Cho nên Vũ Trinh luôn không nhịn được đi trêu chọc hắn, nhìn hắn lộ ra vẻ mặt ngây ngô đang nhẫn nại điều gì đó.
Hai người cùng nhau từ Lân Kinh Tự trở về, đến phủ Dự Quốc Công trước, vừa vặn dừng lại mấy chiếc xe ngựa ở cửa phủ Dự Quốc Công, đang có nô bộc chuyển đồ vào trong phòng.
Vũ Trinh nhìn một góc xe ngựa treo một chiếc đèn lồng nhỏ bằng ngọc lưu ly, liền biết trong xe là ai.
"Bùi biểu huynh, sao đến sớm như vậy, cũng không gửi thư cho ta để ta đi đón ngươi." Vũ Trinh xuống ngựa, cười gõ cửa xe ngựa.
Cửa xe mở ra từ bên trong, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
Khuôn mặt đẹp đẽ này mang theo chút mệt mỏi, ước chừng là do xe ngựa đường dài mệt nhọc, hắn thấy Vũ Trinh tựa vào bên cạnh cửa xe, liền cười với nàng: "Muội vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi."
Vũ Trinh: "Biểu huynh mau xuống đây đi, chẳng lẽ ngồi trong xe thoải mái sao?"
Vị Bùi biểu huynh này tên là Bùi Quý Nhã, là cháu trai duy nhất của mẹ đẻ Vũ Trinh, lớn hơn Vũ Trinh vài tuổi, tướng mạo tuấn tú, tính tình ôn hòa, là người tao nhã.
Bởi vì lúc còn trẻ từng ở phủ Dự Quốc Công hai năm vì một việc, quan hệ với biểu muội Vũ Trinh này cũng tương đối thân cận.
Hắn vốn thân thể không tốt lắm, ở Côn Châu tĩnh dưỡng, lần này là nghe nói biểu muội sắp thành thân, lúc này mới ngàn dặm xa xôi chạy tới chúc mừng cho nàng.
Bùi Quý Nhã xuống xe, hắn thân hình cao ráo, mặc một thân trường bào tay áo rộng, khác biệt với các lang quân ở Trường An thích mặc áo ngắn tay Hồ phục, ngược lại có vài phần phong thái của con cháu nhà Vương Tạ phong lưu thời xưa.
Bùi gia ở tiền triều cũng là gia đình quyền quý, cho tới bây giờ các gia tộc lớn dời về phía nam, lại trải qua triều đại biến đổi, nhưng mấy dòng họ kia, vẫn là đệ tử được dạy dỗ theo lễ nghỉ cũ.
Vị Bùi biểu ca này của Vũ Trinh ở Côn Châu cũng là một công tử phong nhã được nhiều người ngưỡng mộ.
Bây giờ hắn đặc biệt đến chúc mừng, Vũ Trinh tất nhiên cảm động, mấy năm không gặp cũng không khách sáo với hắn, mời hắn xuống xe, giới thiệu với hắn Mai Trục Vũ đang đứng ở một bên.
"Vị này là biểu huynh của ta, Bùi Quý Nhã nhà họ Bùi ở Côn Châu."
"Đây là Mai Trục Vũ, Mai gia Đại Lang, chính là vị hôn phu tương lai của ta."
Bùi Ouý Nhã nahe Vũ Trinh điới thiêu xono lúc này mới chăm chú nhìn Mai Trục Vũ.
Khi Mai Trục Vũ thấy ánh mắt của hắn, lông mày hơi nhíu lại.
Người đàn ông này khiến hắn có cảm giác không mấy tốt đẹp, tuy rất kín đáo, nhưng Mai Trục Vũ vẫn nhạy bén nhận ra vị biểu huynh họ Bùi này đang mang ác ý với mình.
Hơn nữa... Vừa rồi Mai Trục Vũ chú ý tới Bùi Quý Nhã đang chăm chú nhìn Vũ Trinh, ánh mắt kia cũng khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Bùi Quý Nhã mỉm cười chào hỏi Mai Trục Vũ, ngữ khí nhu hòa thân thiện, không thấy gì khác lạ.
Trong khoảnh khắc, Mai Trục Vũ hoài nghỉ liệu mình vừa rồi có cảm nhận sai lầm chăng.
Hắn ngừng lại giây lát, cũng chào hỏi Bùi Quý Nhã, chỉ là so với nụ cười rạng rỡ của Bùi Quý Nhã, hắn không có vẻ hào phóng như vậy.
Bùi Quý Nhã bèn ghé sát vào bên tai Vũ Trinh, vô tội nhẹ giọng nói: "Sao Đại Lang của Mai gia dường như không ưa biểu huynh ta vậy? Chẳng lẽ ta đã thất lễ ở chỗ nào?"
Vũ Trinh hình như không nhận ra bầu không khí kỳ quái giữa hai người, nghiêng đầu nhìn Mai Trục Vũ, mang theo vài phần trêu ghẹo thân mật: "Lang quân có lẽ thấy biểu huynh quá thân thiết với muội, nên không vui lắm."
Lời này vừa nói ra, Bùi Quý Nhã vẻ mặt hơi cứng đờ, Mai Trục Vũ thì lúng túng mím môi.
Hắn lại liếc nhìn Bùi Quý Nhã, âm thầm tự kiểm điểm, không biết có phải vì ghen tuông mà cảm thấy vị Bùi biểu huynh này cho người ta ấn tượng không tốt.
Trong khoảng thời gian này, Bùi Quý Nhã phải ở tại phủ Dự Quốc Công, hắn và Vũ Trinh là biểu huynh muội, còn Mai Trục Vũ lúc này vẫn là người ngoài, không tiện ở lâu, nên rất nhanh cáo từ rời đi.
Hắn cưỡi ngựa phi nhanh đến góc đường, nhịn không được quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Bùi Quý Nhã ngoảnh đầu nhìn mình, khẽ cười đầy vẻ khiêu khích, rồi đưa tay kéo Vũ Trinh, cúi đầu nói chuyện với nàng, trông hai người như đang dựa sát vào nhau.
Mai Trục Vũ bất giác dừng ngựa, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, mãi đến khi thấy họ đi vào cửa mới thúc bụng ngựa, phi nhanh rời di.
Ánh mắt sắc như gai sau lưng biến mất, Bùi Quý Nhã nhếch khóe môi.
Quả thật là một lang quân nhạy cảm, hắn chỉ nhất thời không kìm được lộ chút ác ý, mà dường như đã bị bắt được.
Biểu huynh vẫn ở trong viện kia, lúc trước nhận được thư của ngươi, liền phân phó người thu thập xong, ngày mai phụ thân ta trở về nhà, biểu huynh nghỉ ngơi trước đã." Vũ Trinh làm chủ nhân, tự mình đưa khách nhân đến khách viện.
Nghe thấy Bùi Quý Nhã che miệng ho khan, nàng hỏi: "Sao thế?"