Chương 314. Thực Lực
Người dịch: Whistle
"Ta bốn tuổi tập văn, sáu tuổi tu pháp, mười tuổi Luyện Khí tầng một, mười sáu tuổi vào Thương Vũ phái làm Tạp dịch."
"Hai mươi tám tuổi vào Ngoại môn, bốn mươi ba tuổi Luyện Khí tầng tám, bái nhập môn hạ sư tôn ở Thiên Vân phong, trở thành đệ tử Nội môn."
"Sau đó khổ tu mấy chục năm, khó khăn lắm mới Luyện Khí tầng mười, nhưng ở trong số đệ tử nội môn ta lại lại chẳng khác nào người thường."
Bạch Cốc Dật ung dung cảm khái:
"Bây giờ đã tám mươi lăm, cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng một kẻ phàm nhân giống như ngươi, ta lại là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy."
"Khó lường!"
Đang khi nói chuyện, cây cờ ở sau lưng lão ta liên tục phe phẩy, một làn khói đen như mực từ trong đó xông ra.
Cây cờ dài đến hơn trượng, toàn thân đỏ sậm, giống như dùng máu người bôi lên, bên trên có vô số mặt quỷ dữ tợn.
Lúc này trường phiên vũ động, khói đen ngưng tụ thành những con Lệ quỷ, gầm thét thê lương lao thẳng bóng người đối diện.
Đồng thời còn có một vệt kiếm quang âm lãnh, chớp nhoáng lấp lóe, từ một góc độ quỷ dị giết ra, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Giọng nói của Bạch Cốc Dật nhẹ nhàng và chậm chạp, nhưng thật ra trong lòng lại đang rất cẩn thận.
Vừa rồi nếu như không phải nhờ tiền nhân di bảo tự phát hộ chủ, ngăn cản Thập Bộ Nhất Sát mà Mạc Cầu đột nhiên bộc phát, e rằng hiện giờ lão ta không chết cũng phải bị trọng thương.
Kẻ này hung tàn như thế, quyết không thể lưu!
Sát tâm nổi lên, thế công càng mạnh.
"Bạch Cốc Dật." Mạc Cầu vừa né tránh vừa rống to:
"Ngươi tự tiện giết hại đệ tử trong tông môn, phạm vào tội không tha trong thập giới, chẳng lẽ ngươi không sợ trách phạt sao?"
"Trách phạt?" Bạch Cốc Dật cười lạnh:
"Ta đã hiệu lực cho Thương Vũ phái hơn một hoa giáp rồi, bôn ba nhiều năm, sớm đã không nợ Thương Vũ phái cái gì."
"Hiện giờ sao phải lo lắng chuyện khác?"
"Ngươi muốn phản bội tông môn?" Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại:
"Ngươi thật to gan!"
"Ha ha. . ." Bạch Cốc Dật cười to:
"Tại sao lại gọi là phản bội, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, hiện nay ta ở trong Thương Vũ phái cũng đã vô dụng, thân phận tông môn đối với ta mà nói chỉ là một loại trói buộc, còn có cái gì mà phải suy nghĩ?"
Vừa nói, lão vừa than nhẹ:
"Bạch mỗ vốn định im ắng rời đi, thành toàn tình nghĩa nhiều năm, lại không ngờ rằng. . ."
"Đây đều là các ngươi ép ta!"
"Ngươi điên rồi!" Mạc Cầu nhướng mày.
Hắn nói lời này không phải là đang phát tiết cơn giận trong lòng, mà là đang trần thuật một sự thật.
Theo Mạc Cầu, Bạch Cốc Dật lúc này nhìn thì có vẻ bình thường, nói chuyện có lý có cứ, kì thực hành vi của lão ta lại cực kỳ điên cuồng.
Không hỏi nguyên do, lạm hạ sát thủ.
Nếu nói là lão ta hoài nghi mình giết Bạch Lãng, đến đây báo thù thì còn có thể thông cảm.
Nhưng Chu Khang và những người ở phụ cận thì lại chết không hề có đạo lý, nếu như nói là vì diệt khẩu thì lại càng không nên làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Chuyện này hoàn toàn khác biệt với biểu hiện của lão ta, giống như tinh thần của lão đang bị phân liệt vậy.
"A. . ."
Bạch Cốc Dật nghe vậy bèn cười lạnh:
"Tục ngữ nói không điên cuồng, không thành phật, nếu như có thể báo thù cho Lãng nhi, có thể làm cho đại đạo của ta có được thành tựu, điên thì lại có làm sao?"
"Li!"
Giữa không trung đột có tiếng hùng ưng thét dài vang lên, đồng thời xuất hiện ngàn vạn mũi tên giống như thác nước mạnh mẽ lao về phía Bạch Cốc Dật.
