Chương 303. Vây Giết
Người dịch: Whistle
Trong phạm vi chừng một dặm, đối với phàm nhân mà nói thì sẽ mệt mỏi, nhưng ở trong mắt của người tu hành thì chỉ là một khu vực chiến trường không thể bình thường hơn được.
"Bạch!"
Tấm chắn mạnh mẽ đâm tới, sau khi giết chết mấy vị Đạo binh, nó liền hóa thành một sợi lưu quang rơi xuống trước mặt một người.
Man Bá Triệu Long!
Tuy rằng người này bị gọi là Man Bá, nhưng hình thể lại không khôi ngô, ngược lại còn có vẻ văn nhược giống như thư sinh.
Chỉ có đôi mắt là âm lãnh sắc bén, giống như mắt của con hung thú tàn bạo làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Man Bá đang bị thương!
Cánh tay trái đã bị đứt, tiên huyết trên người còn chưa khô, nhưng cũng làm cho khí thế của Triệu Long càng hung lệ bức người.
"Sư huynh." Bờ môi Mạc Cầu khô khốc hỏi:
"Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao?" Trên mặt Thẩm Tuyền hiện ra vẻ đắng chát:
"Chỗ này cũng xem như là tốt rồi, người bên kia còn ác hơn!"
Mạc Cầu nghiêng đầu, chỉ thấy vị Phi Hoa tiên tử Lý Ngọc Trí kia đang đại sát tứ phương.
Xem ra trước khi đệ tử Nội môn trở về thì sợ là không người có thể chế phục ả ta.
"Chết!"
Đối diện, Man Bá Triệu Long gầm nhẹ một tiếng, tấm chắn lao tới, cơ thể cũng lao theo sau tấm chắn đánh tới bọn người Mạc Cầu.
Trong tràng gồm Mạc Cầu, Thẩm Tuyền, hai vị đệ tử Ngoại môn khác, và hơn mười vị Đạo binh Tiên Thiên.
Tuy rằng phe mình người đông thế mạnh, nhưng sắc mặt của mọi người lại cực kỳ khó coi.
Người đang lao tới chính là cao thủ Luyện Khí tầng mười trở lên, là nhân vật cùng cấp bậc với tổ tiên của Lục gia.
Thậm chí có lẽ còn mạnh hơn!
"Động thủ!"
Một người gầm lên, đồng thời bấm tay niệm pháp quyết:
"Minh minh vô trần, Thiên tỏa đằng mạn, đi!"
"Hoa. . ."
Tay run một cái, hạt giống Linh đằng tuột tay bay ra rồi cắm rễ xuống dưới lòng đất, điên cuồng sinh sôi.
Chỉ trong chớp mắt, vô số to dây leo bằng cánh tay trẻ con đã nhào về phía Man Bá Triệu Long.
Trong Tiên pháp có phân chia ngũ hành, trong đó lực lượng hệ Mộc có thể diễn vạn vật sinh cơ, trị bệnh cứu người, và cũng cứng rắn nhất, thích hợp dùng để vây giết đối thủ.
Thẩm Tuyền hít sâu một hơi, Linh quang trên thân lấp lóe, Kim Cương phù, Hộ Thân phù, Tật Phong phù gia trì theo thứ tự.
Trên pháp y còn có vầng sáng du tẩu, bảo vệ bản thân.
Đủ loại thủ đoạn làm cho Mạc Cầu cực kỳ hâm mộ, hắn cũng có một kiện pháp y, đến từ một người trẻ tuổi ở Đông An phủ.
Nhưng mà, lực lượng Thần hồn có hạn nên chưa thể huyết luyện, nếu như gặp nạn thì cũng chỉ có thể dựa vào chất liệu quần áo để ngạnh kháng.
"Oanh. . ."
Trong lúc suy tư, dây leo ở đằng trước bị xé rách, một tấm chắn có thể so với một vách tường ngang nhiên xông ra.
Triệu Long theo sát phía sau, nhấc tay lên, một tia ô quang liền đánh về phía Thẩm Tuyền.
"Hây!"
Thẩm Tuyền trợn to hai mắt, trong miệng quát khẽ, Pháp lực toàn thân tụ lại, tùy thân bảo châu bay ra ngoài.
Bảo châu lớn chừng quả trứng cút, bên trong thủy ý mênh mông, nương theo Pháp lực dẫn dắt, vô số dòng nước giương nanh múa vuốt từ trong đó bay ra.
Trong nháy mắt đã bao phủ mấy trượng.
