờ truyền đến.
Mạc Cầu đi tới hậu viện, thấy trong phòng vẫn còn có ánh đèn bèn dừng bước mở miệng:
"Thập Cửu Nương!"
"Mạc đại ca à, vào đi." Trước bàn sách, Lục Mộc Hủy đang xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn xem Mạc Cầu đẩy cửa bước vào:
"Mọi chuyện đã xử lý xong rồi sao?"
Nàng là Tu Tiên giả, dù cho tu vi không cao, nhưng từ nhỏ đã trải qua cuộc sống cao cao tại thượng.
Cho nên không quan tâm gì đến cuộc sống của người phàm.
Ở trong mắt của nàng, cửa người Lục gia thì Tu Tiên giả và phàm nhân vốn là người thuộc về hai thế giới khác nhau.
Giống như hôm nay, bất luận là đạo phỉ đồ thành cũng tốt, hay là bách tính chạy nạn cũng được, nàng đều không cảm thấy hứng thú cho lắm.
Nếu như không phải trong đó có người quen của Mạc Cầu thì e là nàng đã chào hỏi đám người rồi đi thẳng tới tiên đảo rồi.
"Xong rồi." Mạc Cầu gật đầu, ánh mắt rơi vào quyển vải trong tay đối phương:
"Thập Cửu Nương đang xem gì vậy?"
Thứ này đến từ đại thủ lĩnh Thanh Diện Hổ của Hổ Sơn đạo, tấm vải này thụ một quyền của hắn mà bị không tổn hại, hiển nhiên không phải là phàm vật.
Công pháp trên tấm vải này không giống với Võ kỹ.
Giống như là. . .
Pháp môn tu tiên?
Trên tay Mạc Cầu đã có một pháp môn Tu tiên rồi, đến từ mật thất của Vân lâu trong Lục phủ, đáng tiếc là hắn không thể tu hành, cho dù có lĩnh ngộ được cũng sẽ vô dụng.
"Ừm." Lục Mộc Hủy gật đầu, nói:
"Môn Phệ Huyết Huyền công này hẳn là võ công mà Huyết Sát giáo truyền lại cho hộ giáo Đạo binh tu tập."
"Ở Đại Tấn, loại Công pháp này được gọi chung là tà công."
"Tà công?" Mạc Cầu như có điều suy nghĩ.
Trong giang hồ cũng có những tin đồn về tà công, nhưng Đông An phủ có Lục gia tọa trấn, một khi phát hiện ra người tu hành tà công thì sẽ bị giết chết bất luận tội, cho nên dù đã ở đó nhiều năm như vậy nhưng Mạc Cầu lại chưa bao giờ gặp được.
Nghĩ vậy, hắn bèn mở miệng hỏi:
"Huyết Sát giáo, là môn phái tu hành tiên pháp sao?"
"Không sai." Lục Mộc Hủy gật đầu:
"Ta nghe cha nói qua, trong thiên hạ có một vài Tu tiên tà phái rất lợi hại, chính đạo không dung."
"Huyết Sát giáo, chính là một trong số đó."
Nói xong liền nhìn về phía Mạc Cầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Mạc đại ca, cũng không phải là tất cả môn phái tu tiên đều giống như Lục gia của muội, là Tu Tiên giả thiện chí giúp người, tự cầu tiêu dao."
Ách. . .
Ánh mắt Mạc Cầu nhìn đối phương có một ít quỷ dị.
Lục gia mà thuộc về thiện chí giúp người sao, vậy thì cũng có thể nghĩ ra tà phái trong miệng nàng sẽ hung tàn phái như thế nào rồi.
Lục Mộc Hủy không có tự hiểu lấy mình, tiếp tục nói:
"Cha ta từng nói, Đại Tấn liên tục hỗn loạn, binh tai nổi lên bốn phía, trong đó có tu sĩ tà đạo cản trở."
"Vào mấy năm trước thì trong Huyền Y giáo liền có đệ tử của Huyền Minh giáo xuất hiện, sợ là truyền thừa cũng có quan hệ với Huyền Minh giáo."
"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:
"Cái này là vì sao?"
"Bởi vì muốn tu hành tà pháp thì cần sinh hồn, tiên huyết, nhân mạng, thi thể để phụ trợ." Lục Mộc Hủy giải thích nói:
"Không chỉ Đại Tấn, các quốc gia xung quanh vẫn luôn rung chuyển bất an hơn nghìn năm này cũng có một bộ phận nguyên nhân là vì vậy."
Thi thể?
Mạc Cầu hơi biến sắc, hắn nghĩ đến con Cương thi trên tay mình.