Chính là con hùng ưng khôi lỗi vẫn luôn ẩn núp ở phụ cần tìm kiếm thời cơ công kích.
Mạc Cầu cũng quát khẽ một tiếng, thân hình nhanh chóng chuyển động, chín đạo hư ảnh giống nhau như đúc đột nhiên hiển hiện.
Vân Long Cửu Hiện!
"Bành!"
Hư không bạo chấn, chín cây côn bổng bay múa giữa không trung, dường như muốn lật tung cả hư không, cuốn theo mạn thiên liệt diễm, hung hăng đập tới.
Uy thế cực thịnh, ngay cả núi đá xung quanh cũng vì vậy mà run rẩy, vô số đá vỡ nhao nhao rơi xuống.
"Điêu trùng tiểu kỹ!"
Bạch Cốc Dật cười lạnh, vung tay lên, khói đen nồng đậm hóa thành bình chướng trùng điệp ngăn cản ở trước người.
Cây cờ ở sau lưng lão ta chính là Pháp khí tùy thân của một vị Đạo cơ tiền bối, tên là Vạn Quỷ Phiên.
Uy lực của cây cờ này cực kỳ khủng bố.
Cho dù lão ta chỉ có thể mượn nhờ một chút lực lượng trong đó thì cũng đã có thể tuỳ tiện nghiền ép người tu hành cùng giai.
Ngay cả Kỷ Thiên Vân, ở trước mặt nó cũng không chịu nổi một kích.
"Oanh. . ."
Oanh minh khuấy động, bụi mù nổi lên bốn phía.
Trong phạm vị mấy trượng, núi đá vỡ ra, ngọn núi cao tới trăm mét ở xung quanh cũng vì vậy mà lắc lư.
Sắc mặt Bạch Cốc Dật trầm xuống.
Thế công mà Mạc Cầu bộc phát mạnh hơn dự liệu của lão ta.
Uy lực này làm cho Vạn Quỷ phiên cũng phải rung động, càng điên cuồng tiêu hao Pháp lực trong cơ thể lão ta.
Một cỗ cảm giác suy yếu cật lực cũng xuất hiện trong lòng.
"Muốn chết!"
Trong tiếng gầm, Lưu Ảnh kiếm lấp lóe giữa không trung, Âm Sát Thập Nhị kiếm rít gào tùy theo chém ra.
"Ầm ầm. . ."
Âm phong gầm thét, cuồng quyển tứ phương, vô số kiếm quang lập tức xoắn nát tám đạo hư ảnh.
Mạc Cầu điên cuồng vung vẩy côn bổng, nhưng mà dù gì cũng là Võ kỹ phàm nhân, cuối cùng không so được với tiên pháp ngự kiếm, tuy rằng miễn cưỡng ngăn được kiếm quang đột kích, nhưng cũng bị hung hăng đánh bay ra ngoài mấy chục mét.
Sau một khắc.
"Oanh!"
Vách núi lồi ra ngoài này vốn là một chỗ hiểm yếu, lúc này lại tiếp nhận dư ba của cơn chấn động, không chịu được nữa liền đổ sụp xuống.
Vô số cự thạch nhanh chóng rơi xuống địa hỏa nham tương ở phía dưới.
Mạc Cầu không có chỗ để bám nào, sắc mặt không khỏi biến đổi, lập tức run rẩy cái linh đang bên hông, hai làn khói đen toát ra.
"Ô. . ."
Khói đen tụ lại giữa không trung, hóa thành hai cái quỷ trảo đen như mực, một trái một phải nắm lấy tay Mạc Cầu.
"Ngự hồn nhiếp quỷ?"
Trên mặt Bạch Cốc Dật lộ vẻ khinh thường:
"Ở trước mặt ta mà ngươi cũng xứng dùng loại thủ đoạn này sao!"
Đang khi nói chuyện, lão ta lăng không ấn xuống, âm phong tụ tập xung quanh, một đám khói đen bay thẳng về phía quỷ trảo.
Chỉ là va chạm thì hai cái quỷ trảo đã bị chấn thành hơi khói lượn lờ.
"Li!"
Hùng ưng thét dài, không quan tâm đến chuyện dây dưa với đối thủ nữa, hai cánh hợp lại giữa không trung, lao về phía Mạc Cầu.
"Lưu lại cho ta!"
Bạch Cốc Dật hừ lạnh, Lưu Ảnh kiếm bắn ra nhanh như điện thiểm, trong chớp mắt đã bạo trảm hơn mười kiếm về phía hùng ưng.
Kiếm nào cũng trúng ngay giữa thân thể của khôi lỗi.
Tuy rằng lực lượng ở trong kiếm quang chưa thể chém vỡ xác ngoài cứng rắn được chế tạo bằng Thiết tinh, nhưng cũng đánh nó bay vào trong lòng núi ở một bên, không còn sức cứu viện.