Nước vốn rất mềm yếu, nhưng một khi bạo phát lại có khả năng hủy thiên diệt địa, dưới pháp lực của Tu Tiên giả dẫn dắt, mỗi một giọt nước đều có lực lượng đủ để giết người.
"Bành!"
Ô quang vừa chạm vào, sóng nước nổ tung, bảo châu nhanh chóng bay ngược về, trên mặt Thẩm Tuyền cũng hiện lên vẻ ửng hồng.
May mà y cũng đã tu hành mấy chục năm, Pháp lực hùng hậu, thủy pháp tinh xảo, miễn cưỡng cũng có thể ngăn lại.
Đạo ô quang kia cũng hiện ra chân hình, lại là một cây côn bổng màu đen dài chừng hơn một xích.
Lúc này, một vị đệ tử Ngoại môn khác ánh mắt thiểm động, đột nhiên vọt tới, ngự sử phi kiếm đánh về phía Triệu Long.
Vị đệ tử này cảm thấy tủy rằng Man Bá Triệu Long rất mạnh, nhưng hai món Pháp khí là tấm chắn và côn bổng đều bị cuốn lấy, pháp y trên người cũng đã bị tổn hại, thân thể còn đang bị trọng thương, vừa lúc là thời cơ tốt nhất.
Kiếm quang lấp lóe, nhanh chóng đâm tới mi tâm, đồng thời duỗi tay ra, năm sợi dây thừng vô hình quấn qua.
Sau một khắc, dường như tên đệ tử này đã thấy được thắng lợi đang ở trước mắt, danh ngạch đệ tử Nội môn cũng đang vẫy gọi với mình.
"Đừng!"
Sau lưng đột nhiên có người hô lên.
Tên đệ tử này sững sờ, còn chưa lấy lại tinh thần liền thấy phi kiếm đã lướt qua bóng người của Triệu Long.
Nhưng. . .
Lại không có cảm giác đâm trúng thực thể.
Không được!
Trong lòng người này cuồng loạn, vô thức rút lui, trong ánh mắt của người này cũng đã xuất hiện một cái nắm đấm càng lúc càng lớn.
Trên quyền phong có Linh quang thiểm động, một lực lượng kinh khủng bộc phát.
"Không. . ."
"Bành!"
Tiếng kêu thảm thiết im bặt, một bộ thi thể không đầu ngã xuống đất.
Tay của Triệu Long bị nhiễm tiên huyết, đang nhe răng cười, vẫy bàn tay lớn một cái, tấm chắn bèn hóa thành lưu quang bay trở về.
Lập tức gã cầm cầm thuẫn bằng 1 tay rồi trùng kích về phía đám Đạo binh.
Tấm chắn có thể lớn có thể nhỏ, lớn thì có thể so với tường thành, lúc nhỏ thì có thể nắm bằng một tay, nhẹ nhàng va chạm liền có vô cùng cự lực, không ai cản nổi.
Còn có cây côn bổng màu đen đang du tẩu giữa không trung, chợt đông chợt tây, một đám Đạo binh căn bản không phải là đối thủ của gã.
"Đều tản ra, đừng tập hợp lại một chỗ!"
Thẩm Tuyền rống to, đồng thời nhanh chóng bấm niệm pháp quyết:
"Đốt!"
"Hoa. . ."
Dòng nước cuồn cuộn thoáng cái đã hóa thành sóng lớn cao tới mấy trượng, mang theo vô tận cự lực hung hăng nhào tới.
Cây đại thụ phía trước vừa chạm vào cơn sóng liền lập tức bạo liệt sụp đổ.
"Tống sư đệ!"
"Biết."
Cách đó không xa, một vị đệ tử Ngoại môn khác liền ngự sử Ô Mộc kiếm ngăn cản côn bổng, hộ giá hộ tống cho Thẩm Tuyền.
"Hắc. . ."
Dưới cơn sóng lớn, Triệu Long cười lạnh, vung tay lên, tấm chắn lập tức biến lớn.
"Oanh. . ."
Trên tấm chắn có Linh quang phun trào, giống như một tầng lực đẩy vô hình đang đẩy thủy triều lui về phía sau.
Chỉ trong một cái chớp mắt, gã ta liền biến sắc, thân hình lập tức biến mất.
"Oanh!"
Một đạo Linh quang thô to từ trên trời giáng xuống, đánh vào chỗ mà Triệu Long vừa đứng, mặt đất cũng xuất hiện một cái lỗ thủng cực lớn.
"Oa oa. . ."
Con hùng ưng khôi lỗi kêu to giữa không trung, giang hai cánh ra, tránh đi Pháp thuật đang lao tới.
