Chương 309. Trảm Thảo Trừ Căn
Người dịch: Whistle
Bên vách núi.
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng, nhíu mày, trên mặt đổ đầy mồ hôi, thỉnh thoảng còn kêu rên , mặc cho Nhạc Văn xử lý thương thế trên bờ vai.
Đám người Lăng Quân thì đang thành thật đứng ở phía đối diện, hai tay rủ xuống.
Trên mặt của bọn họ không còn vẻ tùy ý, khinh miệt khi xưa, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cầu mang theo một chút kính sợ và không hiểu.
Trong ngũ hành, Mộc hành là hệ có sinh cơ dạt dào nhất.
Đa số đệ tử của Mê Nguyệt phong đều là nữ, Pháp thuật tu luyện cũng đa phần là hai hệ Thủy Mộc, Hồi Sinh thuật của Nhạc Văn rất tinh diệu.
Lúc này, trên ngón tay nàng xuất hiện Linh quang, từng tia lực lượng nội uẩn sinh cơ rơi xuống bờ vai, cũng ngăn cản vết thương tiếp tục tràn lan.
"Làm phiền Nhạc sư muội."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Không ngờ vết thương này lại phiền phức như vậy, nếu như ta sẽ tự mình ra tay thì còn không biết lúc nào mới có thể khôi phục."
"Mạc giám ngục nói đùa." Nhạc Văn ôn nhu mở miệng:
"Nếu không phải giám ngục xuất thủ, kết cục hôm nay của chúng tôi như thế nào thì còn chưa biết, người nên nói lời cảm tạ hẳn là chúng tôi mới là."
"Không thể nói như vậy." Mạc Cầu lắc đầu, nhìn đám người Lăng Quân một chút, nói:
"Đây vốn là chuyện của Hắc Ngục chúng tôi, khiến hai vị liên lụy vào, còn thân hãm hiểm cảnh, vốn là không nên."
". . ."
Đám người Lăng Quân nghe vậy bèn xấu hổ cười một tiếng, gục đầu xuống.
Nếu như bọn hắn biết Mạc Cầu có được thực lực thế này thì tuyệt đối sẽ không tốn công tốn sức để đi tìm ngoại viện rồi.
Kết quả, xuất lực mà không có kết quả tốt, còn kém chút xảy ra chuyện.
Mạc Cầu cũng cảm khái trong lòng.
Hắn chưa từng nghĩ rằng Vạn Thú Ngưng Huyết công sẽ mạnh mẽ như vậy, chỉ mới thử luyện huyết mạch của một loại dị thú mà đã có thể để hắn ngạnh kháng Tu Tiên giả Luyện Khí tầng tám.
Chỉ bất quá. . .
Huyết mạch ở trong cơ thể dị biến, lực lượng nhục thân cũng được tăng lên, cũng làm cho bản thân có chút không nắm được năng lực của cơ thể, vậy mà không thể lưu lại một người sống nào.
Ngoài ra, thủ đoạn của Tu Tiên giả cũng cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta khó lòng phòng bị, hơi không cẩn thận liền có thể bỏ mình tại chỗ.
Trước đó, hắn chưa hề nghĩ rằng mắt của con người có thể bắn ra kiếm quang, hơn nữa uy lực còn lớn như thế, cho dù là với cường độ nhục thân hiện giờ của hắn cũng không thể cản được.
May mà phản ứng nhanh, nếu không. . .
Hậu quả khó mà lường được!
"Mạc giám ngục, Pháp thuật người kia thi triển hẳn là Linh Quan Pháp Nhãn chỉ có đệ tử Nội môn mới có thể tu hành."
Ánh mắt Lý Tĩnh thiểm động, nói:
"Theo ta thì loại pháp nhãn Thần thông này khó tu khó luyện, trong tông môn có cực ít người tinh thông."
"Chí ít, bên trong Hắc ngục này hẳn là không có."
"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:
"Người này có thể là ai chứ?"
Hắc Ngục là trọng địa mà Thương Vũ phái giam giữ phạm nhân, phòng thủ sâm nghiêm, liền xem như hắn cũng không thể tùy ý xuất nhập.
Ngoại nhân cơ hồ không có có khả năng xâm nhập.
Cho dù có thì mục tiêu cũng không nên là vì những khối khoáng thạch chưa tinh luyện kia.
