Chương 291. Biến Cố
Người dịch: Whistle
Linh đang dài chừng ba tấc, hình tròn dẹp, miệng mở ra, bên trong có một viên đan dược đen như mực, bên ngoại có màu đỏ quỷ dị.
Nhìn thật kỹ có thể thấy được trên thân linh đang có vô số đường vân tinh mịn giống như Phù văn, hình như đang không ngừng vặn vẹo.
Chỉ nhìn nhiều lên hai mắt liền sẽ làm cho người nhìn cảm giác đầu choáng mắt hoa, buồn nôn muốn nôn mửa.
Cầm trong tay nhẹ nhàng lắc một cái, không có tiếng chuông thanh thúy vang lên, mà là một tiếng rít giống như Lệ quỷ đang gào.
Vật này tên là Nhiếp Hồn linh.
Mạc Cầu được linh đang lên tay, bấm nhẹ ngón tay, hai giọt tiên huyết nhỏ xuống linh đang.
Tiên huyết xâm nhập vào, màu sắc của linh đang càng ngày càng đỏ, giống như là vật sống, chớp mắt đã thôn phệ hết tinh huyết.
"Ô. . ."
Một luồng âm phong từ trong linh đang tuôn ra, vờn quanh bay múa.
Hai mắt Mạc Cầu hơi co lại, đột nhiên một tay bấm pháp quyết, trong miệng quát khẽ:
"Ra!"
"Hô. . ."
Âm phong quét qua, hai làn khói đen từ trong miệng linh đang bay ra, trong chớp mắt biến thành một mét vuông, nhấp nhô giữa không trung.
"Đi!"
Mạc Cầu chỉ một ngón tay, hai luồng khói đen liền hóa thành hai mũi tên nhào về phía trước.
"Ngừng!"
Trong miệng quát khẽ, mũi tên lập tức đình trệ giữa không trung.
Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, năm ngón tay uốn lượn trảo về phía trước.
Cùng lúc đó, hai luồng khói đen cũng lăn lộn ngưng tụ, hóa thành quỷ trảo đen như mực vồ về phía trước.
Quỷ trảo tùy di động theo ý niệm, khi thì lớn như bàn tay người, khi thì lớn hơn một trượng, tụ tán tự nhiên.
Hai con Lệ quỷ dưới sự điều khiển của Mạc Cầu đang vào bàn nhập ghế, lúc tụ lúc tán, diễn hóa vô tận.
Song trảo lăn lộn diễn dịch rất nhiều trảo pháp tinh diệu, nếu để cho người tập võ nhìn thấy sẽ than thở.
Không bao lâu sau.
"Thu!"
Kèm theo một tiếng quát khẽ, Lệ quỷ hóa thành khói đen chui vào lại linh đang, biến mất không thấy gì nữa.
Ngũ Quỷ Hỗn Thiên pháp, đệ nhất trọng, công thành.
Pháp môn Ngự quỷ cũng coi như sơ khuy môn kính.
Nhưng mà cũng không phải là không có hậu hoạn.
"Khụ khụ!"
Mạc Cầu che miệng ho nhẹ, thần sắc có vẻ hơi mỏi mệt, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ giống một bệnh nhân đang nguy kịch.
Đây chính là hạ tràng của việc không có Pháp lực, cưỡng ép khu hồn dịch quỷ.
Nhân, quỷ khác đường.
Phàm nhân không có Pháp lực, lại mưu toan ngự sử quỷ vật, thân thể tất nhiên là sẽ bị Âm khí làm cho hao mòn.
Vả lại, trong lúc khu hồn dịch quỷ cũng không thể giống như Tu Tiên giả, trực tiếp lấy Pháp lực trấn áp, mà phải dùng ý niệm vô cùng cường đại để điều khiển quỷ vật, làm ra các loại phản ứng.
Cũng bởi vì vậy, Ngô Pháp Thông ngự sử Lệ quỷ gần như không tiêu hao cái gì, mà Mạc Cầu thì lại không được.
May mà khí huyết của hắn vốn rất dồi dào, Thần niệm cường đại, nếu không sợ là không qua được cửa ải bị Lệ quỷ phản phệ.
"Mạc đại phu."
Trước cửa vang lên tiếng hô hoán:
"Nên lên đường."
"Tới ngay đây!"
Mạc Cầu trả lời một câu, từ trên người lấy ra một viên đan dược ăn vào, tĩnh tọa một lát rồi đứng dậy.
Đẩy cửa ra, một làn gió biển tươi mát phả vào mặt.
