Từ năm mười hai tuổi theo phụ thân đến Trường An, mỗi lần Lý Thích Chương đều phải đối đầu với Vũ Trinh, tính khí của Vũ Trinh chỉ lớn hơn hắn chứ không nhỏ hơn.
Có thể thấy mối thù giữa hai người này qua năm tháng đã kết sâu đến mức nào.
Nếu Vũ Trinh chỉ là một nương tử bình thường thì cũng thôi, nhưng trên danh nghĩa nàng là thân muội của Hoàng hậu, là tiểu nữ nhi được Dự Quốc Công sủng ái, âm thầm còn quản lý Yêu thị Trường An, là một ma đầu nổi giận đến mức có thể gây ra long trời lở đất.
Đáng thương thay Lý Thích Chương làm sao có thể là đối thủ của nàng.
Lúc trẻ, Vũ Trinh còn kiêu ngạo hơn bây giờ nhiều, tính tình cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lý Thích Chương nhiều phen đối đầu với nàng đều phải thảm bại, cho dù trên mặt không chịu thiệt thòi, nhưng ngấm ngầm cũng bị Vũ Trinh hành hạ đủ điều.
Phần lớn thời gian hắn bị thua thiệt mà còn chẳng hay biết là do Vũ Trinh ám toán.
Hai năm trước, cũng là ở đợt săn bắn mùa thu, Lý Thích Chương và Vũ Trinh đưa đến một vị Bành nương tử gây ra mâu thuẫn, Lý Thích Chương tát Bành nương tử một cái, lần này không xong rồi, Vũ Trinh nào thèm để ý nhiều như vậy, trực tiếp động thủ với Lý Thích Chương, trước mặt bao người, Lý Thích Chương bị nàng đánh gãy chân, mặt mũi trong ngoài đều mất sạch.
Việc này cuối cùng náo động đến trước mặt hoàng đế, Vũ Trinh bị phạt cấm túc một tháng, bồi thường chút vàng bạc, những chuyện khác đều không có gì, còn Lý Thích Chương trở về phủ đệ dưỡng thương, năm ngoái cũng không thể đến Trường An, dưỡng đủ hai năm.
Ai ngờ oan gia ngõ hẹp, lần này lại gặp phải.
Thật sự là tình cờ gặp gỡ sao? Điều này cũng không hẳn, Lý Thích Chương lần này quả thật là cố ý dò la hành tung của Vũ Trinh, đến gây phiền phức.
Đối với chuyện năm đó Vũ Trinh đánh gãy chân hắn, Lý Thích Chương vẫn canh cánh trong lòng, lại cảm thấy hình phạt đối với nàng quá nhẹ, lần này hắn quyết tâm tự mình lấy lại thể diện.
Vũ Trinh đã dám đánh gãy chân hắn, vậy lần này, hắn cũng dám làm cho Vũ Trinh tàn phế, chỉ cần có thể trút được cơn tức giận, nhiều lắm thì hắn cũng chỉ về phủ đệ cấm túc vài tháng mà thôi.
Trường An có rất nhiều con em quý tộc, Vũ Trinh dẫn theo một đám chỉ là một bộ phận, còn có một số không chơi cùng bọn họ, có không ít người đi theo Lý Thích Chương cùng đến, hai bên nhân mã gặp nhau trên đường hẹp, hai bên lão đại sớm đã có ân oán, vì thế cuộc săn thú còn chưa bắt đầu, mọi người đã có tư thế đánh nhau trước.
"Vũ Trinh, ngươi có dám đánh với ta một trận hay không." Lý Thích Chương liếc nhìn những thiếu niên quý tộc vẻ mặt bất thiện sau lưng Vũ Trinh, dù sao cũng phải giữ thể diện cơ bản, biết phải tìm lý do.
Nhưng Vũ Trinh không nói gì, đám thiếu niên thiếu nữ phía sau nàng liền bùng nổ.
Vị thiếu nữ mang theo con báo kia, tên là A Tú tiến lên mắng: "Ngươi có biết xấu hổ hay không, Trinh tỷ của ta đang mang thai hài tử, ngươi lại bảo một thai phụ đánh với ngươi? Thật không ngờ ngươi lại nói ra được lời ấy!"
Mẫu thân của A Tú là tỷ tỷ của hoàng đế, sinh con gái lúc tuổi già, cả nhà đều vô cùng sủng ái nàng.
Nói ra thì nàng và Lý Thích Chương là anh em họ, huyết thống còn rất thân thiết, nhưng nàng lại đứng về phía Vũ Trinh.
Lý Thích Chương bị cô em họ cong tay này làm cho tức đến méo mũi, nhưng nghe rõ nàng nói gì, trong lòng hắn khế động.
Vũ Trinh lại mang thai?! Lý Thích Chương lúc này mới chú ý tới cái bụng hơi nhô lên của Vũ Trinh, suýt nữa bật cười.
Tốt lắm, hôm nay hắn nhất định phải để Vũ Trinh nếm trải nỗi đau mất con mới được! Trong lòng đã có tính toán, nét mặt hơi hòa hoãn đôi chút, cười mà như không cười nói: "Ngươi đã có thai trong bụng, e sợ động thủ với ta, một nam tử hấn như ta tất nhiên cũng không thể ép buộc ngươi, như vậy đi, ngươi không phải đã lấy chồng rồi sao, vậy thì để lang quân của ngươi so tài với ta một phen."
Lý Thích Chương khinh thường liếc nhìn người đàn ông cao gầy bên cạnh Vũ Trinh, trong lòng nghĩ thầm, cừu hận này phải từ từ trả, không thể dễ dàng kết thúc, trước khi đối phó Vũ Trinh, chi bằng trước hết lấy lang quân của nàng ra đối phó.
Trước khi đến đây, hắn đã dò la kỹ càng, tên Mai Trục Vũ này bất quá chỉ là một tiểu lại ở Hình bộ, lại còn là một văn quan, trông có vẻ nho nhã yếu ớt, không biết có cầm nổi đao kiếm không nữa, đối phó một kẻ như vậy chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao.
Vũ Trinh không phải là kẻ luôn che chở cho người bên cạnh sao, hôm nay hắn nhất định phải hung hăng vả vào mặt nàng! Ngay trước mặt nàng bẻ gãy chân lang quân của nàng!
Lý Thích Chương nghĩ bụng Vũ Trinh bên kia chắc chắn sẽ khó xử, từ chối thì mất mặt, không từ chối thì đợi bị đánh, nào ngờ Vũ Trinh lại lộ vẻ mặt kỳ quái, tựa hồ đang nói "Ngươi thật sự muốn chết đến vậy sao?".