Chương 324. Thượng Sứ
Người dịch: Whistle
Trong một gia đình giàu có ở trong thị trấn.
Một làn khói màu hồng mà mắt thường không thể nhìn thấy đang bao phủ một tòa trang viên rộng lớn, những âm thanh lả lướt vang lên từ khắp nơi trong trang viên.
Cẩn thận lắng nghe có thể nghe được tiếng thở dốc gào thét thô trọng của nam tử, cũng có tiếng thét kiều mị hưng phấn của nữ tử.
Chỉ là âm thanh thôi cũng làm khí huyết của người nghe không tự chủ mà sôi trào, trong lòng nảy sinh dục niệm.
Chu Ngọc Dung ngồi xếp bằng trong thạch đình ở hậu viện, mười ngón tay kết động, nhanh chóng thu thập dục niệm trần ti của những phàm nhân nơi này.
Dục niệm của phàm nhân không chỉ giúp ích cho việc tu hành mà còn là vật thiết yếu của rất nhiều pháp thuật trong Hợp Hoan tông.
Giống như Lục Dục Mê Hồn chú mà lúc này nàng đang tu luyện.
Một khi có người bị trúng chú này, nhược tâm chí không kiên, Thần hồn không mạnh, tất nhiên sẽ bị dục niệm mê thất thần chí, không kềm chế được.
Đến lúc đó, nam nhân hóa thân sắc quỷ, trầm mê tình yêu; nữ nhân thì dục niệm quấn thân, si tại nam nữ chi hoan.
Đến lúc đó, mặc cho ngươi có là liệt phụ xem trong trắng như mạng, hay là quân tử có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thì cũng sẽ trở thành nô bộc của dục niệm, đến chết cũng không thể thoát khỏi.
Mà trong Hợp Hoan tông có rất nhiều những loại Pháp thuật như thế này.
Cho nên dù cho biết ở trong chốn phàm tục sẽ liên lụy đến tu hành, nhưng thỉnh thoảng thì đệ tử của Hợp Hoan tông cũng phải đến để tu luyện pháp môn.
"Sư tỷ."
Bụi hoa lắc lư, một vị thiếu niên tuấn mỹ phong lưu phóng khoáng, tay cầm quạt xếp bước tới:
"Liễu sư muội đã bị người của Thương Vũ phái giết chết rồi, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ như vậy không hỏi tới sao?"
"Bằng không thì sao?" Chu Ngọc Dung ngẩng đầu, trợn trắng mắt:
"Ngươi cũng thấy rồi đó, cho dù chúng ta đã sớm thiết hạ mai phục thì cũng không thể giết chến gã họ Vạn kia."
"Cho nên đừng trông cậy vào ta báo thù cho nàng!"
"Sư tỷ, chuyện này là do sư tỷ nói, kế hoạch cũng là do sư tỷ đưa ra." Trên mặt người trẻ tuổi hiện ra vẻ âm trầm:
"Sư tỷ thật sự định rời đi như vậy sao?"
"Sư đệ!" Chu Ngọc Dung thở dài, thu hồi động tác trên tay, ngữ trọng tâm trường nói:
"Nơi này là địa bàn của người khác, chúng ta tới đây ăn vụng thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị người ta nhằm vào. Huống hồ coi như chúng ta thật sự báo được thù thì cũng sẽ khiến cho Thương Vũ phái phái người đến trả thù, đến lúc đó có lẽ sẽ tổn thất nặng hơn."
"Ta biết ngươi có quan hệ không tệ với Liễu sư muội, nhưng mà ta khuyên ngươi một câu, nữ nhân đầy đường, không cần phải treo cổ trên một cái cây, vượt qua vạn bụi hoa, phiến diệp không dính vào người mới là tác phong của tông môn chúng ta."
"Ngươi. . ." Người trẻ tuổi nghe vậy liền biến sắc, nộ trừng Chu Ngọc Dung một hồi lâu rồi mới cắn răng nói:
"Sư tỷ không cần Thiên Lôi kiếm của Lôi gia rồi sao?"
"Ta đã gặp qua thứ đó một lần rồi, không hợp với Công pháp của ta, vả lại hình như còn là phôi Pháp khí, không cần cũng được." Chu Ngọc Dung tùy ý nói:
"Sư đệ đừng có nghĩ nhiều nữa, dọn dẹp một chút, qua một thời gian ngắn thì chúng ta sẽ chuyển sang nơi khác rồi tiếp tục."
"Hừ!" Người trẻ tuổi hừ lạnh:
"Sư tỷ đang sợ gã họ Vạn kia?"