"Rầm rầm. . ."
Mạc Cầu thân ở giữa không trung, sắc mặt ngưng trọng, thân thể chấn động, Hỏa Sát Chân cương lập tức bao phủ toàn thân.
Có tầng Hộ Thân Cương kình này rồi, cho dù có rơi xuống nham tương thì hắn cũng có thể đảm bảo bản thân mình không có chuyện gì trong một khoảng thời gian ngắn.
"Hừ!"
Phía trên, Bạch Cốc Dật lập tức hừ nhẹ:
"Thủ đoạn cũng không phải là ít."
Nói xong, lão ta nhấc đại thủ lên, một chiếc kính cổ thanh đồng cũng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Lão ta lập tức lật tay lại, trên mặt kính có vầng sáng lưu chuyển, một luồng Linh quang có kích thước bằng một cách tay lập tức lao ra.
Hỏa Sát Chân cương ở quanh người Mạc Cầu vừa bị linh quang chạm vào liền lập tức nứt ra, thân thể cũng trở nên cứng đờ.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân ngã xuống bên dưới.
"Ô ngao!"
Bên trong biển lửa nham tương xuất hiện một con Hỏa ngạc đang thoải mái bơi lội, thấy Mạc Cầu rơi xuống nó bèn mở cái miệng lớn ra rồi nhào về phía con mồi.
"Lăn đi!"
"Bành!"
"Rầm rầm. . ."
Trong nham tương, Mạc Cầu gầm thét, Hỏa ngạc gào thét, một người một thú quấy lên thủy triều hỏa hồng cuồn cuộn.
Quan sát từ xa thì tựa như giao long gào thét, vòng xoáy nham tương xuất hiện, sóng lửa cuồn cuộn, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Hồi lâu sau, tiếng rống mới dần dần lắng lại, nham tương cũng khôi phục chảy xuôi.
Hết thảy đều trở lại bình tĩnh.
Phía trên.
Bạch Cốc Dật híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm động tĩnh bên dưới, thẳng đến lúc này lão ta mới thu hồi ánh mắt.
"Không phải hắn?"
Bạch Cốc Dật nhỏ giọng thầm thì một câu liền nhíu mày quay người, cong tay búng ra, kiếm quang giữa không trung khẽ quấn, đem mấy tên tạp dịch đang xông tới khu Dậu chém thành khối thịt.
. . .
"Đây chính là thực lực của đệ tử Nội môn sao?"
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trong miệng Hỏa ngạc, sắc mặt ngưng trọng, khi xác nhận là đã an toàn thì hắn mới dám tới gần núi đá.
Hắn đương nhiên là sẽ không có việc gì, vừa rồi chẳng qua chỉ là đang diễn trò.
Không nói trước con Hỏa ngạc này sẽ không tổn thương tới 'Đồng loại' .
Lấy lực lượng nhục thân và thiên phú khống hỏa hiện giờ của hắn, cho dù có bị rơi xuống nham tương thì trong nhất thời nửa khắc cũng sẽ không chết được.
Chẳng qua, sự cường đại của Bạch Cốc Dật đúng là nằm ngoài dự liệu của Mạc Cầu.
Nhất là cây cờ không biết tên kia, rõ ràng không phải là Pháp khí phòng ngự, lại có thể ngạnh kháng thế công của hắn.
Cho dù không có sử dụng Hỏa Long bội, Trọng Huyền Linh quang thì lúc được lúc không, chênh lệch giữa hai người vẫn quá lớn.
Chẳng lẽ lại là Pháp khí Thượng phẩm?
"Không!"
Trầm ngâm một lát, Mạc Cầu mới chậm rãi lắc đầu:
"Man Bá Triệu Long là tùy hầu Chân truyền của Huyết Long Tử trong Cửu Sát điện, là người nổi bật trong số đệ tử Nội môn, gã ta cũng không Pháp khí Thượng phẩm, không có lý nào một tên đệ tử xuống dốc Luyện Khí tầng mười như Bạch Cốc Dật lại có được."
"Nếu như là giấu dốt thì cũng không nên ẩn tàng ở trong tòa Hắc ngục này mấy chục năm mà vẫn không có người biết được."
Còn có môn ngự kiếm pháp, thanh đồng cổ kính. . .
Sợ là ngay cả tên Man Bá Triệu Long thực lực hoàn hảo không chút tổn hại cũng chưa chắc là đối thủ của Bạch Cốc Dật.
Có được thực lực như thế, lại tịch tịch vô danh mấy chục năm, dù có nghĩ thế nào thì cũng không hợp lý.