"Không." Phùng Ngũ đột nhiên lắc đầu:
"Trong Hắc Ngục có loại người này, vả lại còn không chỉ một hai vị."
"Chuyện này không có khả năng." Lý Tĩnh nhíu mày:
"Toàn bộ Hắc Ngục chỉ có mấy vị đệ tử Nội môn, dù là cộng thêm tiền bối ở Địa phế Hỏa mạch thì ta cũng đều đã gặp qua toàn bộ rồi."
"Người kia không nằm trong số đó!"
"Sư tỷ quên rồi sao, bên trong Hắc Ngục còn có một loại người." Phùng Ngũ đưa tay chỉ xuống dưới:
"Tội phạm."
"Tội phạm?" Lý Tĩnh khẽ giật mình, sắc mặt đột nhiên trắng bệch:
"Tội phạm bị giải vào Hắc Ngục đều đã bị phong ấn Pháp lực, không có khả năng còn có tu vi Luyện Khí tầng tám."
"Không sai." Lăng Quân mặt lộ ngưng trọng:
"Cho nên rất có thể là có người ở trong bóng tối giúp đám người này giải phong ấn, đồng thời sai bọn hắn đi làm một chút chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng."
"Khó trách những Đạo binh trông thấy tướng mạo của những người bịt mặt kia đều bị diệt khẩu, thì ra là vậy."
Dứt lời, mấy người hai mặt nhìn nhau, lòng còn sợ hãi.
Hành vi cởi bỏ phong ấn pháp lực cho tội phạm này không thua gì phản bội tông môn, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Lúc này, Chu Khang thở hồng hộc chạy tới, trong tay cầm một quyển sổ rất dày, nói:
"Tìm được rồi!"
"Hô. . . Hô. . ."
Đi tới gần, y thở hổn hển, bình ổn khí tức, mới nói:
"Người kia hẳn là Hỏa Tiên Trương Thanh, đệ tử Nội môn mười năm trước, bởi vì giết chóc đồng môn nên bị phạt giam giữ chung thân ở Hắc Ngục."
"Pháp khí trước kia của gã ta là nhuyễn tiên, không phải phi kiếm, cũng tinh thông Linh Quan Pháp Nhãn."
"Tốt!" Lăng Quân vỗ tay một cái:
"Chúng ta lập tức báo cáo lên tông môn, xem ra, cũng đã tới lúc nên cẩn thận điều tra Hắc Ngục một chút."
"Cái kia. . ." Phùng Ngũ há hốc mồm, nói:
"Thế nhưng là, chúng ta không có chứng cứ, vả lại không có người sống, lại nói, nếu người kia đã có thể cởi bỏ phong ấn pháp lực cho Trương Thanh thì địa vị tất nhiên sẽ không thấp, thậm chí. . . Phải rất cao mới đúng."
Lăng Quân sững sờ.
Xác thực.
Chần chờ một lúc, Lăng Quân bèn nhìn về phía Mạc Cầu.
"Giám ngục?"
Dĩ vãng, khi gặp phải loại chuyện này thì ý nghĩ đầu tiên của bọn hắn là tự mình giải quyết, hiện nay lại vô thức xin chỉ thị của Mạc Cầu.
"Trương Thanh." Mạc Cầu lộ ra vẻ trầm ngâm:
"Tình huống cụ thể của người này như thế nào?"
"Hồi giám ngục." Chu Khang khom người, trả lời:
"Trương Thanh có một vị huynh đệ kết bái là đệ tử Ngoại môn Du Đức, gã ta cũng là giám ngục đương nhiệm của khu Đinh."
"Ừm, từ thời gian đến xem thì hẳn là sau khi Trương Thanh vào tù, Du Đức vì chiếu cố Trương Thanh nên mới nhận việc cần làm ở trong Hắc ngục."
"Nếu như thật là như vậy, tình cảm của hai người họ sẽ không tồi, nếu như biết được nghĩa huynh chết trong tay giám ngục. . ."
Y hơi ngừng lại, mặt lộ vẻ xấu hổ.
"Không sao." Lăng Quân mở miệng:
"Chỉ cần chúng ta báo lên thì tông môn sẽ phái người đến nghiêm tra, họ Du ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể đi gây chuyện với giám ngục được."