"Không phải sợ, mà là không đáng." Chu Ngọc Dung mở miệng:
"Ngươi cũng đừng có khích ta, ta sẽ không bị lừa dễ dàng như vậy đâu."
"Họ Vạn không được, vậy người giết chết sư muội kia thì sao?" người trẻ tuổi tiếp tục nói:
"Hình như hắn ta chỉ có tu vi Luyện Khí tầng sáu, giết hắn hẳn không phải là chuyện khó a?"
"Ngô. . ." Chu Ngọc Dung mặt lộ suy tư:
"Tuy rằng tu vi của người này không cao, nhưng thực lực cũng không yếu, lại nói, bọn hắn đều đã tới Vân Lan phủ rồi, nơi đó có rất nhiều cao thủ, còn có Trận pháp thủ sơn của Lôi gia, bây giờ qua đó chẳng phải là giao hàng đến nhà sao?"
"Đại đạo gian nan, bảo mệnh làm đầu, ngàn vạn lần không thể mạo hiểm nha."
"Đủ rồi!"
Người trẻ tuổi lớn tiếng hét lên, giận dữ phất tay áo:
"Ta hiểu rồi, cáo từ!"
"Ách. . ." Chu Ngọc Dung ở sau lưng nhếch miệng:
"Nếu như không phải ta đã đáp ứng Đại sư tỷ chiếu cố ngươi thì bây giờ ta đã để cho ngươi nếm thử hương vị của bách mị yến rồi."
"Đảm bảo ngươi sẽ được hưởng hết cực lạc!"
Ả ta lắc đầu rồi tiếp tục thu thập dục niệm của phàm nhân.
Ngày đêm sênh ca, âm dương điên đảo, nam nam nữ nữ trong trang viên giống như không biết rã rời, đều trầm mê trong hưởng lạc, đến khi hao hết giọt tinh huyết cuối cùng trên người.
. . .
Quân doanh trọng địa.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi, mấy vạn binh sĩ có thể so với lưu dân hoặc ngửa, hoặc nằm co quắp trên mặt đất, người nào người nấy đều mặt ủ mày chau, chỉ mong đến lúc nhận một phần lương thực mỗi ngày rồi mau chóng cho vào bụng để an ủi ngũ tạng.
May mà ở bên ngoài doanh địa còn có chút binh sĩ tinh nhuệ được vũ trang đầy đủ trông coi, đề phòng bị người đánh lén.
"Mau nhìn!"
Đột nhiên, một người trừng mắt nhìn, ra hiệu với đồng bạn nhìn về phía xa:
"Nơi đó có người đúng không?"
"Làm gì có?" Đồng bạn nghiêng đầu, lập tức bĩu môi:
"Có phải là ngươi hoa mắt rồi. . ."
Lời còn chưa dứt, tên binh sĩ này đột nhiên nhảy dựng lên:
"Quỷ a!"
"Đừng gọi bậy!" Một vị thủ tướng buồn bực quát:
"Là một vị cao thủ khinh công, tay nâng cự thạch, một bước mấy trượng, sợ là một vị cao thủ Tiên Thiên."
"Đều giữ vững tinh thần!"
"Rõ!"
Chúng binh sĩ đồng thanh đáp, đồng thời còn có người đang nhanh chóng đưa tin vào trong quân doanh, toàn bộ doanh địa đều có một chút xao động.
Cửa doanh, người tới càng ngày càng gần, sắc mặt của tên tướng lĩnh trông cửa cũng càng ngày càng khó coi.
Loáng thoáng, dường như y đã đoán được thân phận của người đến.
Nơi xa.
Một khôi cự thạch cao chừng mấy người rời khỏi mặt đất, nhanh chóng lao tới nơi này, nhìn thật kỹ mới có thể phát hiện ở bên dưới cự thạch có bóng người không dễ thấy chút nào.
Thân hình của bóng người này không hề tráng kiện, thậm chí có vẻ hơi gầy yếu, hắn đang giơ cao một tay nâng đỡ cự thạch.
Thân hình lắc lư đã bước ra xa mấy trượng, hắn đang chạy về phía cửa doanh với tốc độ có thể so được với tên bắn.
"Hô. . ."
Cự thạch đằng không.
"Oanh!"
Đại địa đột nhiên run rẩy, toàn bộ cửa doanh đều lắc lư theo, còn phát ra những tiếng động như sắp không chống đỡ được nữa.
Cự thạch rơi xuống trước cửa doanh, lún sâu xuống dưới chừng ba thước, trong phạm vi mấy trượng xung quanh đều tràn đầy kẽ nứt, cũng làm cho những binh sĩ thấy được cảnh này sắc mặt trắng bệch.
