Mai Trục Vũ không biết nói sao cho phải.
Ho nhẹ một tiếng, hắn hỏi: "Vậy giờ tên quái vật kia...?"
Vũ Trinh đáp: "Không biết tên điên đó chạy đi đâu rồi.
Sao thế, chàng định đi tìm hắn à? Ta nói này, chẳng lẽ chàng thật sự ngoan ngoãn nghe lời mang đồ hắn muốn đến để đổi lấy ta sao? Cho dù có muốn đổi, thì cũng phải tự mình ra tay một chút chứ."
Mai Trục Vũ lại không biết nên nói gì, chẳng lẽ cách làm của hắn không phải bình thường nhất sao?
Vũ Trinh nhìn vẻ mặt hắn liền hiểu, tấm tắc liên tục,"Lang quân thật là người thành thật." Nói xong nàng bỗng nhiên cười gian xảo đưa tay sờ khuôn mặt Mai Trục Vũ,"Nhưng mà ta thích."
Mai Trục Vũ đột nhiên không biết nên làm gì bây giờ, rốt cuộc có nên đi tìm con quái vật kia hay không?
"Oanh - oanh - "
Trên không trung đột nhiên vang lên một trận sấm nặng nề.
Ngay khi trận sấm nặng nề kia vang lên, một tiếng gào thét như dã thú cũng từ xa đến gần.
Vũ Trinh quay đầu nhìn thoáng qua bên kia nói: "Vị Tứ Bất Tượng kia sắp bị ta kích thích đến phát điên rồi."
Mai Trục Vũ vốn đang bày trận địa nghiêm ngặt chờ đợi, nhưng rốt cuộc không nhịn được mà lặp lại: "Tứ Bất Tượng?"
Vũ Trinh buông tay: "Có sừng nhưng chẳng giống hươu, có móng nhưng chẳng giống trâu, có lông nhưng chẳng giống hổ, có vảy nhưng chẳng giống rắn, cho nên gọi là Tứ Bất Tượng."
Nhìn thấy thần sắc của Mai Trục Vũ, nàng lại thêm câu: "Kỳ thực ta cảm thấy không chỉ là Tứ Bất Tượng, hắn cái gì cũng chẳng giống cả, ta cũng nhìn không ra nguyên hình của hắn rốt cuộc là vật gì."
Mai Trục Vũ nghe từng tiếng gầm rú đau đớn tức giận, dường như có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của quái vật, hắn thật sự không biết Vũ Trinh đã chọc giận nó như thế nào, bèn hỏi một câu.
Vũ Trinh vừa phát hiện ra vết thương nhỏ trên cánh tay hắn, đang cầm lấy cánh tay của hắn lật xem, nghe vậy ồ một tiếng, rất bình thường nói: "Ta lúc trước thấy hắn vô cớ nổi cơn thịnh nộ, liền cảm thấy có điều bất thường, cho nên sau đó khi xúi giục mấy tên yêu bộc, thuận tiện từ trong miệng bon chúng thăm dò được môêt chuvên yưa biết được tên Tứ Bất Trưng này từng có người mình thích, rồi suy đoán lung tung, sau khi phá vỡ kết giới của hắn liền thuận miệng châm chọc hắn mấy câu."
Thật ra Vũ Trinh cũng không ngờ có thể hữu hiệu đến vậy... Nhưng mà nếu thật sự nói ra, sức mạnh của mấy câu nói đó không lớn đến thế, ngược lại sau khi nàng biến thành mèo và đấu với Tứ Bất Tượng một hồi, Tứ Bất Tượng càng bị kích động mạnh hơn.
Tóm lại, ngay khi nhìn thấy nàng biến thành mèo trong nháy mắt, hắn đã điên cuồng, đuổi theo muốn giết nàng, nàng đã tốn rất nhiều sức lực mới thoát được.
Vũ Trinh cảm thấy, tên Tứ Bất Tượng này hoặc là có thù với mèo, hoặc là có thù với nữ nhân thích cười thích ca hát, hoặc là có thù với nữ nhân vừa thích cười ca hát vừa có thể biến thành mèo.
Ý nghĩ trong đầu chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Vũ Trinh nhìn chiếc hộp gỗ sau lưng Mai Trục Vũ, bóp nhẹ bàn tay to khớp xương rõ ràng của hắn,"Này, lang quân, chiếc hộp gỗ này chính là thứ tên Tứ Bất Tượng muốn sao? Bên trong có gì vậy?"
Có thể là bởi vì thái độ của Vũ Trinh quá tùy tiện, chỉ cần nàng đứng ở bên cạnh, Mai Trục Vũ liền cảm thấy mình dường như thế nào cũng không khẩn trương nổi, khi ánh mắt cảnh giác sắc bén chuyển hướng về phía nàng, lại không tự chủ được trở nên một mảnh nhu hòa.
"Ta cũng không biết." Ánh mắt là nhu hòa, lời nói vẫn rất ít.
Vũ Trinh tranh thủ từng giây trong lúc nói chuyện chính sự mà nhân cơ hội sàm sỡ, cười hì hì nắm lấy ngón tay hắn: "Cho ta xem một chút."
Hộp gỗ là vật phụ thân Mai Trục Vũ luôn bảo vệ, vì vật này, hai vợ chồng đều bỏ mạng, về sau lại do đứa con trai tiếp tục trông coi, nhưng nhiều năm như vậy, Mai Trục Vũ chưa từng muốn mở ra xem rốt cuộc bên trong là cái gì, nguyên nhân trong đó, chẳng qua là vì trong lòng hắn rốt cuộc vẫn có khúc mắc.
Như nay Vũ Trinh muốn xem, Mai Trục Vũ chỉ do dự trong chốc lát, liền một tay cầm hộp gỗ nâng ngang đặt tới trước mặt Vũ Trinh.
Nói xem liền cho xem, quả nhiên là tiểu lang quân ngọt ngào của ta.
Vũ Trinh trong lòng vui sướng khen ngợi lang quân một hồi, tiếp nhận hộp gỗ mở ra.
Trên hộp gỗ có một cái khóa hình dạng kỳ quái, nhìn qua tựa như một con mèo cuộn tròn, kín kẽ cũng không có lỗ khóa, không biết nên mở như thế nào.
Vũ Trinh vốn định trực tiếp dùng sức bẻ mở, nào ngờ khi tay nàng chạm vào cái khóa nhỏ kia, cái khóa nhỏ kêu lách cách một tiếng, đột nhiên tự động mở ra.
Vũ Trinh nhướng mày, nâng nắp hộp lên.
Nanài dư liêu †rona hên øã dài bằna cánh †tav đắt mêt_ mêt e©on mèo.
Một con mèo mướp giống như lúc nàng biến thành mèo, chỉ là lớn hơn nàng một vòng.
Con mèo trong hộp này có bộ lông mượt mà, bất động, trông như đang ngủ say.
Nhưng khi Vũ Trinh đưa tay thăm dò mới phát hiện, con mèo được bảo quản hoàn hảo này đã chết.