"Lại nói, cho dù gã có tới thì giám ngục cũng không sợ!"
Mạc Cầu không để ý đến mấy lời lấy lòng của Lăng Quân, nghiêm mặt hỏi:
"Đệ tử Ngoại môn có thể giải khai Cấm chế Pháp lực mà tông môn thiết hạ trên người tội phạm không?"
"Chuyện này. . . , không thành." Chu Khang lắc đầu.
"Như vậy à." Mạc Cầu híp mắt, chậm rãi gật đầu:
"Nếu như vậy, thì cứ báo cáo chi tiết là được."
"Giám ngục." Phùng Ngũ mở miệng:
"Sợ là phía trên sẽ không tin."
Không chỉ không tin là có người mở cấm chế trên người Trương Thanh, sợ là cũng không có mấy người sẽ tin tưởng Mạc Cầu có thực lực đánh giết Tu Tiên giả Luyện Khí tầng tám.
"Tin hay không là chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ cần báo cáo chuyện đã xảy ra là được." Mạc Cầu khoát tay, lập tức nhìn về phía Lăng Sương Hoa:
"Lăng sư muội, làm phiền muội đi một chuyến, ta còn càn thêm một chút huyết dịch của Xuyên Thiên Cưu nữa."
"Mạc giám ngục khách khí." Lăng Sương Hoa khuất thân thi lễ:
"Chẳng qua muốn lấy được huyết dịch của Xuyên Thiên Cưu cũng không phải việc dễ, cho nên, lần sau có lẽ cần một tháng nữa."
"Không sao." Mạc Cầu nở nụ cười nhạt:
"Ta không vội."
"Đúng rồi!"
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi:
"Sư muội phụ trách dưỡng dục Linh thú ở Mê Nguyệt phong thì chắc là tinh thông thuật Ngự Thú đúng không?"
"Không tính tinh thông." Lăng Sương Hoa lắc đầu:
"Ta chỉ làm một chút tạp sự, hiểu sơ một chút, thậm chí thuật Ngự Thú của một chút phàm nhân tạp dịch còn mạnh hơn ta."
"Sư muội quá khiêm tốn." Mạc Cầu cười cười chỉ xuống bên dưới, nói:
"Không biết lấy thuật Ngự Thú của Mê Nguyệt phong thì có thể ngự sử Hỏa ngạc ở bên dưới được không, bởi vì bọn chúng mà rất nhiều khoáng mạch ở dưới đó đều không thể khai thác."
"Khiến giám ngục phải thất vọng rồi, pháp này khó thành." Lăng Sương Hoa tiếc nuối lắc đầu:
"Thuật Ngự Thú cũng có cực hạn, dị thú linh tính mười phần, vốn là khó thuần, những con dị thú có tính cách ngang ngược giống như loài Hỏa ngạc này càng khó mà thuần hóa, tiền bối trong tông môn cũng đã từng thử thuần hóa bọn chúng rồi."
"Vậy thì thật là đáng tiếc!" Mạc Cầu than nhẹ, lập tức khoát tay:
"Lăng Quân, mang hai vị sư muội đi xuống đi, chiêu đãi cho tốt, còn về phần ta. . ."
"Nói với Bạch chủ quản là bản thân ta đang bị trọng thương, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, không tiện tới bẩm báo tình huống, có chỗ thất lễ còn xin rộng lòng tha thứ."
"Rõ!"
Mấy người trả lời rồi cung cung kính kính lui ra.
Trên vách đá chỉ còn lại một mình Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng, hắn cúi đầu nhìn xuống dòng nham tương đang cuồn cuộn không ngừng bên dưới.
Một lúc nào đó.
Một con Hỏa ngạc dài đến hơn mười trượng từ trong nham tương thò đầu ra, hai con ngươi tinh hồng mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía 'Đồng loại' ở bên trên.
"Ô ngao. . ."
Thuật Ngự Thú!
Asnh mắt Mạc Cầu thiểm động, lấy con nhện khôi lỗi trên người ra, để nó co lại thành một đoàn, bám vào khe hở trên lân giáp của Hỏa ngạc.
Người của Mê Nguyệt Phong không thể khống chế được Hỏa ngạc, nhưng sau khi trải qua tiên huyết của Hỏa ngạc kích phát huyết mạch dị biến thì Mạc Cầu lại có thể miễn cưỡng làm được.