Trong lòng không hiểu, nhưng lại nghĩ không ra đáp án, cho nên Mạc Cầu liền dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Cảm nhận tình huống trong thân thể một hồi, ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, bắn người nhảy về nơi xa.
Không bao lâu sau.
Hắn xuất hiện ở gần một cái hang động bị che phủ.
Mạc Cầu nhảy vào hang động, bên trong lại có đủ cả cơm áo, thậm chí còn có một căn tĩnh thất.
Đây là một nơi ẩn thân bí mật của hắn.
Thỏ khôn có ba hang, lúc ở Giác Tinh thành thì Mạc Cầu đã hiểu được đạo lý này.
Lòng đất ở lân cận chỗ này đều là nham tương, lại có Hỏa ngạc ẩn hiện, sẽ không có ai phát hiện được nơi bí mật này.
Trong thạch thất còn có hai bộ xương khô, thậm chí có mấy món Pháp khí được đặt ở cách đó không xa.
Xương khô đương nhiên là Du Đức và Bạch Lãng!
"Ô. . ."
Bên ngoài hang động, Hỏa ngạc khẽ kêu một tiếng rồi chậm rãi chìm vào trong nham tương.
Mạc Cầu lại nhíu mày, không có tiếp tục thâm nhập , mà lại quay người nhảy ra ngoài hang động.
Lên xuống mấy cái, hắn liền xuất hiện ở một vách núi phụ cận.
Trên vách đá có quái thạch đá lởm chởm, có gai nhọn nhô ra, tựa như những chiếc răng nanh dữ tợn, trông vô cùng đáng sợ.
Mà lúc này, trên một cây gai nhọn có một người hôn mê bất tỉnh đang bị treo trên đó, máu tươi chảy xuôi.
"Kỷ Thiên Vân!"
. . .
"Ừm. . ."
Một tiếng rên thống khổ vang lên, Kỷ Thiên Vân từ trong hôn mê tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều đau đớn, Thần thức càng giống như bị một ngọn núi lớn đè ép, suy nghĩ chậm chạp.
"Sư tỷ tỉnh rồi à."
Còn chưa chờ nàng khôi phục ý thức, một giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai.
"Hả?"
Kỷ Thiên Vân giật mình trong lòng, vô thức kéo căng thân thể, sau đó những cơn đau kịch liệt làm cho sắc mặt nàng trở nên trắng xám.
"Vết thương ở trên người sư tỷ cũng không nhẹ, đưng có vọng động." Mạc Cầu tiến lên một bước, ra hiệu đối phương buông lỏng:
"Yên tâm, hiện giờ đã không sao rồi."
"Mạc sư đệ?" Thấy rõ người tới, trong lòng Kỷ Thiên Vân khẽ buông lỏng, lập tức khàn giọng nói:
"Đây là nơi nào?"
"Ta cũng không biết." Mạc Cầu lắc đầu, nói:
"Hẳn là một nơi ở gần Địa phế Hỏa mạch."
Nói xong, không đợi đối phương mở miệng hỏi thăm, hắn liền nhẹ nhàng thở dài, nói:
"Chẳng biết tại sao, trước đó không lâu Bạch chủ quản đột nhiên tìm tới cửa, nói rằng ta là hung thủ giết chết Bạch Lãng."
"Sau đó liền muốn giết ta, Mạc mỗ không đủ thực lực, bị lão ta đánh xuống vách núi, sau đó may mắn không chết, ngơ ngơ ngác ngác đi đến phụ cận, sau đó lại gặp phải Kỷ sư tỷ đang hôn mê bất tỉnh."
"Bạch Cốc Dật." Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân co rụt lại, giống như nghĩ tới điều gì, trong mắt vừa kinh vừa sợ.
Nàng nhìn về phía Mạc Cầu, trong lòng lại có chút xấu hổ.
Nàng đương nhiên biết lý do tại sao Bạch Cốc Dật lại tìm tới đối phương, chắc chắn là bởi vì bản thân đã nói thêm một câu.
"Ta cũng bị lão ta đánh giết, mượn nhờ Bí bảo nào đó đào thoát, có thể không chết thật sự là vạn hạnh, bất quá sư đệ yên tâm, Bạch Cốc Dật đã điên rồi, lão ta trốn không thoát!"
Mạc Cầu nhìn nàng với vẻ mặt cổ quái.
Hiện giờ, trong hai người thì một người tự thân khó đảm bảo, một người thì hữu tâm vô lực, sợ là còn chưa đủ tư cách nói mạnh miệng.
"Chờ ta một lát." Kỷ Thiên Vân dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mạc Cầu, run rẩy từ trên người lấy ra một vật:
"Sẽ có người tới cứu chúng ta."
Nói xong nàng liền bóp nát vật trong tay.
Mạc Cầu thấy vậy thì trong lòng cũng không khỏi buông lỏng.