Một người đang đứng ở trên đó, nhìn xem cửa doanh đang lung lay sắp đổ.
Tướng mạo của người tới rất bình thường, trên trán có vài tóc hơi bạc, một bộ đạo bào màu đen được thêu hỏa văn, đón gió bay phất phới.
"Ngươi. . . Ngươi là ai?"
Thủ tướng nắm thật chặt trường thương, liều mạng kiềm nén nỗi e ngại trong lòng, cắn răng mở miệng:
"Nơi này là quân doanh trọng địa, ngoại nhân không được bước vào!"
"Sơn dã đạo nhân Mạc Cầu, cầu kiến chủ tướng nơi này." Mạc Cầu ngẩng đầu, khuất thân chắp tay, nhẹ nhàng chậm chạp nói:
"Làm phiền mở cửa doanh ra."
"Đạo nhân, Mạc Cầu." Thủ tướng nuốt nước miếng một cái.
Trong lòng của vị chủ tướng này rất rõ ràng, nếu như vừa rồi đối phương không đặt khối cự thạch ở trước cửa doanh, mà trực tiếp đánh tới chỗ này, sợ rằng mấy chục người ở đây cũng không còn bao nhiêu vị còn sống.
Cự lực kinh khủng như vậy, cho dù là cao thủ Tiên Thiên thì cũng không làm được!
Như vậy. . .
Tu Tiên giả trong truyền thuyết?
"Đạo trưởng chờ một lát." Chủ tướng quay đầu nhìn thoáng qua, gượng cười mở miệng:
"Ta đã sai người vào trong xin chỉ thị của tướng quân."
"Được."
Mạc Cầu không nóng không vội, gật đầu đáp lại, đồng thời dùng Vọng Khí thuật quan sát toàn bộ quân doanh.
Dưới Vọng Khí thuật, khí tức trong quân doanh hỗn tạp, mạnh yếu không đồng nhất, khí tức của binh sĩ ở nơi trọng yếu là cường đại nhất.
Còn có một cỗ khí cơ vô hình đang câu thông ở nơi đó, ẩn ẩn có tác dụng áp chế linh khí.
Chiến trận?
Có thể có tác dụng với Tu Tiên giả, dù cho công hiệu yếu ớt thì cũng đã bất phàm.
Xem ra, tên phản phỉ Tề vương này cũng không phải là không có trọng lượng gì.
Không bao lâu sau.
"Kẽo kẹt. . ."
Theo một tiếng động cật lực dữ tợn vang lên, cửa doanh mở ra, một vị Đại tướng mặc giáp cười lớn tiến lên đón.
"Làm phiền tiên sư chờ chực, tại hạ đang đánh cờ với Hồng tiên sư, tới chậm một chút, thứ tội, thứ tội!"
"Tư Mã tướng quân?"
"Chính là tại hạ!"
Không thể nghi ngờ là Tư Mã Tịch có tí khôn vặt, khi đối mặt Mạc Cầu, trên mặt lập tức hiển lộ ra dáng vẻ ngưỡng mộ đối với tiên sư, nhưng lại không đến mức hạ thấp đi khí thế của mình.
Nói là đang bồi một vị tiên sư khác, còn ẩn ẩn mượn lực ép người.
"Mời!"
Tư Mã Tịch vung tay lên, đám binh sĩ ở sau lưng lập tức tránh ra một con đường.
Mạc Cầu dùng pháp nhãn đảo qua, đa số những binh sĩ đi theo đều là võ giả Hậu Thiên, bao gồm cả Tư Mã Tịch thì cũng chỉ có 4 người là Tiên Thiên cảnh.
Đám người này nhìn Mạc Cầu với ánh mắt có kính có sợ, đồng thời còn mang theo một chút cảnh giác.
Tư Mã Tịch một bên dẫn đường, một bên ân cần hỏi:
"Không biết tiên sư tiên cư phương nào?"
"Lăng Vân sơn mạch, Xích Hỏa phong." Mạc Cầu nói:
"Sợ là Tướng quân cũng không biết."
"Ha ha. . ." Tư Mã Tịch cười to:
"Thứ cho tại hạ cô lậu quả văn, xác thực không biết, bất quá nghĩ đến hẳn là một chốn tiên cảnh."
Vậy thì ngươi đoán sai rồi.
Xích Hỏa phong không chỉ không phải tiên cảnh, thậm chí trên cái đỉnh núi to lớn kia còn chẳng có mấy con vật sống.