. . .
Khu Đinh.
Phía dưới, nham tương đỏ sậm lăn lộn, nhiệt độ cao tràn ngập.
Cách đó không xa, tội phạm thân mặc da thú, lao dịch lớn tiếng hô quát, vung vẩy trọng khí to lớn liều mạng đánh về phía núi đá, từ trong đó lựa ra khoáng vật.
Trong một chỗ u tĩnh.
Giám ngục Du Đức đứng trên một núi đá, sắc mặt âm trầm nhìn về phương xa, giống như đang lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.
Không biết đã qua bao lâu.
"Hô. . ."
Một cơn gió lạnh thổi qua, một người mặc hắc bào đột ngột xuất hiện ở sau lưng gã.
"Chết rồi!"
Giọng của người áo đen thanh thúy, niên kỷ cũng không lớn, mở miệng nói:
"Vừa mới nhận được tin tức, Trương Thanh gặp phải mai của khu Dậu, một đoàn người đều mất mạng, không có người nào may mắn thoát khỏi."
"Khu Dậu?" Du Đức chau mày, trên mặt hiện ra vẻ khinh thường cười lạnh:
"Chỉ bằng mấy tên thối cá nát tôm đó mà cũng xứng giết chết nghĩa huynh ta, lời này ngươi tin không?"
"Tin hay không thì thế nào?" Người áo đen nhún vai:
"Vấn đề hiện tại là Trương Thanh xác thực chết rồi, còn là chết trên đường đi khu Dậu."
"Vả lại, chuyện này đã nháo đến chỗ của phụ thân ta, sau đó e là sẽ có Chấp Pháp sứ của tông môn đến đây hỏi thăm tình huống."
Nghe ra được người áo đen này chẳng lo lắng chuyện này chút nào, ngược lại còn có chút kỳ quái bức thiết.
"Có thể giấu được sao?"
"Chết không toàn thây, không có chứng cứ, chỉ cần ngươi cắn chặt răng không thừa nhận, nhiều nhất sẽ bị trừng phạt một chút."
"Thật sao?" Du Đức ngẩng đầu, dừng một chút mới nói:
"Là ai giết nghĩa huynh?"
"Nghe nói là giám ngục Mạc Cầu ở khu Dậu." Người áo đen chần chờ:
"Bất quá theo ta được biết thì người này chỉ là một kẻ phàm nhân, chỉ có cơ quan thuật coi như không tệ, rất có thể là một con dê thế tội."
"Cơ quan thuật, Mạc Cầu." Du Đức híp mắt lại:
"Ta có một yêu cầu."
"Hiểu rồi." Người áo đen than nhẹ một tiếng:
"Nhưng mà không thể là hiện tại, ngươi cũng biết, lúc này nếu như họ Mạc xảy ra chuyện, ngươi sẽ khó thoát khỏi liên quan, cho dù không có tội thì cũng sẽ có tội."
"Ừm." Du Đức gật đầu:
"Ta hiểu, nhưng mà cái chết của nghĩa huynh cũng nên có cái bàn giao, để họ Mạc xuống dưới bồi. . ."
"Oanh. . ."
Gã còn chưa dứt lời, xung quanh mình đột nhiên nổ vang.
Nham tương liệt diễm cuồng bạo giống như cơn sóng dữ lăn lộn rơi xuống, bao phủ vô số núi đá vào trong.
Trong lúc hỗn loạn, chỉ thấy một con Hỏa ngạc bay lên, há miệng gào thét, kéo hai bóng người vào trong nham tương cuồn cuộn.
"Bành!"
Nham tương văng khắp nơi giống như sóng nước, phía dưới có vòng xoáy xuất hiện.
"Lộc cộc. . . Lộc cộc. . ."
Mấy cái hỏa diễm bọt khí phồng lên, nổ tung, bóng người chui vào trong đó cũng biến mất không còn tăm tích.
Chỉ có một con Hỏa ngạc hài lòng há to miệng, miệng phun một đạo liệt hỏa, lung lay thân thể chìm xuống dưới.
Xung quanh.
Đám tội phạm, lao dịch đang bận rộn chậm rãi ngừng tay lại, đối mắt nhìn nhau, mục trừng khẩu ngốc.