Hai người Mạc Cầu đã gia nhập vào đội xe Đồng gia đã gần nửa năm rồi, đội xe cũng đã chạy ra khỏi địa giới của Đại Tấn.
Nghe nói Tiên đảo nằm trên một vùng biển mênh mông, càng đến gần mục tiêu thì địa thế sẽ càng nhiều sông.
Thời gian dần trôi qua, không còn phân chia đông hạ, dường như mỗi thời mỗi khắc đều là mùa nóng.
"Hí. . ."
"Nhị ca, giúp đệ mang một chút đồ, chặn ngựa lại, đừng để cho nó chạy loạn!"
"Biết!"
Trong nội viện, tiếng ngựa hí, tiếng gào to không ngừng vang lên.
"Mạc đại ca." Lục Mộc Hủy dắt theo Tranh mã cất bước đi tới, vừa nhìn thấy sắc mặt của Mạc Cầu thì không khỏi nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Huynh lại tu luyện Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại chú sao? Loại pháp môn dính đến Âm hồn này, vẫn là đừng tu luyện thì tốt hơn."
"Không sao." Mạc Cầu ho nhẹ hai tiếng, khoát tay áo:
"Không phải Đồng tiền bối đã nói rồi sao, ở trên Tiên đảo cũng có môn phái chuyên môn tu hành pháp môn Ngự quỷ."
"Có thể thấy được pháp môn này không phải là bàng môn tà đạo, chỉ nhìn người tu luyện có thể chưởng khống hay không mà thôi."
"Nhưng mà muội lo là. . ."
Lục Mộc Hủy há to miệng, thấy sắc mặt Mạc Cầu lạnh nhạt, biết rằng dù có thuyết phục cũng vô dụng, nàng chỉ đành bất đắc dĩ than nhẹ.
Có một chuyện mà Mạc Cầu không nói.
Đó chính là tu hành Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại chú nhìn như hại lớn hơn lợi, thực ra một khi nhập môn thì còn có chỗ tốt khác.
Giống như gặp phải Âm Sát khí quấn thân, mặc dù sẽ làm hao mòn khí huyết, nhưng cũng giống như đang rèn luyện nhục thân.
Chuyện này làm cho ngạng công đã đạt tới cực hạn của hắn lại có thể tiến thêm một bước.
Ví như tu thành Pháp lực, tập hợp đủ ngũ quỷ, còn có thể đem ngũ quỷ tu thành cái gọi là hộ đạo pháp thần thì còn rất nhiều chỗ tốt.
"Hai vị, đi!"
Hứa Đạo Kỷ dắt ngựa đi tới, nhìn phía hai người nói một tiếng rồi nhảy lên lưng ngựa.
Vị Yên Hà Thần Long này khác với những vị Tu Tiên giả khác, vì y xuất thân giang hồ nên cũng sẽ không xem nhẹ Mạc Cầu.
Nhất là trên đoạn đường đi tới này có rất nhiều thương binh, y thuật của Mạc Cầu càng hết sức quan trọng.
"Giá!"
Xe ngựa chạy lộc cộc lên đường.
Đội ngũ này không chỉ toàn là người tu hành, mà còn có không ít tùy tùng.
Chỉ vỏn vẹn Đồng gia thôi là đã mang dẫn theo gần hai mươi người hầu hạ sinh hoạt hàng ngày, những người khác cũng giống như vậy.
Chỉ có Lục Mộc Hủy chỉ mang theo một vị 'Nghĩa huynh' mới thật sự là khác loại.
"Vương đạo trưởng." Đi lên đại đạo, Hứa Đạo Kỷ giục ngựa tới gần một người ở phía trước, mở miệng hỏi:
"Theo đạo trưởng thì phải mất bao lâu nữa mới tới?"
"Theo tốc độ bây giờ, hai tháng nữa hẳn là tới được." Vương đạo trưởng là một người tu hành vừa gia nhập đội ngũ vào tháng trước.
Người này biết rõ đường xá, tu vi còn không thấp, đám người tự nhiên là rất hoan nghênh.
"Hai tháng." Hứa Đạo Kỷ lộ ra vẻ mặt chờ mong, lại mang theo một chút thấp thỏm:
"Không biết là hiện giờ những môn phái trên Tiên đảo có đang chiêu thu đệ tử không, chúng ta có thể nhập môn hay không?"