"Mạc đại ca không cần lo lắng." Lục Mộc Hủy thấy hắn biến sắc còn nghĩ là đang sợ, nàng bèn vội vàng mở miệng trấn an:
"Quốc đô của các quốc gia phụ cận cũng có tiên gia tọa trấn, còn có đệ tử tông môn tuần sát, tu sĩ tà đạo không dám quá phận, nếu không thì thiên hạ sớm đã đại loạn rồi."
"Nghe vua nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm." Mạc Cầu thở dài:
"Nếu không phải Thập Cửu Nương nói ra thì sợ là ta có lật khắp toàn bộ tàng thư trong Đông An phủ thì cũng không thể nào biết được những chuyện này."
"Hì hì. . ." Lục Mộc Hủy hé miệng cười khẽ:
"Ta cũng là nghe trưởng bối nói qua, vả lại những chuyện này cách chúng ta quá xa, biết cũng vô dụng."
"Không sai." Mạc Cầu thu hồi tạp niệm, hỏi:
"Vẫn là nói quyển Phệ Huyết Huyền công này đi, môn công pháp bị xưng là tà công này hẳn là có thiếu hụt rất lớn phải không?"
"Đúng vậy." Lục Mộc Hủy thu liễm ý cười, mặt lộ vẻ nghiêm túc:
"Theo ta được biết, người tu hành tà công thì tính tình đều sẽ trở nên khát máu tàn nhẫn, không còn chút nhân tính nào, tuy là sơ kỳ tiến giai rất nhanh, thực lực tăng vọt, nhưng lại rất ít người có thể thành tựu Tiên Thiên, vả lại dù có thành Tiên Thiên thì cũng sẽ không có kết quả tốt, ít nhất là tuổi thọ không dài."
"Ừm. . ."
"Môn công pháp này hẳn là thuộc về tà công đỉnh tiêm, chỉ có nhân tài có tu hành thiên phú mới có thể tu luyện."
"Đáng tiếc!"
Người có được thiên phú tu hành trên thế gian này đã ít càng thêm ít, tên Thanh Diện Hổ kia có, vậy mà lại lấy được tà công.
Có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.
"Đúng rồi!"
Lục Mộc Hủy nói được vài câu bèn nghĩ tới một chuyện, từ bên cạnh lấy ra một cái bình gốm rồi đưa tới cho Mạc Cầu:
"Không phụ nhờ vả, Luyện Tinh dịch đã thành."
Bên trong bình gốm có một chất dịch sền sệt đang lắc lư, trông như dải ngân hà trên trời đã bị thu vào trong chiếc bình này vậy, rất lộng lẫy.
Mạc Cầu nhìn thấy thứ này thì trên mặt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng:
"Đa tạ!"
Thứ này là do Luyện Tinh thạch biến thành, có tác dụng tẩy luyện Pháp khí, hắn khao khát thứ này đã lâu lắm rồi.
Hắn lấy được Luyện Tinh thạch cũng đã lâu rồi, chỉ tiếc là không có Pháp lực, muốn tạo ra thứ chất lỏng này thì cực kỳ phiền phức, có Pháp lực thì chỉ tốn mấy ngày là công thành.
Mạc Cầu lập tức đưa tay tiếp nhận, miệng nói tạ ơn.
"Trên người Mạc đại ca có Pháp khí à?" Lục Mộc Hủy hiếu kì mở miệng, nhưng lại biết là chuyện như thế không nên hỏi nhiều, bèn nói:
"Người tập võ cũng có một số người huyết luyện Pháp khí, chẳng qua chuyện như thế sẽ tiêu hao rất nhiều tinh thần, Mạc đại ca phải thận trọng."
"Tiêu hao rất nhiều tinh thần?" Mạc Cầu sững sờ:
"Lời này giải thích như thế nào?"
"Tế luyện Pháp khí thì tương đương với việc lắp thêm một bộ phận lên cơ thể, cho nên Thần hồn sẽ phải gánh chịu thêm sức nặng." Lục Mộc Hủy ra vẻ đương nhiên nói:
"Đa số Tu Tiên giả bình thường chỉ có một món Pháp khí, cực ít người có được nhiều món Pháp khí."
"Pháp khí khó tìm, khó luyện, là một nguyên nhân, Thần hồn của bản thân không mạnh, không chịu nổi cũng là một nguyên nhân tron."
Mạc Cầu chau mày, như có điều suy nghĩ.
. . .
Đêm dài, Mạc Cầu từ biệt Lục Mộc Hủy, mang theo quyển công pháp và bình gốm trở về phòng của mình.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt lộ vẻ trầm tư.
Huyết luyện Pháp khí sẽ phải tiêu hao Thần hồn chi lực, vậy mà trước đây hắn lại không có chút cảm giác nào.