"Sư đệ, hảo thủ đoạn!"
Thẩm Tuyền đại hỉ.
Nghe nói Mạc sư đệ là do Chân truyền của Yển tông giới thiệu tới, xem ra quả thật tinh thông Yển sư tạo vật.
Một con khôi lỗi như thế này có thể so với đệ tử Ngoại môn.
"Hừ!"
Triệu Long hừ lạnh, thân hình lấp lóe như quỷ mị, duỗi một tay ra nắm chặt côn bổng, hung hăng vung tới phía trước.
"Hô. . ."
Một luồng huyền quang màu đen xuất hiện, vừa chạm vào thì dòng nước phía trước đã lập tức chia năm xẻ bảy.
Tấm chắn theo sát phía sau, trực diện vọt tới.
"Bành!"
Tên Đạo binh vừa mới xông tới còn chưa tới kịp động thủ liền bị cự lực đánh bay ra ngoài.
Ánh mắt của người này nhìn về phía Mạc Cầu.
Mạc Cầu lập tức cảm thấy nặng nề, Nhiếp Hồn linh ở bên hông nhanh chóng run rẩy, hai làn khói đen bổ nhào về phía Triệu Long.
Nhưng mà trên người đối phương dường như có một cỗ Sát khí vô hình, Lệ quỷ cũng không thể cận thân, khoảng cách gần nhất, còn chưa kịp giết địch thì Âm khí của nó đã nhanh chóng bị hao mòn.
"Lăn đi!"
Triệu Long gầm thét, ngự sử thuẫn côn mạnh mẽ đâm tới, hai người Thẩm Tuyền cũng không thể không liên tiếp lui về phía sau.
Sải bước vài cái liền xông đến trước mặt Mạc Cầu, một cái nắm tay có huyền quang lấp lóe từ phía đối diện đánh tới.
Quyền phong ngưng nhiên, bao hàm cự lực kinh khủng, sợ là ngàn tấn cự thạch cũng có thể bị đánh thành phấn vụn.
Nhục thể phàm thai thì càng không thể ngăn cản.
Giống như vị đệ tử Ngoại môn vừa rồi, bị một quyền đánh nát hộ thể Linh quang, bỏ mình tại chỗ.
"Sư đệ cẩn thận!"
Thẩm Tuyền la lên, chỉ nhắc nhở một tiếng, y cũng không có cách nào giúp được.
"Hô. . ."
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, trong chốc lát liền khẽ nhả ra trọc khí, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thân thể của hắn đột nhiên cao lên hơn một trượng.
Một làn khói đen nội tàng viêm hỏa bao phủ quanh người.
Uy thế kinh khủng lập tức bộc phát.
Hắc Sát chân thân!
Cực hạn tăng phúc!
Hỏa Sát Chân cương!
Hai chân Mạc Cầu đạp đất, cơ bắp toàn thân lắc một cái, vô số lực lượng được cất giấu trong nhục thân lập tức tuôn về phía quyền phong, cũng ngưng tụ thành một cỗ.
Hỏa Sát Chân cương bao khỏa quyền phong, ngang nhiên đánh ra.
"Oanh. . ."
Song quyền đụng nhau, mặt đất đột nhiên trầm xuống, vô số đạo vết nứt hình rắn đang nhanh chóng lan ra xung quanh.
Mạc Cầu lui về phía sau một bước, trong mắt Triệu Long hiện ra vẻ kinh ngạc, thân thể không bị khống chế hơi ngửa ra sau.
Nhìn ra được, dù cho Mạc Cầu toàn lực ứng phó thì lực lượng của hắn vẫn kém hơn đối phương một bậc.
Nhưng. . .
Cận thân chém giết không phải lực lượng lớn là có thể thắng.
"Bành!"
Mạc Cầu dậm chân, đạp đất, thân hình vọt tới trước, hai tay như linh xà xoay quanh, cuốn lấy đối thủ, khuỷu tay lập tức thúc ra trước.
Khuất Trửu Đỉnh!
Bàn Lan Chủy!
Song Phong Quán Nhĩ!
Liên Hoàn Chưởng!
Thân hắn giống như bạo hùng, động tác lại nhanh nhẹn như linh viên, quyền chưởng bay tán loạn, không có loại nào không mạnh mẽ.
"Lốp bốp. . ."
Chỉ một thoáng, thế công liên tiếp đánh lên trên người Triệu Long, nhất là tim, cổ họng, hai mắt bị trọng điểm chiêu đãi.