Mạc Cầu đi tới gần quân doanh hạch tâm thì ngừng lại.
Nơi này hội tụ một cỗ Sát khí vô hình chỉ thuộc về quân đội, ẩn ẩn ngăn chặn Pháp lực đang vận chuyển trong cơ thể hắn.
Phía trước còn có một luồng khí tức âm lãnh, tùy ý buông thả, giống như đang muốn chèn ép khí thế của hắn.
A. . .
Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục cất bước tiến lên.
"Xoạt!"
Quân trướng nhấc lên, một đoàn người vây quanh Mạc Cầu cất bước đi vào, phía trước dưới tay trái có một người đang ngồi ngay ngắn.
Người kia tuổi chừng bảy tám chục, tóc trắng xoá, dáng người còng xuống, trong tay cầm một cây Ô Mộc trượng có tạo hình quỷ dị.
"Để ta giới thiệu cho hai vị." Tư Mã Tịch vội vàng mở miệng:
"Vị này là Hồng. . ."
"Không cần!" Mạc Cầu khoát tay, lạnh lùng nói:
"Hôm nay ta tới đây không phải để kết giao bằng hữu."
"Hả?" Nghe vậy, sắc mặt của Hồng tiên sư lập tức trầm xuống:
"Các hạ là người của Lôi phủ?"
"Thật to gan, chỉ là Luyện Khí tầng sáu mà dám xông vào nơi này, thật sự là không biết sống chết!"
"Coong!"
Hồng tiên sư còn chưa dứt lời, đám người trong quân trướng liền đồng thời rút đao xuất kiếm, túc sát chi ý chụp xuống đầu Mạc Cầu.
Nhiều người như vậy, hắn lại ở trong quân doanh, có gần một nửa Pháp lực trong cơ thể hắn đã bị quản chế.
Mà Hồng tiên sư ở phía đối diện thì lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, chỉ từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một vật, cầm trong lòng bàn tay rồi giơ lên trước:
"Đệ tử Thương Vũ phái, hỏi ngươi mấy câu."
Thương Vũ phái?
Địa phương nào?
Bọn người Tư Mã Tịch lập tức mờ mịt.
"Soạt. . ."
Hồng tiên sư vốn còn đang muốn đứng lên, nghe được lời này sắc mặt lập tức đại biến, thân thể đột nhiên run rẩy, ngay cả cái bàn ở trước người đều bị bay ra ngoài.
"Thượng. . . Thượng sứ Tiên tông?"
Giọng nói của lão ta đã run rẩy, còn vô thức lui về phía sau hai bước.
Tất cả mọi người ở trong trướng bồng đều không phải là người ngu, vừa thấy thái độ của Hồng tiên liền biết là chuyện này không thích hợp.
Rõ ràng là đã tính trước, kết quả còn chưa động thủ, đối phương chỉ báo ra thân phận mà Hồng tiên sư đã sợ rồi?
Thương Vũ phái?
Thượng sứ tiên tông?
Trong lòng Tư Mã Tịch phát lạnh, binh khí trên tay cũng đã nắm không vững.
"Không sai." Mạc Cầu thu hồi Lệnh bài, lạnh lùng nói:
"Tại Vân Lan phủ, có một đám tu sĩ của Hợp Hoan tông, ngươi có biết không?"
"Không biết, không biết." Hồng tiên sư vội vàng khoát tay:
"Thượng sứ minh xét, ta chỉ nhận được lời mời của Tề vương, làm mấy chuyện cho ông ta, ngay cả người của Lôi phủ đều chưa từng chạm qua chứ đừng nói gì đến tu sĩ Hợp Hoan tông."
"Chuyện này thật sự không liên quan đến ta!"
Lão ta rõ ràng có tu vi Luyện Khí tầng bảy, cao hơn đối phương một tầng, nhưng cái danh Thương Vũ phái đã làm cho lão ta sợ vỡ mật.
"Không biết." Mạc Cầu nhíu mày, liếc nhìn đối phương:
"Khí tức trên người các hạ âm quỷ lãnh túc, ẩn mang Huyết Sát khí, chắc là cũng chẳng tu luyện chính pháp gì."
"Ừm. . ."
"Đi theo ta một chuyến trước, hỏi rõ rồi nói."
"Ngươi!" Hồng tiên sư trì trệ, ánh mắt nhảy lên, đột nhiên cắn răng gầm thét:
"Động thủ!"
Âm chưa lạc, Ô Mộc trượng trong lòng bàn tay của lão ta đã bắn ra một viên đan hoàn đen như mực về phía Mạc Cầu.