"Tính toán thời gian thì còn chưa tới lúc mấy đại tiên tông chiêu đệ tử." Vương đạo trưởng bấm ngón tay tính toán, nói:
"Hiện giờ hẳn là đến phiên Thiên Hải các, Bích Vân Tiên tông, còn có Vấn Đạo tông chiêu thu đệ tử."
Mấy người nghe vậy không khỏi nhìn sang.
Đồng lão còn mở miệng hỏi:
"Vương đạo hữu, đạo hữu ở tại phụ cận Tiên đảo nhiều năm như vậy, kiến thức rộng rãi, không ngại nói cho chúng tôi nghe xem có những tông môn nào?"
"Đồng đạo hữu khách khí." Vương đạo trưởng vuốt râu cười khẽ, nói:
"Các đại tiên môn, cứ cách mỗi bốn năm sẽ thay phiên tuyển nhận môn nhân một lần, tiên tông mà người tu hành như chúng ta muốn gia nhập nhất đương nhiên là những tiên tông đại phái như Chân Tiên đạo, Vô Lượng cung, Thượng Thanh tông."
"Bất quá. . ."
Ông ta nhẹ nhàng lắc đầu:
"Những môn phái này chiêu thu đệ tử quá hà khắc, nói thật, chư vị tốt nhất đừng ôm hi vọng."
Kì thực theo ông ta thấy, cho dù là tiểu thiên tài của Đồng gia cũng không có một tia hi vọng nào bái nhập vào ba nhà này.
"Bên dưới thì là môn phái Tiên gia như Vấn Đạo tông, Linh Hư Tiên phái, Yển tông, Thiên Diễn các."
Yển tông?
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ động.
"Chẳng qua, liền xem như những tiên phái này, điều kiện chiêu thu đệ tử cũng cực kỳ khắc nghiệt, Đồng tiểu hữu ngược lại có thể thử một chút."
Cũng chỉ là có thể thử một chút, khả năng vẫn như cũ không lớn.
"Lại xuống nữa thì là những tiên phái như Thiên Hải các, điều kiện thu đồ cũng sẽ thấp hơn không ít."
"Kém nhất chính là những môn phái chỉ có mấy vị tiên tu Trúc Cơ trấn giữ, thậm chí có rất nhiều môn phái không có căn cơ gì."
Nói xong bèn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Trúc Cơ tiên tu. . ." Đồng Nguyên Phụ lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, vung tay vẩy:
"Sẽ có một ngày, nhất định ta cũng sẽ trở thành tu sĩ giống như vậy, đằng vân giá Vụ, tiêu dao tự. . ."
"Đó là cái gì?"
Đồng Nguyên Phụ còn chưa dứt lời, đột nhiên trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đưa tay chỉ lên bầu trời ở hướng bên cạnh.
Đám người nghiêng đầu nhìn qua, biểu lộ đều sững sờ.
Chỉ thấy giữa không trung có một đóa bạch vân nằm cách mặt đất trăm trượng đang nhanh chóng lao tới chỗ này.
Một đám mây tự nhiên sẽ không có khả năng như vậy!
"Đằng vân giá vụ. . ." Đồng Nguyên Phụ cứng họng:
"Chẳng lẽ, là tiên tu Trúc Cơ?"
"Hẳn không phải là." Vương đạo trưởng nhẹ nhàng lắc đầu:
"Ta từng chứng kiến độn pháp của tiền bối Trúc Cơ, còn nhanh hơn đám mây này nhiều, hẳn là do tu sĩ Luyện Khí cao giai khống chế Pháp khí phi độn."
"Hình như nó đang hướng về phía chúng ta?"
Nghe vậy, trên mặt của đám người không khỏi lộ ra vẻ thấp thỏm.
Nơi đây cách Tiên đảo còn một lộ trình rất xa, ai biết người đến có ác ý hay không.
Pháp khí phi độn đều là những Pháp khí Thượng phẩm, lại thêm tu vi Luyện khí cao giai, nếu như có ác ý. . .
"Li!"
Đúng vào lúc này, phía chân trời vang lên một tiếng gào to của diều hâu.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại:
"Người tới không chỉ có một."
"Đát đát. . ."
Tiếng vó ngựa vang lên, sau lưng bụi mù như là đường kẻ nối thành một đường thẳng đang nhanh chóng lao về phía đội xe.
Không bao lâu sau.
"Hô!"
Đám mây ở trên bầu trời cũng cuốn lên, một bóng người xinh đẹp cao gầy nhẹ nhàng hạ xuống, ngăn cản đường đi, lặng lẽ quét qua đám người:
"Kính Không môn làm việc, đều thành thật một chút!"
