Vũ Trinh: "Thế nào cũng được, miễn là chàng nhanh chóng lấp kín cái lỗ thủng trên bụng này, ta nhìn thấy mà cảm thấy bụng mình cũng bắt đầu đau rồi."
Nàng vừa nói như vậy, Mai Trục Vũ liền khẩn trương, hai người đều lo lắng nhìn chằm chằm vào bụng của đối phương.
Nói xong, hai người đang định rời khỏi thì bị gọi lại, bóng mèo kia nói trong cơn mưa đang dần nhỏ lại: "Các ngươi cứ đi như vậy sao? Còn ta thì sao?"
Vũ Trinh quay đầu nhìn nàng, ngoài miệng cười nhưng trong lòng chẳng cười: "Ngài đấy à, trông bộ dạng này sắp tan rã rồi, đừng đi qua đi lại nữa, ở lại chỗ này tiễn đưa vị kia một đoạn cuối cùng đi."
Mai Trục Vũ cũng liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu với nàng, sau đó quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.
Bóng mèo mỉm cười, bước tới trước cái đầu lâu đã bị nước mưa gột rửa sạch sẽ, nằm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hốc mắt đen ngòm trên đầu lâu như đang đối diện với hắn.
Chỉ một lát sau, bóng mèo cúi đầu, nhắm mắt lại, bóng hình ấy từ từ lặng lẽ tan biến sạch sẽ không một tiếng động, đồng thời cái đầu lâu kia cũng nhanh chóng hóa thành tro bụi, chỉ còn lại bộ xương trắng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Vũ Trinh nắm chặt bàn tay trái hơi run rẩy của Mai Trục Vũ, cùng hắn bước đi trên sơn đạo trong mưa.
"Ta không ngờ tới." Trong một mảnh tĩnh lặng, Mai Trục Vũ đột nhiên lên tiếng.
Anh là sự tồn tại mà hắn ghét cay ghét đắng nhất, từ sau khi phụ mẫu qua đời, đã hành hạ hắn nhiều năm.
Lần này, khi đến đây, hắn nghĩ rằng, việc giết chết Anh hoàn toàn có thể sẽ rất gian nan, nhưng hắn không ngờ rằng, sự việc lại kết thúc đột ngột như vậy, trong lòng chẳng có chút cảm giác được giải thoát nào, ngược lại chỉ có sự mờ mịt và thở dài vô ngôn.
Vũ Trinh nhìn thấu tâm tư của hắn, thốt lên một tiếng: "Lang quân không ngờ đột nhiên lại xuất hiện viện binh, thu thập kẻ xấu sao?" Nàng bật cười,"Cũng đâu phải cổ tích, chẳng lẽ nhất định phải là chúng ta đánh mấy hiệp sinh tử với người ta, rồi liều mạng giết chết ác nhân trong hơi thở cuối cùng mới phù hợp với sự phát triển bình thường hay sao."
Mai Trục Vũ bị nàng chặn họng không nói nên lời, tiếng thở dài trong lòng cũng bị nàng cười tan biến, chỉ có thể nhìn nàng mà không lên tiếng.
Vũ Trinh dùna e© véo nón †av hắn.
c©á chú† nnahiến răng nahiến lơi: "Chàng cũng bị thương nặng như vậy, thật đáng cho cái phô trương này."
Ai ngờ Mai Trục Vũ lại nói: "Chỉ là trên bụng có một vết thương mà thôi, không tính là bị thương nặng, bôi thuốc băng bó xong là không sao, không cần lo lắng."
Kết quả chính là nam nhân này lời thể son sắt nói không cần lo lắng, sau nửa canh giờ, đột nhiên vô duyên vô cớ hôn mê bất tỉnh, mặc cho Vũ Trinh gọi thế nào cũng không tỉnh.
Vũ Trinh trực giác cho rằng đây chính là nguyên nhân từ vết thương ở bụng của hắn, vết thương này không đơn giản như vẻ ngoài.
Hết cách, Vũ Trinh đành phải mang theo hắn trở lại Thường Hi quan.
Không tính lần trước trời xui đất khiến, hiện tại lần này, xem như là lần đầu Vũ Trinh tới cửa, mặc dù là mang theo Mai Trục Vũ đã ngất xỉu trở về, nhưng nàng vẫn được đối đãi long trọng khác với lần trước.
Đạo môn Thường Hi Quan, bao nhiêu năm qua lần đầu tiên có phu nhân của đệ tử trong đạo quán tới cửa, rất hiếm có.
Một đám đạo trưởng mặc đạo bào, búi tóc đạo sĩ, từ cao đến thấp đứng thành mấy hàng, tuổi tác đa dạng, vẻ mặt khác nhau, ai nấy nho nhã lễ độ hành lễ với nàng.
Nếu không phải lang quân hiện tại không biết vì sao còn hôn mê, Vũ Trinh nhất định sẽ trò chuyện với đám đạo trưởng lớn nhỏ này vài câu.
Mai Trục Vũ được đạo trưởng Tứ Thanh và mấy vị sư huynh vây quanh kiểm tra một hồi, Vũ Trinh được mời qua, do một lão đầu râu bạc, cũng chính là vị sư huynh nào đó của Mai Trục Vũ giải thích với nàng: "Tiểu sư đệ đây là tà khí nhập thể, bị mê hoặc thần trí, tạm thời tỉnh táo không được."
Vũ Trinh thầm nghĩ trong lòng, quái vật kia quả nhiên là tâm tư ngoan độc, lại còn lưu lại hậu chiêu ở sau, đoán chừng chính là gai xương kia có vấn đề.
Trên mặt nàng không thấy bao nhiêu sắc giận, vô cùng tâm bình khí hòa, trong lòng cũng đã quyết định hai ngày nữa lại đi tới nơi ở trước kia của quái vật một chuyến, đem xương cốt còn lại của hắn đập nát mài thành tro.
"Ngươi chớ lo lắng, tiểu sư đệ tuy tuổi còn trẻ, nhưng tu vi so với chúng ta mấy vị sư huynh cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu, hắn lại từ nhỏ đã có tâm tính kiên định, nhất định có thể hóa giải được nguy cơ lần này, rất nhanh sẽ xua tan tà khí." Sư huynh Bạch Hồ Tử từ tốn an ủi.
Hắn tuy nói vậy, nhưng Vũ Trinh cũng không phải là tiểu cô nương tùy tiện nghe ai nói gì cũng tin, nàng đương nhiên hiểu rõ tình hình không đơn giản như lời sư huynh Bạch Hồ Tử, trái lại còn khá nan giải.
Tà khí nhập thể của lang quân lần này không giống tình huống thường thấy, càng kéo dài tỉnh lại nữa.