Chương 4
Tôi định tiến lên để tạm biệt cậu, muốn nói với cậu đừng luôn lạnh nhạt với mọi người, đừng luôn gọi người khác là ngu, nhất định phải tìm được cha mẹ tốt.
Và cả việc muốn cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi...
"Có lẽ kết quả tốt nhất chính là như thế này, tốt nhất là chúng ta mãi mãi không gặp lại nhau, chỉ cần cả hai chúng ta đều sống tốt là được."
Tôi liếc nhìn Trần Tự một cái, rồi bước lên xe của cha mẹ nuôi mới.
Tôi thấy Trần Tự đứng đó, rất lâu rất lâu cũng không nhúc nhích.
Cho đến khi chiếc xe chạy xa tít, không còn nhìn thấy cậu nữa, tôi mới thu hồi ánh mắt...
Trong lòng tôi có một cảm giác kỳ lạ, rất nặng nề, rất ngột ngạt.
Nhưng tôi không ngờ rằng, càng muốn tránh cậu, lại càng không thể tránh được.
"Tiểu Hựu, cậu nghe nói chưa? Anh cậu lại đánh nhau với người khác rồi."
Tôi lắc đầu, chẳng còn để tâm nữa.
Cặp vợ chồng nhận nuôi tôi đối xử rất tốt với tôi, họ có một đứa con trai lớn hơn tôi một tuổi.
Họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để chữa bệnh cho tôi, nhưng đều vô ích. Bác sĩ nói đây là bệnh bẩm sinh, không thể chữa khỏi được.
"Tiểu Hựu, cậu có biết anh cậu đánh nhau với ai không?"
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Học sinh mới chuyển trường đấy, nghe nói ở trường cũ đã nổi tiếng là kẻ du côn, đánh nhau cực giỏi. Tôi đoán lần này anh cậu chắc chắn sẽ bị thương."
Bạn cùng bàn thấy tôi không nói gì, lại tiếp tục kể.
"Ngày đầu tiên đi học đã đánh nhau, ghê thật!"
Cô gái ngồi phía trước cũng ghé lại góp chuyện.
"Yên lặng! Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến."
Giáo viên chủ nhiệm hét to trên bục giảng.
Tôi ngước mắt lên nhìn, và ngay lúc đó, máu trong người như đông cứng lại.
"Xin chào mọi người, tôi tên Lâm Quỳ, sau này mong các bạn chiếu cố nhiều."
Dưới bục giảng vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Lâm Quỳ chỉ chăm chú nhìn tôi, cười khẽ đầy thâm ý.
Ánh mắt của cô khiến tôi lạnh cả sống lưng, vội vàng quay đi chỗ khác.
Sau giờ tan học, tôi vẫn đứng đợi anh trai như thường lệ.
"Con câm nhỏ, cậu đúng là cuồng anh trai thật rồi! Ngày nào cũng chờ anh cậu."
Tôi mỉm cười, không nói gì.
"Cút đi, ai cho phép mày gọi em gái tao là câm!"
Anh trai tôi tức giận, làm bộ muốn đá bạn mình.
"Không gọi nữa, không gọi nữa, đại ca à, tha cho tôi đi!"
Nhìn họ đùa giỡn, tôi chỉ mỉm cười. Tôi đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
Nhưng ngay giây sau, nụ cười của tôi chợt đông cứng trên môi.
Chỉ thấy Lâm Quỳ và một nam sinh vừa cười nói vừa sánh vai bước ra khỏi cổng trường.
Gương mặt chàng trai thanh tú như ánh trăng, trông xa cách và lạnh lùng, nhưng lúc này vì Lâm Quỳ bên cạnh mà khóe môi khẽ cong lên.
Tôi lập tức nhận ra, đó chính là Trần Tự – Trần Tự khi đã trưởng thành.