Như vậy có nghĩa là lực lượng Thần hồn của mình còn mạnh hơn những tu tiên giả bình thường kia sao?
Chưa hẳn là không có khả năng!
Công pháp có thể cường hóa Thần hồn cũng rất hiếm thấy, liền xem như là Tu Tiên giả thì đa phần cũng chỉ dựa vào Đan dược để bồi dưỡng.
Mạc Cầu tu thành ba quyển Phù Đồ, trong thức hải còn có tinh thần dị biến, lực lượng Thần hồn mạnh hơn người thường cũng là phải, chí ít vượt qua Lục Mộc Hủy Luyện khí tầng năm.
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, không thèm nghĩ đến những chuyện này nữa.
Hắn đứng dậy lấy một vài thứ rồi đặt lên trên bàn sách cùng với cái bình gốm chứa đầy Luyện Tinh dịch.
Mạc Cầu có Pháp khí, hơn nữa còn không chỉ một món.
Hết thảy ba món!
Một thanh phi kiếm, nhất tấm khăn thêu màu hồng, món cuối cùng tương đối kì lạ, là hơn mười viên cát sỏi sáng long lanh.
Hai món đầu tiên đến từ trên người của Dịch công tử Nghịch Minh, món cuối cùng thì là của Thượng Vân Tường.
Mạc Cầu nhìn ba loại Pháp khí trước mặt, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ chần chờ.
Chọn món nào mới tốt đây?
Chuyện phiền não này, nếu như bị những Tu Tiên giả khác biết được thì sợ là sẽ không cam lòng mà thổ huyết, chỉ là một võ giả, vậy mà phải phiền não vì lựa chọn Pháp khí.
Suy tư liên tục, cuối cùng Mạc Cầu cũng quyết định chọn cái khăn thuê màu hồng giống như vật dụng của nữ nhân.
Phi kiếm, hạt cát tuy tốt, nhưng theo như lời Lục Mộc Hủy lời nói, muốn ngự sử Pháp khí đối địch thì cũng phải có quyết khiếu.
Hắn không hiểu ngự kiếm, tùy tiện bỏ qua sự am hiểu kiếm pháp để dùng Pháp khí đối địch, e rằng tương đương với việc tự phế võ công, được không bù mất.
Ngược lại là chiếc thêu khăn này, tuy rằng nhan sắc hơi lòe loẹt, nhưng hẳn là một loại Pháp khí phòng ngự.
Theo thuyết pháp của Thập Cửu Nương, loại Pháp khí này không chỉ hiếm thấy, mà một khi huyết luyện, muốn điều khiển thì cũng không cần pháp môn đặc biệt gì.
Mạc Cầu cầm lấy thêu khăn ném vào trong bình gốm.
Thêu khăn xuyên vào Luyện Tinh dịch, lập tức run rẩy dữ dội, còn có vô số Tinh quang từ trong nước hiện lên.
"Lốp bốp. . ."
Nương theo Tinh quang lấp lóe, những tiếng vang bé xíu giống như tiếng pháo nổ liên tiếp truyền đến.
Lúc đầu tiếng nổ rất lớn, chỉ trong một thoáng liền bắt đầu yếu ớt.
Một lát sau thì đã không còn dị dạng.
Không bao lâu sau.
Mạc Cầu lấy khăn thêu ra, lại thử vứt thanh phi kiếm kia vào trong.
Lần này vẫn có tinh quang xuất hiện, phản ứng cũng kịch liệt, chẳng qua chỉ trong chớp mắt thì tinh quang đã toái tán.
Hiển nhiên, dược lực của Luyện Tinh dịch đã đến cực hạn.
May mà khí tức trên thân phi kiếm cũng đã bị ma diệt bảy tám phần, chắc là lại cần thêm nửa năm một năm là có thể ma diệt khí tức của nguyên chủ khí tc.
Ngày thứ hai.
Đội xe lên đường.
Trong lúc mọi người đang bận rộn, Tần Thanh Dung đi đến bên cạnh Mạc Cầu.
"Cái gì?"
Lời nói của nàng làm cho Mạc Cầu hơi biến sắc:
"Sư tỷ dự định định cư ở nơi này, không đi nữa sao?"
"Không sai." Tần Thanh Dung cúi đầu xuống, che đậy vẻ không bỏ trong mắt, thấp giọng nói:
"Ta và Linh tỷ đều đã không nhỏ nữa, vừa vặn lại gặp phải Cẩn Tịch, cho nên dự định ở đây ổn định cuộc sống."
"Huống hồ, có chúng tôi đi theo thì sẽ làm chậm tốc độ của mọi ngươi."