Người tới tướng mạo xuất chúng, nhìn tuổi thì hình như cũng không lớn, nhưng uy thế trên người lại cực kỳ doạ người.
Chỉ có một người mà đã làm cho toàn bộ đội xe không dám động đậy.
Còn về phần Kính Không môn, đám người cô lậu quả văn, sợ là chỉ có Vương đạo trưởng mới biết được môn phái này đại biểu cho cái gì.
Nhưng cho dù không biết thì cũng không có ai dám nhiều lời.
Lúc này.
Đội ngũ ở phía sau cũng đã chạy tới gần, chừng hơn hai mươi người.
Những con ngựa dưới hông bọn hắn cao chừng gần trượng, khắp người đều là lân giáp lấp lóe hàn mang băng lãnh, uy thế cũng bất phàm, có lẽ đều có huyết mạch dị thú.
Người cầm đầu của đám người này nói bằng giọng lạnh như băng:
"Chúng ta nhận sự nhờ vả của hoàng thất Đại Tấn đuổi bắt một tên đạo tặc, tốt nhất là các ngươi nên giao người ra đây."
"Chư. . . Chư vị." Đồng lão có chút run rẩy nói:
"Đây có phải là hiểu lầm hay không?"
Lão ta vươn bàn tay run rẩy của mình chỉ vào trong đội ngũ, nói:
"Chúng tôi đều xuất phát từ Đại Tấn, nhưng đã gần nửa năm rồi, sao trong đội ngũ sẽ có đạo tặc gì được?"
"Thật sao?" Khóe miệng của người cầm đầu hơi vểnh lên:
"Thật là trùng hợp, hoàng thất cũng là ở vào khoảng nửa năm trước bị mất đồ, chẳng qua gần đây mới phát hiện đồ vật đã không còn ở vị trí cũ."
"Hô. . ."
Gã ta nhẹ nhàng giơ trường thương trong tay lên, một luồng Linh quang đang nhảy nhót trên mũi thương, chậm rãi chỉ qua đám người ở đây:
"Trừ các ngươi ra thì còn có ai là tu tiên giả nữa? Đừng có nghĩ đến chuyện lừa gạt, chúng ta đã đuổi tới nơi này rồi thì sẽ không có khả năng là sai lầm, nếu không nói thì áp giải toàn bộ về tông môn thẩm vấn."
"Oanh!"
Một cái toa xe ở sau lưng đột nhiên nổ tung, một bóng người thoát ra nhanh như điện thiểm, trong chớp mắt đã xông vào khu rừng bên cạnh.
"Muốn chạy trốn?"
Vị nữ tu ở trước đoàn xe cười lạnh, sương mù trên thân cuốn lại, cả người tựu hóa thành một làn khói xanh lướt tới.
Tốc độ nhanh đến mức làm cho Mạc Cầu đều cảm thấy lạnh cả tim.
"Là Địch đạo hữu."
Ánh mắt Hứa Đạo Kỷ thiểm động, lập tức chắp tay thi lễ với kỵ binh:
"Bằng hữu, nếu như đã tìm được người rồi, vậy chúng tôi có thể rời đi được không?"
"Hừ!" Người cưỡi hừ nhẹ:
"Đều ở lại đây đừng nhúc nhích."
Đám người nghe vậy liền khó tránh khỏi có một ít xao động, chẳng qua bị một đám người cưỡi ngựa dùng trường thương hư hư thực thực là Pháp khí chỉ vào, nên cũng không dám loạn động.
Không bao lâu sau.
"Bành!"
Nơi xa có một tia pháo hoa màu tím nổ tung giữa không trung.
"Hửm?" Người cưỡi ngựa cầm đầu nhướng mày:
"Không có ở trên người gã?"
"Bạch!"
Lời còn chưa dứt, trong đám người đột nhiên lại có hai bóng người nhảy ra, lấp lóe mấy cái liền xông ra ngoài, bỏ chạy về nơi xa.
"Ai?"
"Bắt toàn bộ lại!"
Sắc mặt của tên cầm đầu đại biến, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, giơ cao trường thương, một luồng uy áp kinh khủng bộc phát.
"Đi!"
Sắc mặt Hứa Đạo Kỷ trắng bệch, hét lớn một tiếng rồi dẫn đầu xông ra ngoài.
Mạc Cầu híp mắt lại, đột nhiên cong tay búng ra, sau một khắc, toàn bộ ngựa trong đội xe đều đồng thời táo loạn.
"Hí. . ."
Giữa sân lập tức loạn thành một bầy.