Các loại nội kình tiềm ẩn điên cuồng tràn vào trong cơ thể đối phương, sau đó bị chân kình dẫn động bộc phát.
"Oanh!"
Nương theo lấy một tiếng vang thật lớn, hai người liền nhanh chóng lùi lại, thân hình Mạc Cầu lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
Triệu Long thì miệng phun tiên huyết bay ngược ngã xuống đất, lồng ngực còn bị lõm vào, nhục thân vặn vẹo, dường như bị tra tấn vậy.
Kết quả ngoài ý liệu này cũng làm cho đám người sững sờ.
Chẳng qua tình huống liền nghịch chuyển chỉ trong nháy mắt!
"Lên!"
Thẩm Tuyền phản ứng nhanh nhất, hai mắt sáng lên, chào hỏi một tiếng, lần lượt kích phát mấy đạo Linh phù.
Ngay sau đó, trên mặt đất có vô số sơi dây leo thật nhỏ nhanh chóng mọc lên rồi trói chặt Triệu Long lại.
Mạn thiên thủy lưu giống như thác nước trút xuống.
Càng có hùng ưng khôi lỗi thét lên oa oa, hai cánh chấn động, trăm ngàn đạo mũi tên nhanh chóng bắn ra.
"Ầm ầm. . ."
Trong lúc nhất thời, tiếng nổ vang lên không ngớt, vô số núi đá bị chấn thành bụi, mạn thiên phi vũ.
Một lát sau.
"Chết rồi sao?"
Có người lòng vẫn còn sợ hãi mở miệng.
Asnh mắt Mạc Cầu thiểm động, duỗi ra năm ngón tay, Hỏa Sát Chân cương ly thể bay ra, hóa thành một con hỏa long đánh về phía phần nhục thân bị vỡ nát kia.
"Phốc!"
Linh quang phun trào, giống như đang giãy dụa trước những giây phút cuối cùng, nhưng mà vẫn là không địch lại sự ăn mòn của Hỏa Sát Chân cương.
Thoáng cái đã nhục thân tan rã.
"Thật sjw đã chết rồi." Một người thân thể run rẩy:
"Chúng ta đã giết chết một vị tùy hầu của Huyết Long Tử? Một vị đệ tử Nội môn đỉnh tiêm?"
"Là bởi vì gã ta vốn đã bị thương, thực lực không đủ." Tống sư đệ ở cách đó không xa cũng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cầu mang theo vẻ sợ hãi thán phục:
"Đương nhiên, lần này toàn bộ nhờ Mạc sư đệ đại triển thần uy."
Đám người nhao nhao gật đầu.
Tình huống vừa rồi, nhìn thì giống như mọi người đang vây giết Triệu Long, thật ra là bị gã ta đè lên đánh.
Cơ hồ không có người nào là đối thủ của gã ta.
Nếu không phải Mạc Cầu đột nhiên bộc phát, nghịch chuyển thế cục, sợ là nơi này còn có mấy người còn đứng hay không vẫn là hai chuyện.
"Hiện giờ còn không phải lúc thả lỏng." Sắc mặt Mạc Cầu cũng khó coi, khóe miệng còn có tơ máu tràn ra, nhưng hắn lại không dám buông lỏng, nghiêng đầu nhìn về phía Phi Hoa tiên tử Lý Ngọc Trí đang ở cách đó không xa.
Mọi người vẻ mặt ngưng tụ, đồng thời nghiêng đầu nhìn lại.
Nơi đó, mấy người còn sót lại của Thương Vũ phái đang tập họp lại thành một đoàn, nghiêm phòng tử thủ, tề tâm hợp lực kéo dài thời gian.
Sắc mặt Lý Ngọc Trí âm trầm, ả ta ngừng tay lại rồi nhìn về phía cái này bên.
Nhìn lướt qua thi thể của Man Bá Triệu Long, lại nhìn Mạc Cầu một chút, đôi mắt đẹp co lại, nhẹ nhàng hừ lạnh.
Lập tức, thân hình của ả ta nhanh chóng độn vào khu rừng rậm phía sau.
Sau một phen chém giết, bản thân ả ta vốn đang bị trọng thương, hiện nay Pháp lực cơ hồ đã sắp hao hết, ả không tự tin rằng mình có thể giết được đám người đã giết chết Man Bá.
"Hô. . ."
Thẩm Tuyền nhẹ nhàng thở ra:
"Cuối cùng thì đã an toàn."
Y liếc nhìn toàn trường, ánh mắt lấp lóe:
"Nên chia chiến lợi phẩm rồi."